Chương 37: Đi đi, nhóm trưởng của chúng ta không ăn thịt người
- Trang Chủ
- Tớ Và Cậu Ấy Không Thân - Tiếu Giai Nhân
- Chương 37: Đi đi, nhóm trưởng của chúng ta không ăn thịt người
Người bạn trai là mối tình đầu của cô, cũng là cấp trên trực tiếp của cô trong công ty mới?
“Nhóm trưởng đi công tác rồi, đột xuất gọi anh tới phỏng vấn.”
“Tôi nhìn thấy hồ sơ của cậu rồi, cũng không bất ngờ khi giám đốc Từ chọn cậu.”
Hai giọng nói nối tiếp nhau vang lên trong đầu Hà Diệp, làm cho cô không thể không chấp nhận hiện thực được — cuộc sống thật sự có thể trùng hợp đến như vậy đấy.
Nếu như, nếu như hôm đó Lục Tân là người tiếp nhận phỏng vấn…
Có lẽ Hà Diệp sẽ rút khỏi cuộc phỏng vấn ở công ty này, sửa nguyện vọng muốn gia nhập vào nhóm thuật toán điều khiển tự động của tổng bộ công ty Khoa học kỹ thuật Lam Hải.
Bây giờ, bên bộ phận nhân sự đã soạn hợp đồng xong rồi, cô đột nhiên chạy mất thì còn ra thể thống gì nữa? Vừa lãng phí thời gian của công ty, cũng thể hiện sự không tôn trọng đối với những người ứng tuyển cùng đợt với mình.
Hơn nữa, Lục Tân đã tỏ ra lạnh nhạt hờ hững như vậy rồi, cô gặp mặt xong liền chạy, hình như có hơi giống như là chưa bước ra khỏi chuyện quá khứ vậy, sau này mà chẳng may có trùng hợp gặp mặt nhau thì còn ngượng ngùng hơn gấp trăm nghìn lần.
“Hà Diệp? Ngày đầu tiên đi làm, đến sớm như vậy sao.”
Giọng nói hơi quen thuộc vang lên từ phía sau lưng, Hà Diệp quay đầu lại, trông thấy Trình Duệ vừa mới bước ra khỏi thang máy, hôm nay Trình Duệ mặc bộ một bộ quần áo thường ngày, lúc cười còn để lộ hai chiếc má lúm đồng tiền, nhìn càng có khí chất trẻ con, cũng chính là bởi vì trong tất cả những người con trai học chuyên ngành tự nhiên khó nhằn này số con trai mà mang khí chất của một cậu bé là quá ít ỏi và vô cùng đặc biệt, vậy nên Hà Diệp mới nhận ra đàn anh cùng trường này.
Cô thu lại cảm xúc phức tạp khi hội ngộ với Lục Tân, cười rồi đi tới bên cạnh Trình Duệ, thử thăm dò hỏi: “Ban nãy hình như em gặp được nhóm trưởng rồi…”
Trình Duệ cười: “Đẹp trai không? Nếu đẹp trai thì chính là nhóm trưởng của chúng ta, không cần nghi ngờ gì hết.”
Hà Diệp: “…”
Trình Duệ: “Nhóm trưởng chào hỏi em rồi đúng chứ? Bình thường thôi, dù sao thì cậu ấy có xem qua hồ sơ của em mà, nhưng có điều chỉ dựa vào ảnh trên hồ sơ mà có thể khiến nhóm trưởng nhớ được, chứng tỏ rằng có lẽ nhóm trưởng rất hài lòng với em, hê hê, trung tâm nghiên cứu và phát triển của chúng ta cũng có mấy người tốt nghiệp Giao Đại liền đấy, ai nấy cũng đều như thế này!”
Trình Duệ khoa trương bật ngón cái lên.
Hà Diệp nhìn khuôn mặt trẻ con ngây thơ của anh ấy, đương nhiên sẽ không nói ra sự thật quá mức xấu hổ kia.
Trình Duệ vừa đi vừa giới thiệu sơ qua cho cô biết về phòng làm việc, toàn là làm thuật toán cả, hệ điều hành, thị giác, cảm giác vân vân.
Cuối cùng, Trình Duệ nhiệt tình giúp Hà Diệp mở cánh cửa phòng làm việc của phòng vận hành và kiểm soát ra.
Hà Diệp lập tức quan sát không gian và môi trường trong phòng làm việc mới trước.
Còn lớn hơn trong tưởng tượng của cô, Hà Diệp đưa mắt nhìn từng khu vực trong văn phòng, khu làm việc, khu nghỉ ngơi, khu tổ chức họp, một dãy tủ sách bên cạnh khu vực nghỉ ngơi được xếp kín sách, tràn ngập hơi thở học thuật.
