Chương 2: Căn bản không thể nói chuyện yêu đương!
- Trang Chủ
- Toàn Sư Môn Đều Biết Hai Người Ẩn Hôn - Hồng Khẩu Bạch Nha
- Chương 2: Căn bản không thể nói chuyện yêu đương!
Chỉ là… Này hồ nước này có chút không thích hợp?
Nó dường như đã bị động tay động chân.
Như vậy không ổn, hồ nước này nhìn qua tuy là một hồ nước bình thường, nhưng nơi này chính là nơi hắn và thiếu niên kia đính ước, hắn cũng không thể để nơi hẹn ước với người ta bị động tay chân.
Nghĩ như vậy, Phượng Ninh liền bấm quyết, đem hồ nước khôi phục nguyên trạng, không chỉ thế, hắn còn biến ra một vòng hoa, càng khiến khung cảnh trở nên lãng mạn phong tình.
Làm xong tất cả, Phượng Ninh liền dựa vào một cây đại thụ, lẳng lặng chờ đợi người trong lòng đến.
Hắn chờ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, chờ đến khi trăng đã treo trên đỉnh đầu, ngôi sao ở trên ngọn cây chớp mắt vẫn không chờ được thiếu niên đến.
Phượng Ninh lúc này mới tự ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng:
Hắn trừ bỏ biết tuổi của thiếu niên, ngoài ra hắn hoàn toàn không biết bất cứ thứ gì về y.
Nhớ tới lúc ấy thiếu niên tức giận mắng hắn biến thái, một cỗ phiền muộn như có như không dâng lên trong lòng hắn.
Phượng Ninh thở dài, dựa vào cây hoa lê lớn, buồn bã mà uống sạch nửa bình rượu Lê Hoa.
Thôi, sắc trời cũng đã tối, ngày mai lại đến đi.
Phượng Ninh ném xuống nửa bình rượu còn lại, choáng váng đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một U Minh Tiễn đột nhiên xé không khí, hướng thắng hắn mà phóng tới!
Phượng Ninh trong lòng kinh hãi, lập tức ngự kiếm bay lên, khó khan lắm mới tránh được một tiễn, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa!
“Phập —“
Mũi tên kia lập tức đâm vào thân cây phía sau hắn, chỉ nghe “oành” một tiếng, cái cây kia liền ngùn ngụt bốc cháy.
Ngọn lửa lớn lan rộng xém chút nữa đốt luôn vạt áo của hắn!
Phượng Ninh còn không kịp khiếp sợ, một mũi tên khác đã nhanh chóng phóng tới!
Thực vật ở Ma giới vốn dĩ sinh trưởng phi thường mạnh mẽ, nếu thực sự xảy ra hỏa hoạn, thực sự là không hảo hảo mà giải quyết, Phượng Ninh tránh thoát mấy mũi tên phóng tới, ánh mắt ngừng ở hồ nước, tay bấm pháp quyết bày một cái kim cương tráo, cao giọng hỏi: “Là ai?!”
Đối phương cũng chẳng phải nhát gan, nghe hắn nói vậy liền từ một trong một đại thụ nhảy xuống.
Người tới một thân hồng y, vạt áo thêu nổi họa tiết lưu quang bằng chỉ vàng nổi bật, trên đầu là kim quan hoa mỹ, trong tay là U Minh Trường Cung màu lam.
– — Đúng là vị thiếu niên khiến hắn ngày đêm tương tư.
Y quả thực không lừa mình, xem một thân y phục như vậy, hẳn là trực tiếp chạy từ lễ thành niên sang.
Liệt hỏa hừng hực ánh đỏ chiếu lên gương mặt của thiếu niên, môi y tự nhiên nhiễm vài phần diễm lệ, khóe môi hơi câu lên, thanh âm lại tựa như kịch độc rét lạnh.
“Nếu đã tới, thì để lại mạng ở đây đi!”
Vừa dứt lời, thiếu niên từ sau lưng lấy ra ba mũi tên, kéo căng dây cung, thẳng tắp mà hướng Phượng Ninh phóng tới!
Nhìn ba cái mũi tên ngày càng gần bản thân, hắn trong lòng càng thêm kinh hãi, sắp dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Hắn kinh hãi cũng không phải do chính mình, mà là vì cách đối phương ra tay.
