Chương 1: Ta cùng Thái tử
“Tiểu thư, chim tước bay trên trời có cái gì đẹp, phượng điểu trong tay người này mới là thứ quý giá nhất.”
Giá y trong tay ta, bên trên được thêu một nửa cánh chim phượng hoàng hoa mỹ, vừa ngạo khí lại linh động, từ hơn nửa năm trước bắt đầu, cuối cùng cũng sắp hoàn thành.
Giá y tinh xảo lại hoàn mỹ, y như chủ nhân của nó vậy.
Ta là đích nữ Khương gia, phụ thân là thừa tướng trên triều, tổ phụ đã từng làm thái phó, gia thế hiển hách, mà ta, Khương Hoài Nguyệt, tự nhiên trở thành người đứng đầu trong đám tiểu thư khuê các tại kinh thành.
Do đó, trong nhà đối với ta giáo dưỡng cũng cực kỳ nghiêm khắc, cầm kỳ thi hoạ, mọi thứ ta đều phải tinh thông.
Phụ thân còn cố ý mời ma ma trong nội cung tới dạy dỗ ta, ma ma kia thật sự rất nghiêm khắc, chờ ta thành Thái tử phi rồi, bà ấy không quản nổi ta nữa, ta muốn ở trong Đông cung nuôi một con chim tước*.
(*chim sẻ)
Bất quá, nghĩ đến thái tử điện hạ, ta lại cảm thấy mỗi ngày bị nhốt trong phòng thêu giá y cũng không phải chuyện vất vả gì.
Thái tử Dung Ngọc, hắn cùng ta lớn lên từ nhỏ, chính là thanh mai trúc mã.
Hắn giống như trăng sáng trên trời, quân tử đoan chính, nhẹ nhàng phiêu dật như trích tiên.
Thân là đích trưởng tử duy nhất của hoàng thượng, Dung Ngọc từ sớm đã được lập làm thái tử, ấn theo tiêu chuẩn trữ quân mà bồi dưỡng, lễ, nhạc, xạ, ngự, thi thư, không gì không giỏi, thần thanh cốt tú, nhân đức khoan nhượng, được triều thần cùng bá tánh kính yêu.
Hắn là thái tử hoàn mỹ vô khuyết, còn ta là hoàn mỹ vô khuyết thái tử phi tương lai, hôn ước của chúng ta truyền khắp đại giang nam bắc, không ai không biết, không người không hay.
Nhưng không ai có thể ngờ được, một hôn sự trai tài gái sắc như vậy, một ngày kia, bị quấy nhiễu.
Một ngày nọ ta rốt cuộc thêu xong giá y, ma ma hoảng loạn chạy vào phòng, nói rằng thái tử ra ngoại thành trị thuỷ, bị ám sát rơi xuống vách núi, đã mất tích một ngày.
Tay ta run lên, kim thêu đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu đỏ không cẩn thận hạ xuống đậu trên cánh chim phượng hoàng.
Hết chương 1