Khu làm việc bên này, tổng cộng có bốn hàng máy tính làm việc, chia thành hai nhóm ngồi đối mặt vào nhau, mỗi hàng ngồi ba người.
Hiện tại bên kia có hai người ngồi.
Trình Duệ chỉ vào bóng lưng của người đàn ông một mình chiếm hết không gian lớn có ba chiếc máy tính làm việc rồi giới thiệu cho Hà Diệp: “Vị này chính là mặt tiền của nhóm chúng ta, nhóm trưởng Lục, Lục Tân đẹp trai lạnh lùng, ban nãy em cũng đã gặp qua rồi.”
Lục Tân trong mắt Hà Diệp, anh ngồi trên một chiếc ghế văn phòng màu đen vừa to vừa rộng, đang thao tác trên máy tính.
Hình như anh không nghe thấy lời nói đùa của Trình Duệ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên màn hình, góc nghiêng trông rất lạnh nhạt.
Trình Duệ cười với Hà Diệp: “Cậu ấy chính là như vậy, một khi đã bận thì mất hết tính người, sau này làm quen là được rồi.”
Thực ra Hà Diệp rất quen với dáng vẻ Lục Tân như thế này, khi còn học cấp ba, anh chính là học bá có hình tượng kiêu ngạo lạnh lùng được mọi người công nhận.
Trình Duệ chỉ vào một nam đồng nghiệp vừa cao vừa mập ngồi đối diện với Lục Tân, người kia đang nhìn sang bên này, Trình Duệ tiếp tục giới thiệu với Hà Diệp: “Đây là Hồ Cường, bọn anh đều gọi anh ấy là anh Cường, em nghĩ mà xem, dũng sỹ dám ngồi ở vị trí đối diện với nhóm trưởng, có thể không mạnh được sao?”
Lời giới thiệu như vậy đổi lại được một ánh mắt sắc như dao của anh Cường, sau đó anh ấy liền nở một nụ cười xán lạn với Hà Diệp: “Hà Diệp đúng không? Hoan nghênh vào nhóm, sau này mọi người đều làm việc cùng nhau rồi.”
Hà Diệp cười chào hỏi với anh Cường.
“Hai vị dũng sỹ còn lại ngồi bên cạnh anh Cường là Giang Tự và Vương Uy.”
Trình Duệ đưa Hà Diệp tới chỗ trống duy nhất của nhóm thứ hai, cũng chính là hàng số bốn sát với lối đi bên này: “Đàn em, em ngồi ở đây, bên cạnh lần lượt là anh Phi, Cung Hàng, đối diện em là Phùng Thu Vũ, anh, Tống Thừa Xuyên, Phùng Thu Vũ và dũng sỹ Giang Tự là một đôi, ừm, đợi lát nữa mấy người đó tới thì lại giới thiệu cho em thêm lần nữa, nhìn thấy mặt là nhớ ngay ấy mà.”
Hà Diệp: “Được, cảm ơn anh nhé.”
Trình Duệ: “Không cần khách sáo, nào, quét mã thêm bạn bè đi, anh kéo em vào nhóm trò chuyện của nhóm chúng ta.”
Hà Diệp mở điện thoại ra.
Trình Duệ quét xong, nhìn thấy ảnh đại diện của Hà Diệp, trên mặt liền lộ ra biểu cảm bị vẻ đáng yêu làm cho bất ngờ: “Hai chiếc lá sen này đáng yêu quá, quả nhiên là phù hợp với khí chất của đàn em mà.”
Hà Diệp đã biết tính cách của Trình Duệ rồi, cô mỉm cười với anh.
“Xong rồi, em xem đi.”
Hà Diệp mở danh sách bạn bè lên, trước mắt tổng cộng có mười người, ngoại trừ những người cô vẫn chưa đổi biệt danh, mấy người Trình Duệ đều là để họ tên, chỉ còn duy nhất một cái tên đặc biệt chính là “nhóm trưởng”.
Ảnh đại diện của anh vẫn giống như hồi lớp mười hai, biệt danh vẫn như vậy.
Hà Diệp đột nhiên cảm thấy không chắc chắn cho lắm, cái tên “nhóm trưởng” này là biệt danh mà cô đặt cho Lục Tân, hay là biệt danh trong nhóm mà Lục Tân đổi sau khi vào nhóm.
Chính bản thân Hà Diệp cũng không cần đổi biệt danh cho mình nữa, bởi vì từ hồi năm nhất đại học, Hà Diệp đã đổi “Chiếc lá tròn tròn” thành họ và tên của mình rồi.
“Trình Duệ, anh đưa Hà Diệp đi nhận máy tính, sau này anh cũng là người dẫn dắt cô ấy.”
Lục Tân đột nhiên lên tiếng nhưng đầu thì không hề ngẩng lên.
