Chương 3: Bái Sư
Thiếu niên nhẹ nhàng phất tay, bụi mù xung quanh lập tức tiêu tán, toàn thân sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt thiếu niên cảnh giác: “Ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, ngươi tới một lần, ta đánh một lần, thử xem mạng ngươi cứng hay hỏa dược của ta cứng!”
Một ván này, Phượng Ninh triệt triệt để để thảm bại.
Hắn kéo thân thể tàn tạ của mình về, cảm giác cả xương cốt đều đã rã rời.
Cũng may người rơi vào hoàn cảnh này là Phượng Ninh, nếu đổi lại là một tiểu thần tiên khác, đoán chừng là xương thịt sớm đã “chia tay nhau” từ lâu.
Phượng Ninh chán nản thở dài, vừa vào đến nhà hắn đã nằm vật xuống giường.
Hắn không hiểu, rốt cuộc sai ở chỗ nào rồi a…
Rõ ràng đều là can đảm theo đuổi tình yêu, vì sao chỉ có con đường theo đuổi tình yêu của hắn gập ghềnh trắc trở như vậy?!
Trong sách nói, liệt nữ sợ triền lang [1], chỉ cần kiên trì thì sẽ có kết quả.
Nhưng Phượng Ninh cảm thấy, nếu cứ như này, hắn mà tiếp tục kiên trì thì một ngày hắn sẽ chết!
Tại sao!
Sao lại khó như thế!
Phượng Ninh ủ rũ lăn lộn trên giường.
“Bang!”
Đầu của hắn đập vào giường.
Một cú này, đập đến đầu óc hắn lóe lên linh quang, đột nhiên nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Sách nói là liệt nữ sợ triền lang, nhưng mà cái vị kia nhà hắn là nam nha!
Phân tích tình huống một chút.
Nếu Phượng Ninh hắn đi con đường đoạn tụ này, đương nhiên cùng những tình yêu nam nữ khác không giống nhau!
Nghĩ như vậy, Phượng Ninh lập tức lên tinh thần, eo cũng không còn nhức, đầu cũng không còn đau, cả người như khỏe hẳn ra, lập tức chạy đi tắm rửa, đổi một thân quần áo sạch sẽ, hứng thú bừng bừng mà chạy đến Tàng Thư Quán “tiếp tục học hỏi”!
Thần tiên trên Thiên giới phần lớn đều bảo thủ như nhau, Phượng Ninh ở Tàng Thư Quán tìm cả buổi sáng cũng không tìm được quyển thư tịch nào viết về tình cảm nam nam.
Trong cái rủi có cái may, trời cao không phụ lòng người, thiên thời địa lợi nhân hòa, Phượng Ninh rốt cuộc ở góc một phòng tạp vật âm u nào đó tìm được thư tịch từ mấy trăm năm trước, thoại bản của một vị nữ đệ tử Yêu tộc — 《Thư Sinh Ca Ca, Ta Tới Báo Ân》
Đồ vật Yêu Giới quả nhiên khác biệt, Phượng Ninh cầm Dạ Minh Châu, ngồi xổm trong một góc ở phòng tạp vật, đọc đến tình cảm trào dâng, nhiệt huyết sôi sục không thể dừng lại!
Đến tận khi mặt trời đã lên cao, Phượng Ninh im lặng mà đóng lại “sách quý”.
Hắn cảm giác cả người tràn ngập năng lượng, hắn thấy con đường phía trước của mình lập tức có phương hướng rồi!
Phượng Ninh rốt cuộc cũng biết tại sao thiếu niên Ma tộc kia lại ghét hắn như thế!
Bởi vì tình yêu nam nam chính là thế tục không dung, thiếu niên kia tuổi còn nhỏ, sợ hãi chuyện này, bài xích hắn cũng có thể hiểu được.
Chính là hắn ở lần đầu tiên gặp mặt đã nói ra cái suy nghĩ kia, đây không phải là lớn mật dũng cảm mà chính là lỗ mãng ngu xuẩn! Chính là đem bản thân mình cùng thiêu niên kia càng đẩy càng cách xa!
Tựa như chàng thư sinh cùng hồ yêu trong sách!