Hắn là bày bố kim cương tráo, đây không phải một loại công pháp hộ thuẫn bình thường, mà là loại phản xạ công kích.
Tượng tượng đến thiếu niên sắp bị mũi tên mình bắn ra mà biến thành con nhím, trong lòng Phượng Ninh liền căng thẳng, kinh hãi đến hoảng sợ!
Nhưng mà cái kim cương tráo này lại không thể lập tức thu hồi, Phượng Ninh nhanh chóng từ trên không nhảy xuống, cuống quít bẻ gãy một cành cây, đem ba cái mũi tên đánh bay ra ngoài.
Nhìn thấy thiếu niên vẫn còn bình an vô sự, Phượng Ninh lúc này mới thở phào một hơi: “May mắn”
Thiếu niên nhíu mày: “Ngươi đang làm cái gì?”
Phượng Ninh lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Ta nói may mắn ngươi không bị thương, nếu mũi tên này bắn tới kim cương tráo, ngươi sẽ bị thương.”
Thiếu niên nghe xong lời này, chẳng những không cảm kích hắn, thậm chí sắc mặt càng thêm âm trầm: “Giả mù sa mưa, ghê tởm!”
Thấy cung tên không có tác dụng với Phượng Ninh, hắn lập tức lấy ra một cái hỏa đạn*, hướng tới Phượng Ninh ném qua.
[Chỗ này xen vào một tí:
*hỏa đạn: trên bản dịch hán việt nó ghi là đạn hỏa cầu, cơ mà tui nghĩ nó giống như đem phép hệ hỏa nén thành viên đạn í mà gọi đạn hỏa cầu hay hỏa cầu nghe nó phèn phèn nên để tạm là hỏa đạn nhé]
Phượng Ninh trong lòng kêu khổ không ngừng, đây chính là pháp khí cao cấp nháy mắt đem voi thiêu rụi a! Tiểu hài tử này rốt cuộc có bao nhiêu cái đồ vật lấy mạng người như vậy?!
Tuy nói tu vi của hắn so với thiếu niên lợi hại hơn nhiều, nhưng hắn có cao thâm thế nào cũng không chịu nổi một đống pháp khí cao cấp, càng đừng nói đây là một “trận đấu”, hắn còn sợ chính bản thân lỡ tay làm thiếu niên bị thương, chẳng những chỉ thủ không công, còn đề phòng đối phương tự làm mình bị thương…
Không đến một nén hương Phượng Ninh liền đem bản thân chỉnh đến thở hồng hộc, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
“Không đánh, không đánh nữa…” Phượng Ninh cuống quýt xua tay: “Chúng ta có thể ngồi xuống hảo hảo mà nói chuyện không? Ta rốt cuộc đắc tội ngươi chỗ nào a, tiểu tổ tông!”
“Nga…” Thiếu niên cười lạnh một tiếng: “Liền chờ ngươi chết rồi nói đi!”
Vừa nói dứt lời, thiếu niên liền đem độc tiêu phóng tới!
Phượng Ninh thở dài một tiếng, xoay người liền đem hai cái tránh được, đứng còn chưa vững liền bị một cái độc tiêu đâm trúng vai!
“Bang!” Phượng Ninh từ trên cành cây ngã xuống, rơi thẳng xuống đất.
Thiếu niên thoáng sửng sốt, chậm rãi đi lên phía trước.
Chỉ thấy vị trích tiên trước mặt hai mắt nhắm nghiền, khóe môi chậm rãi trào ra một dòng máu đen.
… Chết rồi?
Thiếu niên trợn tròn mắt không tin nổi.
Sao có thể?
Hắn sao có thể dễ dàng chết như vậy?!
Phi tiêu kia đúng là có độc, nhưng tuyệt đối không phải loại độc khiến cho thần tiên lập tức vong mệnh!
Y đúng là có thù tất báo, người này tuy rằng dùng ngôn ngữ vũ nhục y nhưng y cũng không đến mức muốn mạng hắn.
Tuy rằng y mở miệng là muốn người này chết, nhưng bất quá cũng là phát tiết lửa giận của mình, hù dọa người kia một chút mà thôi.
Vốn dĩ kế hoạch của y chính là đem hắn đánh bị thương, xong rồi trục xuất khỏi Ma Giới, thế là y chiến thắng.