Nhân viên mới vào làm việc, cơ bản đều sẽ được sắp xếp cho một nhân viên cũ có kinh nghiệm dẫn dắt một thời gian, cho đến khi đã hoàn toàn quen được với nội dung và trình tự công việc thì thôi.
“Không thành vấn đề!”
Trình Duệ vô cùng sảng khoái đồng ý tiếp nhận phần nhiệm vụ này.
Hai người rời đi không lâu, anh Cường liếc mắt nhìn về phía cửa, hừ một tiếng: “Cái thằng nhóc Trình Duệ này, mở miệng ra là đàn em, chắc chắn là để ý đến người ta rồi.”
Không ai thèm đáp lại anh ấy, nhóm trưởng ở phía đối diện đến cả lông mày cũng không buồn nhướn lên.
Anh Cường tự mình nói chuyện nên cảm thấy nhàm chán:…
Các đồng nghiệp mau đến đi, anh ấy cần một đối tượng trò chuyện đạt chuẩn!
Nơi nhận đồ làm việc trong văn phòng có chút xa, đợi đến khi hai người Hà Diệp về tới nơi thì các đồng nghiệp của phòng vận hành và kiểm soát đã đến đông đủ rồi.
Hà Diệp đi bên cạnh Trình Duệ, cười đón nhận cái nhìn của mọi người.
Phùng Thu Vũ: “Oa, quả nhiên là một đại mỹ nữ siêu cấp, lần này Trình Duệ không chém gió!”
Lưu Phi vừa cao vừa gầy như thân tre lại càng nhiệt tình, giúp Trình Duệ cầm bớt một số đồ dùng văn phòng trong tay anh ấy, có chút e thẹn nói với Hà Diệp: “Anh là Lưu Phi ngồi bên cạnh em, em vừa mới đến, có gì không hiểu thì cứ hỏi anh.”
Cung Hàng ăn mặc vô cùng chau chuốt, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ thương hiệu nổi tiếng nở nụ cười ôn hòa nho nhã, đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi: “Hỏi anh cũng được, anh hiểu biết hơn cậu ấy nhiều.”
Phùng Thu Vũ: “Này này này, Tu La Tràng* xuất hiện rồi đấy à? Mấy người các cậu tiết chế lại một chút, đừng có dọa Lá Nhỏ của chúng tôi sợ.”
*Tu La Tràng: Thường chỉ từ ba người trở lên, đấu đá lẫn nhau để tranh giành một thứ gì đó, tạo thành một cục diện bế tắc và đau thương giữa mọi người.
Tống Thừa Xuyên điềm tĩnh nho nhã ngồi ở một bên: “Hai người các cậu, một người là Lá Nhỏ, một người là Lông Vũ, khá là hợp đấy.”
Đều là những vật nhỏ nhẹ mỏng manh.
Bốn người có khí chất khác biệt này khiến cho Hà Diệp nhớ ngay lập tức.
Bạn trai Giang Tự của Phùng Thu Vũ cũng hơi đẹp trai một chút, người dũng sỹ thứ ba dám ngồi đối diện với Lục Tân là Vương Uy, dáng người không cao nhưng nhìn có vẻ giống như là ông trùm IT vậy, cũng rất dễ nhớ.
Đến bây giờ, cuối cùng Hà Diệp cũng nhận biết được toàn bộ chín người đồng nghiệp tương lai của mình rồi.
Chỗ làm việc của Hà Diệp mặt đối mặt với Lục Tân.
Nhưng may mà cách hai hàng, giữa vị trí làm việc của mỗi nhóm còn được dựng một tấm bình phong bằng gỗ, trừ khi hai người đứng lên, hoặc là cố ý dướn đầu lên nhìn về phía đối phương, nếu không thì chẳng ai nhìn thấy ai hết.
Cả một buổi sáng Hà Diệp đều dùng để làm quen với nội dung công việc, thời gian làm việc nghiêm chỉnh trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới buổi trưa.
Phùng Thu Vũ thoải mái thự nhiên gạt bỏ Trình Duệ, khoác lấy cánh tay Hà Diệp đưa cô tới thẳng nhà ăn.
Hà Diệp không giỏi chủ động bắt chuyện với người khác cho lắm, nhưng người đồng nghiệp nữ vừa mới quen biết này nhiệt tình như vậy, cô cũng vừa hoan nghênh vừa yêu thích, bởi vì đối phương đã giải tỏa sự căng thẳng và xa lạ khi vừa mới chân ướt chân ráo tới đây làm việc của cô, giống như khi ở đại học, một mình cô tới tòa nhà dạy học, nhà ăn cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng bạn cùng phòng ký túc xá đã thân thiết rủ cô đi cùng, làm gì có cô gái nào sẽ không thích chứ?