Hắn vốn là nên cẩn trọng tiến từng bước một, làm đâu chắc đấy, từng bước tiếp cận thiếu niên kia, đầu tiên là có được tín nhiệm của y, tiếp đó là trở thành bạn bè thân thiết, cuối cùng đợi đến khi tình cảm đi đến một “cảnh giới” ổn định, chờ bọn họ đều lưỡng tình tương duyệt, yêu nhau đến mức không khống chế được, hắn lại dũng cảm tỏ tình, lúc này mới có thể đem thiếu niên một lần bắt đến tay!
Tuy rằng hắn hình như đã làm hỏng gần hết.
Nhưng thuật biến thân của hắn lợi hại như vậy, cùng lắm là biến một hình dáng khác, tiếp cận thiếu niên!
Đây là cái gì? Đây là bắt đầu lại nha!
Phượng Ninh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, càng nhìn càng cảm thấy thời tiết sáng sủa, dương quang sáng lạn.
Nhưng mà, rốt cuộc biến thành cái gì mới tốt đây?
Phượng Ninh lần nữa chạy đến núi Phục Minh, trộm đánh giá thiếu niên.
Thiếu niên Ma tộc xinh đẹp đang xây lại nhà, y cũng không dùng pháp lực, mà là giống như phàm nhân cầm công cụ, dọn cọc gỗ, tự mình xây lại nhà.
Y dùng ống tay áo lau đi mồ hôi, một bên cầm lấy chùy gỗ tiếp tục xây nhà.
Phượng Ninh bỗng dưng cảm thấy thực có lỗi, rốt cuộc nếu không phải hắn chạy đến chọc người ta, thiếu niên cũng sẽ không nhẫn tâm đập tan nhà ở của y.
Phượng Ninh quan sát một ngày, phát hiện thiếu niên tuy rằng đối hắn lạnh nhạt cực điểm, nhưng đối với những sinh linh khác lại vô cùng ôn hòa.
Mặc dù chỉ là một con bướm nhỏ rơi vào trong bùn lầy, y cũng sẽ cuống quít bỏ công cụ xuống, đem con bướm cứu lên, còn dùng pháp lực thanh tẩy lớp nước bùn trên người nó.
Lam sắc hồ điệp duỗi cánh bay lên trời xanh, nấp vào mây trắng bay đi, thiếu niên nhìn theo bóng dáng của nó, trong mắt không tự chủ mà đong đầy ý cười.
Hắn cười tươi đầy ôn nhu.
Phượng Ninh cảm giác tâm hắn bị mềm hóa.
Một khắc (15p) sau, một con bướm giống hệt con bướm hồi nãy bỗng nhiên như diều đứt dây ngã vào trong lồng ngực thiếu niên.
Thiếu niên nhẹ nhàng nâng con bướm kia lên.
Một giây sau, con bướm kia bỗng nhiên biến thành một thiếu niên mặc lam y tầm 17-18 tuổi.
Điệp yêu này tựa hồ pháp lực còn thấp, thái dương vẫn còn râu bướm mỏng manh.
Thoạt nhìn càng thêm nhỏ bé đáng thương.
Hắn nhẹ nhàng kéo góc áo thiếu niên, trong mắt dần dần ngập tràn nước mắt: “… Ma sứ ca ca, ta rốt cuộc cũng tìm được ngài.”
Thiếu niên sửng sốt một chút, lui về phía sau một bước, chậm rãi từ chỗ điệp yêu kéo lại góc áo bản thân: “Ngươi là… con bướm vừa mới rớt xuống bùn?”
Điệp yêu hai mắt hồng hồng nói: “Đúng vậy, nhưng 18 năm trước chúng ta đã từng gặp qua.”
Biểu tình thiếu niên có chút hoang mang.
Điệp yêu gục đầu xuống, nói: “Ngài có lẽ không nhớ rõ, mười tám năm trước, ta vẫn còn là một con sâu bướm chưa hoá thành nhộng, ngài vẫn còn là một tiểu oa nhi, năm ấy, ngài đã cứu ta từ trong miệng một con chim sẻ, còn thả ta lại trên cây, ta tìm mười tám năm, rốt cuộc cũng tìm được ngài!”