Nhưng hắn làm sao có thể… dễ dàng như vậy đã chết?
Bỗng nhiên, một đạo quang ảnh hiện lên, thiếu niên theo bản năng rút ra vũ khí bản mệnh của mình, quan sát quanh ảnh kia.
Vừa thấy, y liền sửng sốt.
Hồn phách của lão thần tiên… ra tới.
Phượng Ninh nửa trong suốt chống tay, có chút khó khăn mà từ “thi thể” trèo ra.
Hồn phách nửa trong suốt ngồi dưới đất, ngửa mặt đối thiếu niên cười cười: “Thế nào? Giờ ta đã chết, liền có thể hảo hảo mà nói chuyện đi?”
Đối phương gian nan hỏi: “Ngươi…đang làm cái gì?”
Phượng Ninh nhìn nhìn chính mình, chẳng hề để ý mà nói: “À, mấy ngàn năm trước Minh Vương có tặng ta một cái Giả Chết Đan, nghe nói sau khi sử dụng sẽ tiến vào trạng thái chết giả, cùng với tử thi bình thường giống nhau như đúc.”
“Ngươi không phải vừa nói chờ ta chết liền có thể hảo hảo nói chuyện sao? Hiện tại ta cũng coi như là chết rồi, hai chúng ta hảo hảo mà nói.”
Thiếu niên: “…”
Y nắm chặt đao trong tay.
Phượng Ninh thở dài: “Kỳ thật hôm nay xảy ra chuyện này chính ta cũng rất thương tâm. Ngươi nói xem ta có chỗ nào đắc tội ngươi nha? Ta cái gì cũng chưa làm, oan uổng quá mà.
Thiếu niên nghiến chặt răng: “Ngươi trêu đùa ta!”
Phượng Ninh cảm thấy chính mình so với Đậu Nga* còn oan hơn: “Ta khi nào trêu đùa ngươi? Ta còn không biết. Ta chính là đơn thuần mà thích ngươi, cái này chính là trêu đùa ngươi? Ngươi có phải kỳ thị đoạn tụ hay không a? Ta thực sự rất thích ngươi, vô cùng thích ngươi, ta sống vài vạn năm mà lần đầu cảm thấy thích một người, liền một khoảnh khắc thấy ngươi liền động tâm, cảm thấy ngươi chính là nửa kia mà thiên đạo ban cho ta…”
“Câm miệng!” Thiếu niên thẹn quá giận mà đem đao kề cổ người kia.
Phượng Ninh không nhịn được mà giật giật cổ, hồn phách ở đao kia mà lượn qua lượn lại: “Ài, ngươi chém không được…”
Thiếu niên: “…”
Y lúc này thực sự muốn mạng của người này.
Hít sâu một hơi, xoay người đem trường đao kề trên cổ “thi thể” Phượng Ninh, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ta đếm tới ba, ngươi liền nhanh nhanh mà cút đi, không ta liền “giết” ngươi!
Một!”
“Ngươi thật sự kỳ thị đoạn tụ!” Phượng Ninh chớp chớp mắt.
“Hai!”
Thôi, tương lai còn dài, tái tạo lại thân thể rất phiền phức…
Phượng Ninh vội vàng đem hồn thể trở lại cơ thể bản thân.
“Ba!”
Một giây trước khi trường đao bổ xuống, Phượng Ninh đã chạy không thấy bóng dáng.
Trường đao chém xuống mặt đất, đao khí làm bụi mịn bay lên.
Mà sau khi bụi tan đi, trên mặt đất xuất hiện một chiếc lá phong.
Chiếc lá phong đỏ rực được cắt thành hình trái tim tiêu chuẩn, trên đó có một dòng chữ viết tay tiêu sái.
“Thực xin lỗi, đã chọc ngươi không vui, nhưng ta thực sự không cố ý, lần sau tái kiến, ái ngươi.”
Một cảm xúc không biết là phẫn nộ hay xấu hộ xuất hiện trên gương mặt thiếu niên, đem khuôn mặt y thiêu đến đỏ bừng.
“Ầm!”
Y đánh một quyền trên mặt đất, đem chiếc lá phong kia đánh nát, lá phong lả tả rơi vào một cái hố to.
