Chương 17
Thái tử sắc mặt khó coi.
Bảo Châu bò dậy, lẩm ba lẩm bẩm: “Nô tỳ cũng không dám so với con thỏ, tiểu thư lúc trước nuôi một con thỏ, bị nó làm cho tức giận, dậm một chân liền khiến toàn bộ Khương phủ đều run lẩy bẩy.”
Ta bị chọc cười, chút cảm giác buồn bực vì bị oan uổng kia lập tức trở thành hư không, tiếp nhận hoa mai, gót sen nhẹ nhàng, bốn bề an tĩnh, đi đến trước mặt Khúc Anh, đem hoa mai nhét vào trong áo khoác lông tơ.
Nhìn về phía Thái tử, “Nói xin lỗi, cũng đã bồi lễ. Thái tử điện hạ đã thấy vừa lòng?”
Ta vừa mới làm trò một trận, Thái tử tự nhiên xem hiểu ta đang châm chọc cái gì, hắn có chút không quá tin tưởng.
Lúc này một trận tiếng vỗ tay truyền tới, khen: “Thật đúng là thú vị. Cùng một địa phương, có thể khiến hai cô nương đều té ngã, gốc mai này đúng là có chút đen đủi.”
Một nam tử mặc cẩm y hoa phục đi đến, mặt mày cùng Thái tử có vài phần tương tự, là Thịnh Vương.
Hắn nói lời này, nhưng thật ra chứng thực Khúc Anh là tự mình té ngã, cùng ta không quan hệ.
Khuôn mặt nhỏ của Khúc Anh có chút tái nhợt.
Thái tử không dám tin mà liếc nhìn nàng ta một cái, ngược lại cũng không có trực tiếp nói cái gì, biết co biết dãn mà hướng về phía ta xin lỗi, “Thật có lỗi, đã hiểu lầm khương tiểu thư.”
Ta cười, “Không có việc gì. Điện hạ tin hay không, cùng ta không can hệ.”
Hắn hơi giật mình.
Thịnh Vương thấy vậy nói xen vào, “Hoàng đệ, bổn vương tới đón ngươi, vừa lúc thấy một màn này. Nếu sự tình đã sáng tỏ, vậy thì đi thôi, đằng trước yến hội lập tức liền bắt đầu rồi.”
Nói xong, cũng hướng ta chào hỏi: “Khương tiểu thư, hiếm khi thấy mặc hồng y, thế nhưng thật ra so mười dặm hoa mai còn xinh đẹp hơn.”
Ta lễ phép mà cười nhạt, không đáp lại.
Vừa gặp mặt liền trước mặt Thái tử khen vị hôn thê trước kia của hắn, đúng là ngu ngốc.
Trước khi rời đi, ta liếc mắt nhìn Khúc Anh một cái, “Khúc cô nương, nếu như ta nhớ không lầm mà nói, áo khoác trên người ngươi chính là lễ vật sinh thần có một năm ra tặng cho điện hạ. Trên góc thêu một chữ Khương.”
Hết chương 17