Chương 20
Bảo Châu luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mọi người trong bữa tiệc, cúi người hướng ta giải thích, Thái tử vừa mới cùng một vị đại thần đi ra ngoài.
A.
Ta cũng không ngoài ý muốn. Không có Khương gia một cỗ thế lực lớn như vậy duy trì, lại mất ký ức, Thái tử gần đây xác thật rất bận, rất nhiều chuyện đều yêu cầu tự tay hắn làm, mới vừa trên đường tới hắn không phải cũng rời đi một lúc đó sao?
Khúc Anh như vậy, phải lúc nào cũng coi chừng nàng ta không dám lơ đãng, nhìn xem, hiện tại lại lung tung chạy loạn đi?
Quý phi tổ chức một yến hội thưởng mai chọn nhi tức, nàng ta chỉ là một cái nữ nhân Đông cung mang tới, lên góp vui cái gì.
Tống Song cũng nhìn nàng ta, nhướng mày liếc mắt nhìn ta đầy nghi hoặc.
Ta, “Nàng ta hẳn là cho rằng mỗi người đều cần phải lên đài biểu diễn.”
Kỳ thật cũng phải chuyện gì ghê gớm, tùy tiện diễn chút gì đó, không cần phải quá xuất sắc là được.
Vừa nghĩ như vậy, Khúc Anh bên kia hái một chiếc lá trúc, ngượng ngùng mà nói chính mình không có tài nghệ gì, đành phải dùng lá trúc thổi một khúc nhạc.
Nói xong lời này, mọi người ngồi dưới lập tức nổi lên hứng thú, nhìn thật nhiều người thổi kéo đàn hát buồn chán đến mơ màng sắp ngủ, rốt cuộc có cái tiết mục mới lạ.
Khúc Anh nắm lá trúc, thổi một khúc nhạc dân gian nhẹ nhàng trong trẻo, phảng phất giống như làn gió xuân quét tới mười dặm rừng mai, đem tuyết đọng không bao lâu tan chảy, oanh phi yến vũ, cây cỏ nghênh đón một hồi sắc xanh tươi mới.
Một khúc thổi xong, phía dưới sôi nổi vỗ tay, âm thanh tán thưởng không dứt bên tai.
Ta nhìn về phía Thịnh Vương đang đưa mắt nhìn chằm chằm Khúc Anh, trong mắt hiện lên hứng thú.
Quý phi cười có chút miễn cưỡng, bởi vì một màn này Khúc Anh nổi bật vượt qua cả đám Tống Song, nếu không có người áp nàng ta xuống, vậy thì hạng nhất yến hội thưởng mai sẽ thuộc về nàng ta, Mỹ nhân mai đã chuẩn bị trước liền mất trắng.
Vì thế bà ta quay đầu nhìn ta nói, “Nghe mọi người nói Khương tiểu thư một tay kĩ nghệ cổ cầm cao thâm, không biết hôm nay có mang theo cầm đến hay không?”