Toái Tinh Phong, Độc Ngọc Các:
Phượng Ninh ngồi trên ghế, cởi bỏ quần áo, tay cầm một bình dược nhỏ mang kim sắc (màu vàng), bôi thuốc lên vai.
Hắn hít một hơi lạnh, thở hổn hển, cơ hồ có chút không đành lòng mà nhìn.
Không phải vì vết thương ngoài da mà đau, là do hắn đau trong lòng.
Bình kim dược này cũng là loại thượng phẩm, một ngàn cây linh sâm vạn năm mới đổi được một bình dược nhỏ.
Nếu không phải độc của thiếu niên kia quá mức kì lạ, Phượng Ninh cũng không nỡ dùng.
“Cốc cốc”
Thấy cửa trúc bị gõ nhẹ, hắn mới không nhanh không chậm mặc vào y phục, sống lưng thẳng tắp mà nghiêm nghị ngồi ở án thư trước mắt, lúc này hắn mới trầm giọng nói: “Tiến vào”.
Cửa trúc bị đẩy ra, người tiến vào là đại đệ tử của hắn – Trường Bạch, Trường Bạch cúi đầu, cung kính đưa cho hắn một quyển trục: “Sư tôn, đây là danh sách những tân sinh thông qua sơ khảo.”
Phượng Ninh mở ra danh sách, khẽ nhíu mày: “Năm nay tân sinh Ma giới như thế nào lại ít như vậy?”
Trường Bạch: “Năm nay Thượng Thần Thanh Đại Hòe lần đầu ở Ma giới mở chương trình học đặc biệt, có lẽ phần lơn tân sinh đều đi học ở chỗ hắn đi.”
Phượng Ninh lúc này mới nhớ tới, Thanh Đại Hòe hình như hai ngày trước đã nói với hắn, hình như chắt của hắn cũng tới tuổi bái sư, hắn liền vì chắt của mình mà mở cửa môn phái ở Ma giới.
Phượng Ninh bĩu môi, kỳ thực hắn không quá tin tưởng Thanh Đại Hòe có thể dạy ra cái bộ dáng gì.
Bảo đi đánh nhau còn được. Còn dạy học? Không được không được.
Trường Bạch lại nói: Kỳ thực như vậy cũng tốt, trước kia sư tôn thu đệ tử, không phân biệt chủng tộc, chiêu mộ tân sinh toàn Lục giới, đã bị một đám người chỉ trích.”
Nghe thấy lời này, Phượng Ninh buông quyển trục trên tay xuống, hơi nheo nheo mắt, thanh âm không nghe ra cảm xúc: “Vậy sao? Sao ta không biết, ngươi nói thử xem, ta như thế nào bị chỉ trích?”
“Sư tôn là Tiên giới Thượng Thần, vốn là nên thu Tiên giới đệ tử, Yêu giới cùng Minh giới đệ tử tới thì cũng thôi, nhưng sư tôn thu Ma giới đệ tử nhiều như vậy, thực sự làm bẩn thân phận của ngài.”
“Làm bẩn?” Thanh âm hắn có chút âm lãnh: “Ý ngươi là, Ma giới đều là vật ô uế?”
Trường Bạch cả kinh, cuống quýt quỳ xuống biện giải: “Sư tôn, đệ tử không có ý này, chỉ là hiện tại cả Lục giới đều biết, trong Lục giới Ma giới chính là hạ đẳng nhất…”
“Ta chỉ biết, Thiên Đế hạ lệnh, Lục giới bình đẳng.” Phượng Ninh đánh gãy lời nói của hắn.
Môi hắn rung rung một chút, không dám nói thêm.
Thanh âm Phượng Ninh có chút bất đắc dĩ thở dài: “Trường Bạch, nhiều năm như vậy, có phải ta chỉ lo dạy các ngươi thuật pháp, mà quên dạy các ngươi phẩm tính?”
Trường Bạch rốt cuộc cũng biết bản thân nói sai, cúi đầu: “Sư tôn, đệ tử liền đi Nhai Tư Quá tĩnh tâm.”
Phượng Ninh: “Chép hai lần <<Thanh Tâm Kinh>>*”
Trường Bạch: “Vâng, đệ tử cáo lui.”
“Chậm đã” Phượng Ninh gọi hắn lại: “Nội dung vòng hai khảo hạch đã báo xuống sao?”