“Tầng ba tầng bốn đều là nhà ăn, phòng chúng ta thông thường đều sẽ tới tầng bốn ăn.”
“Đồ ăn của tầng bốn ngon hơn sao?”
“Cũng ngang nhau thôi, chỉ là có đôi khi đợi thang máy lâu quá, leo thang bộ từ tầng bốn lên thì có thể bớt đi được một tầng.”
“…”
“Hà Diệp, da của em đẹp thật đấy, còn trắng hơn cả phấn nền chị dùng, trời sinh đã đẹp đúng là tiết kiệm tiền.”
Hà Diệp chăm chú nhìn Phùng Thu Vũ một lát, không chắc chắn lắm: “Bây giờ chị không dùng phấn nền đúng không?”
Phùng Thu Vũ cười ha ha: “Không dùng, đi làm thì trang điểm làm gì cho tốn công, ra ngoài chơi thì mới trang điểm xinh đẹp cơ.”
Hai cô gái đi ở phía trước, nói từ chuyện đồ ăn ngon tới chuyện trang điểm, sau đó lại chuyển sang chuyện quần áo, thỉnh thoàng còn vòng sang mấy chuyện linh tinh khác nữa.
Tám người đồng nghiệp nam chia thành hai nhóm, duy trì một khoảng cách nhất định đi theo phía sau.
Trình Duệ trông thấy Phùng Thu Vũ từ lúc bước ra khỏi phòng làm việc thì nụ cười trên miệng chưa từng biến mất, nói với Giang Tự: “Hôm nay em mới biết hóa ra chị Vũ còn nói nhiều hơn cả em.”
Giang Tự cười: “Vốn dĩ đã nói nhiều mà, bình thường không có ai phát huy cùng cô ấy.”
Trình Duệ: “Chẳng phải còn có anh sao?”
Giang Tự: “Có đôi khi, bạn thân còn thân thiết hơn cả bạn trai.”
Trình Duệ: “Em hiểu rồi, chắc chắn là bởi vì chị Vũ ở trong nhóm chúng ta cảm thấy quá là quạnh quẽ cô đơn, nên mới tìm đến anh để giải sầu, nếu như Hà Diệp đến sớm hơn một chút, có lẽ anh vẫn còn độc thân.”
Giang Tự: “…”
Đi tới nhà ăn, Hà Diệp và Phùng Thu Vũ như hình với bóng, lấy cơm xong thì chọn một vị trí có nhiều chỗ trống rồi ngồi xuống trước.
Giang Tự với thân phận là bạn trai của Phùng Thu Vũ nên chắc chắn muốn ngồi gần hai cô gái, Trình Duệ cũng thích kết bạn nên cười tươi ngồi xuống vị trí đối diện với Hà Diệp.
Hà Diệp vừa nói chuyện với họ, vừa âm thầm đưa mắt quan sát những người đồng nghiệp khác.
Mấy người anh Cường cũng đều tới đây ngồi, Lục Tân dùng một tay bê khay cơm, đi ở phía sau, ngồi bên cạnh mấy người của anh Cường, đối diện với Vương Uy.
Cảm giác mà anh toát ra, hệt như thật sự đã quên đi đoạn tình cảm kia của hai người họ rồi.
Hà Diệp cũng vì vậy mà cảm thấy thoải mái.
Trình Duệ đột nhiên nhìn về phía bên kia, vô cùng mong đợi hỏi Lục Tân: “Nhóm trưởng, quy luật giang hồ, tối nay chú mời mọi người một bữa, chính thức chào đón Hà Diệp vào nhóm?”
Lục Tân lạnh nhạt liếc mắt nhìn một cái: “Anh chọn chỗ đi.”
Sự đồng ý của Lục Tân lập tức khiến cho cả nhóm người trở nên hưng phấn, mọi người mồm năm miệng mười không ngừng đề cử những nhà hàng có đồ ăn ngon mà bản thân đã từng đi.
Trong lòng Hà Diệp có chút mất tự nhiên, nhưng chào đón người mới đều là thông lệ của phòng làm việc, cô không nhất thiết phải vì mối quan hệ với Lục Tân mà nghĩ ngợi quá nhiều.
Hà Diệp cười nghe mọi người thảo luận.
Cô gái thích buộc tóc đuôi ngựa đơn giản hồi cấp ba, khi lên đại học đương nhiên cũng sẽ đi theo trào lưu mới, bắt đầu thử những kiểu tóc mới.
Hà Diệp của hiện tại, để mái tóc dài ngang vai, sợi tóc mềm nhẹ suôn mượt, trước trán là phần mái bay thưa thớt.
Trời sinh làn da trắng lại thêm chế độ nghỉ ngơi bình thường tốt, hai má của cô nhìn có vẻ giống hệt như ngôi sao nữ trong quảng cáo sản phẩm dưỡng da trên màn hình lớn vậy, mịn màng đàn hồi như nước.