Thiếu niên trầm mặc một lúc lâu: “… Ngươi tìm ta làm gì?”
Điệp yêu ngẩng đầu, ngữ khí hơi kích động: “Ma sứ ca ca, ta tới báo ân!”
Thiếu niên: “…”
Nói thế nào chứ, Phượng Ninh hiện tại cũng có chút ghê tởm chính bản thân mình.
Hắn sống mấy vạn năm, cùng nhật nguyệt đồng quy, cùng thiên địa đồng tận, tuổi cụ thể của hắn chính hắn còn không nhớ rõ, bởi vậy, hắn chưa bao giờ hướng ai kêu ca ca.
Nhưng mà không có biện pháp nha, trong sách chính là viết như vậy, hắn dù có ghê tởm cũng có thể bóp mũi mà diễn tiếp.
Thế nên, dù trong lòng đang ghê tởm tột cùng, nhưng hắn vẫn là ra sức gạt nước mắt đi, thần không biết quỷ không hay tiêu hủy Thôi Lệ Phù.
Thiếu niên: “… Ta không cần.”
Điệp yêu: “Nhưng mà ma sứ ca ca, ở trong tộc ta nói, nếu là được ân nhân cứu mạng, nhất định phải báo ân, báo ân không được liền không thể tu luyện thành người, ngài xem trên người ta còn có râu, chính vì không có báo ân mà không thể thu hồi, cho nên ma sứ ca ca, ngài nhất định phải cho ta báo ân nha!”
Thiếu niên uyển chuyển kiến nghị: “… Ngươi có thể đừng gọi ta là ma sứ… ca ca không? Ta cảm thấy… dạ dày không thoải mái.”
Muốn ói đâu chỉ có mình ngươi.
Phượng Ninh thấy thiếu niên nói như vậy, lập tức hỏi: “Vậy ma sứ ca ca, ngài tên là gì a?”
“Ngươi gọi ta Thanh Lang là được.” Thiếu niên dừng một chút, bổ sung, nói: “Không cần thêm ca ca.”
Có được tên!
Phượng Ninh cao hứng trả lời: “Thanh Lang! Ta tên Tiểu Điệp, ngài có thể gọi ta là Điệp Điệp!”
Không phải Phượng Ninh chưa từng nghĩ sẽ nói tên thật của mình, mà là hắn sợ Thanh Lang đã từng nghe qua tên của hắn.
Bên cạnh đó.
Lục Giới chí trung, thượng thần vi tôn.
Mà tên của thượng thần, người khác không được phép dùng.
Nếu thực sự có một tiểu điệp yêu tên là ‘Phượng Ninh’, đầu tiên hắn phải đỡ được ba đạo thiên lôi!
Điệp Điệp?
Thanh Lang trầm mặc một lúc lâu, nói: “Ta gọi ngươi là Tiểu Lam đi, ngươi định báo ân như thế nào?”
Phượng Ninh: “Pháp lực của ta có hạn, chỉ có thể đi theo ngài, ngài làm cái gì ta làm cái đó, bây giờ ngài đang xây nhà sao? Để ta tới giúp ngài.”
Nói xong, hắn liền nhanh tay cầm lấy một cái rìu.
Phượng Ninh đã lên kế hoạch để Thanh Lang đối với mình lâu ngày sinh tình.
Thanh Lang nhìn hắn một cái: “Ta hiện tại chỉ đang xây nhà, ngươi có biết sau khi hoàng hôn ta muốn đi đâu không?”
“Mặc kệ ngươi đi đâu, ta đều đi theo ngươi.” Phượng Ninh tình ý thắm thiết nói.
“Ta muốn đi Độ Tiên Phong.”
Động tác của Phượng Ninh dừng lại trong thoáng chốc.
Thanh Lang cười nhạo một tiếng: “Sợ rồi?”
Phượng Ninh xoay người nhìn về phía Thanh Lang, nét mặt nghiêm túc nói: “Độ Tiên Phong thì sao? Dù ngươi muốn xông vào Diêm La Điện, ta cũng cùng ngươi đi!”