“Hôm qua đã báo xuống.” Trường Bách dừng một chút, ánh mắt khẽ động: “… Khảo hạch tân sinh vòng hai đều là thu thập trung cấp linh quả.”
“Ừ, đi xuống đi.” Phượng Ninh phất phất tay.
Trường Bạch lại làm một cái lễ, xoay người rời đi.
Trường Bạch đi rồi, Phượng Ninh vừa định nghỉ ngơi một lát, liền thu được Truyền Âm Phù của Thanh Đại Hòe: “Phượng Ninh, cho ta một khối Toái Cốt Thạch, nhanh lên nhanh lên!”
Toái Cốt Thạch là đặc sản Núi Quy Ninh*, mài nhỏ có thể làm hỏa dược (a.k.a thuốc súng) uy lực lớn vô cùng, nếu để làm pháo hoa, cũng là vạn phần xinh đẹp kinh diễm.
Phượng Ninh đếm đếm đủ lượng Toái Cốt Thạch rồi truyền tống qua cùng một hàng chữ: “Ngươi muốn cái này làm gì? Phóng pháo hoa?”
Thanh Đại Hòe lại phi thường gấp gáp, qua một hồi lâu sau mới trả lời y.
“Không biết, Hòn Đá Nhỏ muốn.”
Hòn đá nhỏ là nhũ danh của chắt trai hắn.
Phượng Ninh bĩu môi:… Người này hết cứu, nếu là đem não hắn bổ ra, phỏng chừng bên trong chính là bốn chữ — Chắt trai của ta.
Phượng Ninh từ trước đến giờ đều là nhớ ăn không nhớ đánh, miệng vết thương vừa mới khép miệng, hôm sau lại vui sướng rạo rực chạy đến Ma Giới tìm tiểu tình lang (để ăn đánh) của mình.
Nhưng hiện tại hắn cũng không có đứng ngốc bên hồ chờ từ hửng đông tới tối khuya.
Hắn lần trước, trước khi rời đi đã để lại một cái “dấu hiệu”, lặng lẽ để lại trên người thiếu niên một mùi hương đặc chế.
Hương liệu này ở trên người lưu lại ít nhất 3 ngày, trong vòng 3 ngày rửa cũng không sạch, có thể giúp hắn biết được đối phương ở đâu trong vòng vạn dặm.
Phượng Ninh ngựa quen đường cũ trở lại Ma Giới, sau đó lần theo Truy Hương Điểu đã chuẩn bị trước.
Hắn ngâm nga một tiểu khúc, bước đi nhẹ nhàng mà đi theo chim chóc phía trước.
Ước chừng tầm nửa canh giờ, chim chóc ở Ma Giới dừng lại ở một căn nhà gỗ nhỏ trên núi Phục Minh.
Núi Phục Minh là một ngọn núi nhỏ, nhưng địa thế hiểm trở, đỉnh núi cũng chỉ có một căn nhà gỗ, thoạt nhìn phi thường cô quạnh.
Phượng Ninh sờ lên vách tường thô ráp, trong lòng có hơi chua xót:… Không nghĩ tới, điều kiện sinh hoạt của đứa nhỏ này còn rất khó khăn…
“…Ngươi làm sao tìm được nơi này?”
Âm thanh lạnh bang quen thuộc từ đằng sau truyền tới.
Phượng Ninh quay đầu, chột dạ mỉm cười: “Lòng ta hướng minh nguyệt, ngươi chính là ánh trăng sáng của ta, ngươi ở đâu, ta liền…”
Lời nói còn chưa dứt, một quả cầu nhỏ đen xì liền bay thẳng tới phía hắn!
Phượng Ninh theo bản năng bắt lấy.
Chỉ cảm thấy trái bóng này màu sắc kì lạ, nằm trong lòng bàn tay còn hơi hơi tỏa nhiệt…
Không ổn!!!
– — Là hỏa dược(a.k.a bom)!
Phượng Ninh lập tức đem quả bom này ném xuống dưới núi. Còn không chờ hắn hoảng hồn, dưới chân liền bị ném thêm 2-3 quả.
“Bang!”
“Oành!”
“Ầm ầm!”
Âm thanh bom nổ liên tiếp không ngừng vang lên! Toàn bộ đỉnh núi Phục Minh nở rộ những bông hoa diễm lệ xinh đẹp.
