Chương 334
Nó thật sự không ăn thịt người, thịt người có độc, ăn sẽ chết.
Huyết sắc quầng sáng hướng ra ngoài khuếch tán, hóa thành máu loãng vô tận lao ra thị huyết đại thành, đại thành giống như một khối bánh ngọt xốp bị máu loãng đập vào sụp đổ.
Các chiến sĩ đang lao về hướng đại thành, vừa nhìn huyết sắc nước lũ bao trùm bay ra, tất cả đều quay đầu chạy trở về, vọt vào thành lũy phòng ngự dùng tốc độ nhanh nhất phong tỏa cửa sổ.
Ngoài cửa sổ một mảnh huyết sắc, thành lũy đều bị huyết sắc nước lũ bao phủ.
Mọi người:
– ?
Trận này làm sao mà đánh?
Thị huyết nhân tự mình tìm đường chết, thật vất vả rước lấy một con đọa biến thú, đang là cơ hội tốt cho bọn họ xung phong liều chết, lại đột nhiên bộc phát hồng thủy!
Còn là huyết sắc hồng thủy!
Vẻ mặt các chiến sĩ ngây dại, nhìn thấy huyết sắc nước lũ nhanh chóng thối lui, lúc này đại thành thị huyết đã không còn tồn tại, quái vật khắp nơi trên đất đều biến mất không thấy, đổi lại là một huyết sắc người khổng lồ đột ngột xuất hiện!
Trên thân thể người khổng lồ khảm lên vô số đầu người, có thị huyết nhân, có quái vật dị hóa cùng cuồng thi, từng đầu lâu mở to miệng ra sức gào thét, như đang thừa nhận thống khổ thật lớn.
Mọi người:
* * *
Kháo kháo kháo!
Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới huyết sắc nước lũ còn có thể biến thành quái vật to lớn như vậy!
Huyết sắc người khổng lồ phát ra rít gào phẫn nộ, huyết sắc thân thể khảm đầy quái vật vặn vẹo thành một mảnh xúc tu tráng kiện dài hẹp đánh úp lên đọa biến thú trên không trung!
Vốn cho rằng hình thể đọa biến thú đã là khổng lồ hiếm thấy, không nghĩ tới đọa biến thú còn có thể biến lớn hơn nữa!
Nó quay xung quanh huyết sắc người khổng lồ một trận chém giết, đuôi dài dữ tợn liên tục chém đứt thân thể khổng lồ kia, mỗi lần đều chặn đứt ngang người khổng lồ, mang đi một mảnh hồng quang lốm đốm, làm cho quái vật một lần nữa biến thành huyết sắc nước lũ, sụp xuống lan tràn.
Đợi khi nước lũ một lần nữa ngưng tụ thành huyết sắc người khổng lồ, đọa biến thú lại một kích chặt rụng!
Lần lượt ngưng tụ, lần lượt chém rụng, theo số lần chồng lên, huyết sắc người khổng lồ chậm rãi thu nhỏ lại, cho tới khi đọa biến thú chỉ dùng một trảo bóp vỡ, không còn một giọt huyết sắc tồn tại..
* * *
Khoảng cách thị huyết đại thành bị giết đã qua ba tháng, mọi người tham chiến còn chưa thoát khỏi được sự kinh tâm động phách, đến nay bọn hắn còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đó không phải cuộc chiến của nhân loại cùng thị huyết nhân sao? Vì sao sẽ diễn biến thành đọa biến thú quyết chiến cùng thị huyết đại thành?
Trận chiến dịch khủng bố kia, bọn hắn giống như tham chiến, lại giống như không có.
Bọn hắn đã đi, lại đã trở lại.
Mỗi người đều thật mờ mịt, duy nhất chứng minh trận chiến dịch kia chân thật tồn tại chỉ có vô số năng lượng tinh thạch khắp nơi trên đất, bọn hắn phải góp nhặt vài ngày mới đem năng lượng tinh thạch toàn bộ thu thập chở về đại thành.