Thanh Lang sửng sốt một chút: “…Ngươi biết Độ Tiên Phong là nơi nào không?”
Phượng Ninh nói: “Trọng địa Tiên Giới, chướng khí mù mịt, quỷ yêu nhập mê muội, ma giả nhập tử vong.”
Thanh Lang: “Ngươi nếu biết, còn muốn đi cùng ta?”
Phượng Ninh chớp chớp mắt mấy cái: “Mạng ta là do ngươi cứu, đương nhiên ngươi đi nơi nào ta đi nơi đó.”
Thanh Lang: “Ngươi yên tâm, ngươi là yêu, đi vào nhiều lắm là hôn mê, không chết được.”
Phượng Ninh trầm mặc một lúc, nói: “…Nhưng ngươi là ma.”
Đi vào sẽ bị tiên vụ(sương mù) độc chết.
“Ta cũng không chết được.” Thanh Lang nói: “Lời đồn đại ít nhiều cũng có phóng đại, cũng không phải cứ là ma đi vào sẽ chết.”
Đúng thật là không phải Ma tộc nào đi vào cũng chết.
Nhưng Thanh Lang còn nhỏ tuổi như vậy.
Mặc dù y thiên tư hơn người, nhưng hiện giờ cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Phượng Ninh nhìn sườn mặt của hắn: “Nếu Độ Tiên Phong nguy hiểm như vậy, ngươi còn đi đến đó làm gì?”
Thanh Lang: “Lấy Quả Cưu Mãng.”
Cưu Mãng xác thực là linh quả tốt nhất, nhưng chỉ sinh trưởng trong Độ Tiên Phong – Tiêu Phong Cốc, mà Tiêu Phong Cốc lại có Ngũ Túc Thú trông coi, cho dù là thần tiên có tu vi ngàn năm, muốn lấy cũng phải vứt nửa cái mạng.
Bởi vậy, mặc dù Quả Cưu Mãng là đồ tốt, nhưng lại có rất ít người dám đi lên hái.
Vậy một thiếu niên Ma tộc thì cần Quả Cưu Mãng làm gì?
Dù thế não cũng không phải lấy ra ăn đi?
Vì thế Phượng Ninh lại hỏi: “Ngươi lấy quả kia làm gì?”
Động tac của Thanh Lang dừng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn không trung, nhẹ giọng nói: “Bái sư.”
Con ngươi màu xám tro phản chiếu lại trời xanh cùng mây trắng, sáng tỏ thanh tịnh.
Nhưng tâm tình của Phượng Ninh lại không tốt như vậy.
Bái sư?
Là vị “nhân sư” nào độc ác như thế? Này đâu phải thu đệ tử, này rõ ràng chính là để Thanh Lang đi tìm chết!
Phượng Ninh nhíu mày, lập tức hỏi: “Ngươi định bái ai làm thầy? Người kia bảo là ngươi phải lấy Quả Cưu Mang mới bằng lòng thu ngươi làm đệ tử sao?
Thanh Lang nheo mắt lại: “Ngươi tại sao lại nhiều chuyện như vậy? Muốn đi theo ta thì ngậm miệng lại.”
Phượng Ninh bất đắc dĩ ngậm miệng.
Thanh Lang nhìn hắn một cái, nói: “…Bởi vì thanh âm của ngươi đặc biệt giống một lão thần tiên ta rất ghét.”
Phượng Ninh: “…”
Hắn cảm thấy mình hình như biết lão thần tiên kia là ai.
————————————————————
[1] Liệt nữ sợ triền lang: tục ngữ TQ, ý chỉ con gái dù cương quyết đến đâu cũng sợ đàn ông đeo bám. Ở đây ý nói là Ninh Ninh muốn quấn lấy chồng ẻm đến khi nào ổng chịu hò hẹn đó quí dzị=)))
Editor có điều muốn nói:
Nào nào đoán đi mọi ngừi, xem bao giờ “lão thần tiên” lật xe nào haha. Nói thật mị cũng không biết bao giờ em nhà lật xe nữa, vì vừa đọc vừa edit nó có cái thú zui hay lắm, chỉ là sau khi xong là ngồi sửa mệt xỉu mà thôi=))