Phượng Ninh đã sớm nghĩ đến uy lực của hỏa dược không hề nhỏ, nhưng cũng không nghĩ tới uy lực lại mạnh như vậy!
Nó đem toàn bộ núi Phục Minh đánh bay hơn phân nửa!
So với uy lực của Toái Cốt Thạch trên núi Quy Ninh không hề kém chút nào!
Mặc dù Phượng Ninh đã nhanh nhẹn né đi, cơ mà hắn vẫn không khỏi bị vạ lây.
Sau hai khắc, khói bụi đã tan bớt đi.
Phượng Ninh nằm trong đống đổ nát, cả người đều bị cháy đen, quần áo tả tơi, mái tóc cũng trở nên lộn xộn như tổ quạ, chân tay vẫn còn run.
Trông cực kì giống một con quạ đen.
Phượng Ninh cũng không nhớ rõ lần trước hắn chật vật như vậy là bao giờ.
Hắn đỡ thân cây đã bị cháy đen nám, phun ra một ngụm máu đen, run rẩy nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt như không thể tin được: “… Ngươi hận ta đến vậy? Muốn giết ta đến mức có thể nổ cả nhà ngươi?”
Thiếu niên dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên, ngữ khí mang theo vài sợi ác liệt xen lẫn sung sướng.
“Nhà hỏng có thể sửa, nhưng nếu ngươi chết sẽ không có ai chọc ta phiền.”
Phượng Ninh: “…”
Đáng ghét, tên tiểu tử này so với ta còn muốn điên hơn!
… Cái này căn bản không có cách nào nói chuyện chứ chưa nói đến yêu đương!!!
[*Đậu Nga: Trong “Liệt Nữ Truyện” ghi lại, Đậu Nga nhà nghèo, mẹ mất, cha không có tiền trả nợ mà vội lên kinh thi, không có lộ phí nên đem cô gả cho một bà góa Thái Bà làm con dâu nuôi từ bé, chưa đến 2 năm sau thì con trai bà Thái mất.
Nàng bị một tên lưu manh tên Trương Lư Nhi để mắt, thấy nhà có 2 người con gái liền ở lỳ nhà họ Thái, ép Thái Bà cưới Trương Lão Nhi, Thái Bà thân cô thế cô, đành chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga gả cho hắn, cô liền chửi rủa hắn thậm tệ, Trương Lư Nhi tức giận liền nghĩ cách trả thù. Hắn bỏ thuốc độc vào cháo của Thái Bà, muốn vu oan cho Đậu Nga nhưng Thái Bà buồn nôn nên cô chuyển cho Trương Lão Nhi ăn, gã trúng độc rồi chết.
Trương Lư Nhi đổ tội lên đầu Đậu Nga, bắt cô lên quan cai trị Sở Châu, quan Sở Châu là Đào Ngột, nổi tiếng là tham quan, nhận tiền của Trương Lư Nhi rồi ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị tra tấn dã man nhưng không chịu nhận tội, Đào Ngột thấy vậy liền đem Thái Bà đánh đập trước mặt Đậu Nga, nàng thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình đành nhận tội, khép nàng vào tội chết, giải ra pháp trường xử tử.
Đậu Nga trước khi bị hành hình đã phát ra ba lời thề như đinh đóng cột với quan giám trảm: 1. Nếu tôi bị oan, thì “đao chém qua đầu một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia”; 2. Nếu tôi bị oan, thì “sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi”; 3. Nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết thì “từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”.
Lời thề của Đậu Nga ngay sau đó đều đã ứng nghiệm: Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyết rơi tháng 6, vùng Sở Châu đại hạn 3 năm.
*Oan hơn Đậu Nga: cái này giống như bên mình nói còn oan hơn Thị Kính í]
*<<Thanh Tâm Kinh>> chỗ này bên wiki nó dịch là “trong vắt tâm kinh”, đọc muốn cười xỉu, nên mình để tạm Thanh Tâm Kinh nhé
*Núi Quy Ninh: khúc này tui mất nửa ngày để hiểu, trong bản dịch của gg thì ghi là Gui Ning, trong bản wikidich nó ghi là về thăm bố mẹ sơn mạch=))) muốn xỉu ngang.