Bọn lính không rõ ràng tình huống, Hề Hoa Tuyền cùng Bành Hổ lại tận mắt nhìn thấy, trong lòng bọn họ đều có một loại suy đoán, chính là loại suy đoán này quá mức hoang đường cùng không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù đủ loại dấu hiệu tỏ rõ sự thật chính là suy đoán của bọn họ, vẫn không dám thừa nhận, cho dù bọn họ là quân trưởng lập công lớn cũng như vậy.
Bọn họ rất rõ ràng làm gì có chiến công, chân chính tính ra lập công hẳn là con đọa biến thú khổng lồ kia mới đúng.
Nhưng con đọa biến thú tiêu diệt xong huyết sắc người khổng lồ liền rời đi, không tổn thương nhân loại, cứ như vậy bay mất, đến nay cũng không thấy xuất hiện qua.
Ở chỗ thị huyết đại thành, ngoại trừ thành lũy phòng ngự cũng không còn lưu lại vật gì.
Vị trí địa lý tuyệt hảo như vậy, Kinh Lĩnh đại thành tự nhiên sẽ không bỏ qua, phái kiến tạo sư một lần nữa xây dựng thành trì, chuẩn bị đem lực lượng quân sự của Kinh Lĩnh đại thành đổi qua đó.
Xây dựng quân sự thành lũy, theo lý nên đi mời Quý Hủ ra tay, nhưng phái người đi Thanh Giang thị lại không gặp được người, nghe nói là đi theo thành chủ ra ngoài rồi, đến nay chưa về.
Kinh Lĩnh đại thành không có biện pháp, chỉ đành lưu lại tin tức, chờ Quý Hủ trở về mời hắn đi Kinh Lĩnh đại thành một chuyến, có chuyện quan trọng trao đổi.
Như vậy chờ đợi chờ tới trời đông giá rét, Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An biến mất hơi nửa năm rốt cục lại xuất hiện trong Kinh Lĩnh đại thành.
Lần này đi tới cũng không phải vì trao đổi việc xây dựng quân sự thành lũy, mà là vì.. tính nợ.
Trong phòng ấm áp, nhưng Quý Hủ vẫn bao kín như quả cầu.
– Trận chiến dịch ở thị huyết đại thành đoạt được năng lượng tinh thạch có phải nên phân cho chúng tôi một nửa hay không?
Hiện tại bọn họ có gia đình có tòa thành cần nuôi, Kinh Lĩnh đại thành nhặt đi toàn bộ năng lượng tinh thạch, nói thế nào cũng phải phân cho bọn họ một nửa.
Cao tầng đại thành đều chấn kinh, bọn họ không rõ Quý Hủ ở đâu ra lòng tự tin như vậy, còn đúng lý hợp tình đòi năng lượng tinh thạch, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Càng không thể tưởng tượng chính là vừa nói ra, Hề Hoa Tuyền liền mở miệng trước:
– Tôi đồng ý!
Bành Hổ nhìn chăm chú Tần Nghiễn An, trầm giọng nói:
– Tôi cũng đồng ý.
Mặt khác ba vị quân trửng đều nhìn hai người, bọn họ cảm giác hai người này che giấu việc gì, theo chiến trường trở về hai người đều đi lại rất gần.
Bồ Côn phản đối.
Quý Hủ khẽ cười một tiếng:
– Nếu năm phần không được, vậy sáu phần.
Bồ Côn trừng mắt:
– Tôi không phủ nhận có công lao của anh, nhưng chiến dịch cũng không phải do một mình anh chấm dứt..
– Bảy thành.
Quý Hủ đứng lên:
– Cứ như vậy quyết định, gió tuyết thật lớn, phiền toái trang bị tốt, tôi có thể mang đoàn xe chở về đi.
Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An rời khỏi, lưu lại một đám coa tầng tức giận sắc mặt xanh mét