Phùng Thu Vũ đang ăn cơm, đột nhiên dùng một tay chống cằm, nhìn Hà Diệp ở phía đối diện không rời mắt, nhỏ giọng cảm thán: “Đây là lần đầu tiên chị tiếp xúc với một người đẹp đẳng cấp như Lá Nhỏ đấy, xinh quá đi mất, chỉ ngắm em thôi cũng đủ no rồi.”
Xuất phát từ một loại phản ứng theo bản năng, những đồng nghiệp khác nghe thấy lời này đều đổ dồn ánh mắt về phía Hà Diệp.
Hà Diệp: “…”
Cô không thể nào kiềm chế cho mặt mình không đỏ lên được.
Cung Hàng cười, đại diện cho mấy người đồng nghiệp nam đang độc thân hỏi ra tiếng lòng: “Tiểu Diệp, hiện tại em có độc thân không?”
Hà Diệp xấu hổ gật gật đầu.
Cung Hàng xoay chiếc đồng hồ đeo tay, dùng ánh mắt để biểu đạt dã tâm của mình với những người đồng nghiệp nam đang ngồi ở đó.
Anh ấy sẽ theo đuổi Hà Diệp, và cũng có tự tin rằng sẽ theo đuổi được cô, dù sao thì từ ngoại hình đến học vấn và cả điều kiện kinh tế, anh ấy là người tốt nhất chỉ dưới nhóm trưởng.
Còn về nhóm trưởng, là một người cuồng công việc mà ai ai cũng biết, không có hứng thú với con gái.
Đối mặt với sự khiêu khích của Cung Hàng, những người ngay từ đầu đã không có ý định với Hà Diệp liền lộ ra vẻ mặt hóng chuyện, còn những người động lòng một chút chút thì âm thầm tính toán khả năng thắng bại giữa bản thân và Cung Hàng.
Hà Diệp đang ngượng ngùng ngồi ăn cơm không hề nhận ra cuộc chiến ngầm giữa những chàng trai đang có mặt ở đây.
Ăn trưa xong, mọi người lục tục quay trở lại phòng làm việc.
Cung Hàng là người cuối cùng quay về, trên tay xách thêm hai hộp dâu tây lớn đã được rửa sạch, đặt trên chiếc bàn uống nước màu trắng ở khu nghỉ ngơi: “Mọi người tới ăn thử đi, ngọt lắm đấy.”
Phùng Thu Vũ vốn ngay từ đầu đã ngồi ở sô pha nháy mắt ra hiệu với Hà Diệp.
Hà Diệp chỉ đành bất đắc dĩ trong lòng.
Từ lúc học đại học đến khi nghiên cứu sinh, gần như lúc nào cũng có chàng trai theo đuổi cô, đủ các cách theo đuổi khác nhau khiến cho Hà Diệp mệt mỏi vì phải tìm cách đối phó, nhưng đồng thời cũng giúp cô tích luỹ được những kinh nghiệm phong phú, vậy nên, khi Cung Hàng cố ý đặt một hộp dâu tây xuống trước mặt cô, rồi ý tứ sâu xa nhìn Hà Diệp một cái, Hà Diệp liền hiểu ra ý tứ không hề có chút ý định che giấu kia của Cung Hàng.
Người ta trực tiếp theo đuổi thì cô có thể từ chối rõ ràng, bây giờ Cung Hàng mới chỉ đang mời mọi người ăn dâu tây, nếu cô không ăn thì rất kỳ cục.
Khi Phùng Thu Vũ đã bắt đầu ăn đến quả thứ hai rồi, Hà Diệp mới đưa tay ra lấy quả dâu tây đầu tiên.
Vừa mới bỏ dâu tây vào miệng, Hà Diệp liền trông thấy một đôi chân dài xuất hiện trong tầm mắt, đi từ khu làm việc tới bên này.
Không cần nhìn lên cũng biết đó là ai.
“Nhóm trưởng, quả này to nhất, cho chú!” Trình Duệ hệt tên tay sai dâng lên cho Lục Tân một quả dâu tây.
Lục Tân cười, cầm lấy quả dâu tây, nhìn về phía Cung Hàng đang đứng đối diện Hà Diệp, Cung Hàng một tay chống lên lưng ghế sô pha, tạo tư thế vô cùng có phong cách, Lục Tân cười: “Cảm ơn nhé.”
Cung Hàng:…
Lời của nhóm trưởng không có vấn đề gì, nhưng ánh mắt của nhóm trưởng, không hiểu sao lại khiến cho anh ấy âm thầm cảm thấy dựng tóc gáy nhỉ?
Luận về tuổi tác, Lục Tân là người nhỏ tuổi thứ hai trong nhóm mười người này, vừa mới tròn hai mươi tư, chỉ lớn hơn Hà Diệp một chút.
Nhưng luận về khí chất, thì ngay cả lãnh đạo cấp cao của cả trung tâm nghiên cứu và phát triển này là giám đốc Từ cũng phải thua Lục Tân.
Giống hệt như nhân vật nam chính kiêu ngạo lạnh lùng trong mấy bộ phim truyền hình, Lục Tân quả là lạnh lùng thật, thế nhưng đủ các loại thành tích đáng chết của anh đã hỗ trợ rất nhiều cho khí chất của anh, khiến cho người khác không phục cũng phải phục.
Năm giờ chiều, Trình Duệ liếc mắt lén nhìn ba người Hà Diệp đang vùi đầu vào làm việc, sau đó chầm chầm quay đầu sang, dáng vẻ đàng hoàng hỏi: “Nhóm trưởng, tối nay tụ tập, chúng ta mấy giờ xuất phát?”
Có người trêu chọc ho lên một tiếng.
Dưới sự tồn tại phổ biến của chế độ 996* trong ngành công nghiệp internet, phòng vận hành và kiểm soát của họ trung bình mỗi tối đều tan làm lúc bảy giờ đã đủ để thể hiện sự nhiệt huyết đối với công việc, đủ để làm cho những phòng khác ngưỡng mộ đố kỵ vô cùng rồi.
*Chế độ 996: chế độ giờ làm việc 996, tức là mỗi ngày làm việc từ 9 giờ sáng đến chín giờ tối, mỗi tuần làm 6 ngày, tức là 72 tiếng một tuần.
Hai tay Lục Tân vẫn đang gõ trên bàn phím, hỏi: “Đặt chỗ ở nhà hàng nào vậy?”
Trình Duệ: “Ở nhà hàng mà lần đầu tiên chú mời khách đưa mọi người tới đó ấy, ngon thì ngon thật, nhưng mà hơi xa một chút.”
Lại có người ho một tiếng, Trình Duệ bực mình trừng mắt nhìn qua.
Lục Tân: “Mười phút sau xuất phát.”
Trình Duệ hô lên một tiếng rồi nhảy cẫng lên, giống hệt một cậu học sinh tiểu học đang vui mừng vì đến Tết: “Tuyển người mới tốt biết bao, sau này chúng ta mỗi năm tuyển một người đi!”
Phùng Thu Vũ: “Nằm mơ đi, trừ khi cậu nghỉ việc.”
Mặc dù đốp chát như vậy nhưng cô ấy cũng cười rồi kết thúc công việc ngày hôm nay của mình.
Mười phút sau, Trình Duệ đi cùng với nhóm trưởng mời khách hôm nay đi ở phía trước, dẫn đầu nhóm nhân viên của phòng vận hành và kiểm soát nghênh ngang hoàng tráng đi qua hành lang, tiến tới thang máy phía trước.
Tiếng gầm giận dữ truyền tới từ một phòng làm việc khác: “Lục Tân cậu đừng có mà ngạo mạn quá!”
Phùng Thu Vũ cười kề vào tai nói nhỏ với Hà Diệp: “Đại ca Phương của phòng thị giác, quỷ cuồng tăng ca, vẫn luôn ganh ghét với phòng của chúng ta.”
Hà Diệp cười.
Trình Duệ khoe khoang với Hà Diệp: “Đàn em, em nên cảm thấy hạnh phúc vì gặp được nhóm trưởng của chúng ta đi, nếu đổi thành nhóm trưởng khác thì chưa đến chín giờ chưa được tan làm đâu.”
Hà Diệp thoáng đưa mắt nhìn Lục Tân, thì ra sau khi đi làm anh là người như vậy.
Mười người cùng nhau bước vào thang máy.
Trình Duệ: “Có những ai không lái xe?”
Hà Diệp đứng bên trái lập tức bất giác nhìn về phía bên phải.
Không ngờ lại không có một ai lên tiếng.
Phùng Thu Vũ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang.
Hà Diệp xấu hổ nói: “Em vẫn chưa thi bằng lái.”
Phùng Thu Vũ cười: “Có gì đâu, em ngồi xe của bọn chị là được rồi.”
Cung Hàng: “Nếu như không muốn làm bóng đèn thì cũng có thể ngồi xe của anh.”
Phùng Thu Vũ: “Nằm mơ đi.”
Hà Diệp thở phào một hơi, đương nhiên là cô đồng ý đi cùng đồng nghiệp nữ duy nhất trong nhóm rồi.
Giang Tự lái xe, Hà Diệp và Phùng Thu Vũ ngồi ở ghế sau.
Suốt dọc đường hai người không ngớt mồm nói chuyện, khiến cho Giang Tự chẳng khác nào một tài xế chuyên nghiệp hết.
Giờ cao điểm lúc tan tầm, xe lúc đi lúc dừng, không ngờ phải mất một tiếng đồng hồ mới tới nơi, thì ra Trình Duệ nói nhà hàng đó xa là thật, chứ không phải chỉ đơn thuần là vì muốn tan làm sớm.
Mười người đặt một phòng riêng lớn.
Càng đông người càng náo nhiệt, Hà Diệp ngồi giữa Trình Duệ và Phùng Thu Vũ, hơn nữa, Lục Tân – nguồn gốc của sự căng thẳng lại ngồi ở cuối hàng ghế, nên bữa cơm này Hà Diệp ăn một cách vô cùng thoải mái.
Tám rưỡi, bữa cơm cũng đến lúc kết thúc rồi, Phùng Thu Vũ hỏi Hà Diệp: “Bây giờ em sống ở đâu?”
Hà Diệp nói tên tiểu khu ra.
Anh Cường: “Đơn Quế Gia Viên? Có phải ở ngay đằng trước Vọng Triều Phủ đúng không?”
Hà Diệp có nghe bố kể qua về Vọng Triều Phủ, đó là khu biệt thự sang trọng có tầm nhìn hướng thẳng ra sông ngay phía sau Đơn Quế Gia Viên, hình như vừa mới được bàn giao vào năm ngoái.
Trình Duệ: “Bên đó tiện đường, có thể nhờ nhóm trưởng tiện thể đưa Hà Diệp về luôn, bọn anh đều không thuận đường, hầy, không mua nổi nhà ở bên đó!”
Hà Diệp: “…”
Vốn dĩ còn định xem xem đồng nghiệp nào ở gần, Hà Diệp nghe vậy thì vội vàng nói: “Không cần phiền như vậy đâu, em gọi xe về cũng nhanh mà.”
Cung Hàng cười: “Nếu ngồi xe nhóm trưởng thấy áp lực quá thì có thể sang xe anh ngồi, dù sao cũng chỉ lái xe nhiều hơn mấy chục phút so với đường về nhà của anh thôi.”
Nhà Phùng Thu Vũ và Giang Tự thuê ở hướng hoàn toàn ngược lại với Hà Diệp, lo cho cảm xúc của Hà Diệp nên cô ấy vừa mới định kéo Hà Diệp sang ngồi xe của mình và Giang Tự tiếp thì đầu bên kia của thang máy bỗng có người nói: “Ngồi xe của tôi đi.”
Giọng nói lạnh lùng hờ hững, không nghi ngờ gì nữa, là Lục Tân.
Phùng Thu Vũ lập tức thúc giục Hà Diệp: “Nghe lời nhóm trưởng đi, yên tâm, nhóm trưởng của chúng ta chỉ là trông thì lạnh lùng vậy thôi nhưng con người cậu ấy tốt lắm, lúc nào mà phải chạy việc cho kịp tiến độ cậu ấy còn chia sẻ công việc cùng với mọi người nữa.”
Trình Duệ: “Đúng vậy, đều là người cùng một bộ phận mà, đàn em, em đừng khách sáo với nhóm trưởng làm gì.”
Hà Diệp: “…”
Thật sự không phải chuyện khách sáo hay không, chỉ là cô có nỗi khổ khó nói, cũng không thể cứ từ chối mãi được nữa.
Thang máy xuống tới hầm đỗ xe ở bên dưới.
Xe của Lục Tân, Cung Hàng, anh Cường đều để cùng một chỗ với nhau.
Lúc mọi người chuẩn bị chia tay, Lục Tân nhìn về phía Hà Diệp.
Phùng Thu Vũ vỗ vỗ vào vai cổ vũ Hà Diệp: “Đi đi, nhóm trưởng của chúng ta không ăn thịt người.”
Những người khác đều phá lên cười.
Hà Diệp, người từng suýt chút nữa thì bị Lục Tân ăn thật: “…”
May thay vừa nãy ngồi trong phòng riêng nhiệt độ cao ăn uống no nên một bữa nên hai má của Hà Diệp vốn dĩ đã đỏ bừng lên rồi.
Hà Diệp chào tạm biệt những người cùng tới chỗ đỗ xe khác để lấy xe một tiếng, sau đó cô bèn bất đắc dĩ đi theo phía sau Lục Tân.
Anh Cường sóng vai đi cùng với Lục Tân, Cung Hàng dùng thái độ ôn hòa đi bên cạnh Hà Diệp, cuối cùng cũng tìm được cơ hội bắt chuyện với cô rồi: “Em là người An Thành à?”
Hà Diệp: “Vâng.”
Cung Hàng: “Anh là người Ninh Thành này, nhưng có điều sau này cũng sẽ định cư ở bên này.”
Anh Cường đi đằng trước trêu chọc: “Có nhà có xe có tiền tiết kiệm, chỉ thiếu một người vợ nữa thôi, có đúng không?”
Cung Hàng cười: “Chẳng phải anh cũng giống vậy sao?”
Anh Cường: “Đương nhiên là không giống rồi, anh đây vẫn chưa vội tìm vợ, thế nhưng có người nào đó đã vội xòe đuôi* rồi.”
*Xòe đuôi: Là hành động của loài công, nó sẽ xòe đuôi ra khi đến mùa giao phối, cố tình “khoe mẽ” thứ đẹp nhất trên cơ thể để thu hút con cái. Ý nói là Cung Hàng đang cố tán tỉnh Hà Diệp.
Cung Hàng ho khù khụ mấy tiếng, nói chuyện khác với Hà Diệp.
Anh Cường lên xe trước.
Lại đi qua mấy ô để xe khác, cuối cùng cũng đến chỗ để xe của Lục Tân rồi, là một chiếc Porsche Panamera màu đen.
Xung quanh có rất nhiều xe màu đen, nhưng chiếc xe này của Lục Tân cực kỳ mới cực kỳ sạch sẽ, ánh đèn hắt xuống, chiếc xe này vậy mà lại toát ra khí chất mạnh mẽ áp bức giống hệt như chủ nhân của nó.
Cung Hàng liếc mắt nhìn xe của mình đang đỗ ở góc chéo phía đối diện, khóe miệng hơi chề xuống một chút.
Xe của anh ấy cũng rất đẹp, nhưng mức giá thì lại thấp hơn rất nhiều so với chiếc này của Lục Tân, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ một người độc thân lạc quan không thiết tha hứng thú gì với chuyện yêu đương như Lục Tân, ăn mặc lái xe có nhất thiết phải nổi bật như vậy không?
Lục Tân vòng thẳng sang bên ghế lái, sau khi kéo cửa xe ra, nâng mắt nhìn về phía người đồng nghiệp nữ sắp ngồi cùng xe với mình.
Hà Diệp nặn ra một nụ cười, sau đó lập tức đi tới hàng ghế sau, vừa định chạm vào cửa xe thì cô nhìn thấy ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Cung Hàng, cô lập tức phản ứng lại, không thể không đi lên ngồi ở ghế phụ lái.
Ngồi xe của nhóm trưởng lại còn để cho người ta ngồi lái xe một mình ở phía trước, coi người ta là tài xế đấy à?
Hà Diệp ngồi vào rồi mà Lục Tân vẫn còn đứng ở bên ngoài, lúc Cung Hàng nhìn sang bên này, anh mắt đối mắt với đối phương mấy giây.
Sau đó, Lục Tân ngồi vào vị trí lái, đóng cửa xe lại, mắt nhìn thẳng về phía trước lái xe rời đi.
Cung Hàng ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Nếu như nói ánh mắt của nhóm trưởng nhìn anh ấy lúc chia dâu tây chỉ là có thêm một chút ý sâu xa mơ hồ không rõ, thì ánh mắt lúc vừa rồi của nhóm trưởng, ý cảnh cáo trong đó đã được thể hiện cực kỳ rõ ràng rồi.
Không phải muốn cạnh tranh với anh ấy, mà là trực tiếp cảnh cáo.
Cung Hàng hiểu ánh mắt đó, nhưng anh ấy không hiểu được, người nhóm trưởng bình thường thể hiện ra rằng bản thân đoạn tình tuyệt ái không vướng bận tình yêu, sao đột nhiên lại bùng phát dục vọng chiếm hữu đối với Hà Diệp mạnh như vậy?
Hà Diệp đúng là rất xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức khiến cho Lục Tân nhất kiến chung tình hơn nữa lại còn thâm tình đến mức trực tiếp coi như người của mình luôn như vậy được?
Cung Hàng nghĩ suốt cả đường về nhà mà vẫn không nghĩ thông.
Nhưng những chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là phải tự biết lượng sức mình, anh ấy không thể nào tranh giành với nhóm trưởng được.
An Thành vào mùa đông, sắc đêm như nước, không có gió nhưng vẫn lạnh đến thấu xương.
Trong xe mở điều hoà, cho dù Lục Tân chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi màu đen cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Nhưng còn Hà Diệp thì lại mặc cả một chiếc áo phao.
Cô rất nóng, cho dù là quần áo hay là tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng đều khiến cho cô toàn thân nóng bừng.
Hà Diệp cứng nhắc ngồi ở ghế phụ lái, cô không dám quay sang nhìn Lục Tân dù chỉ một cái, giống như là nên nói chút gì đó xã giao khách sáo nhưng Hà Diệp cũng không có bản lĩnh đó.
Thế nào được gọi là như đứng đống lửa như ngồi đống than, tối hôm nay vào giờ phút này, cuối cùng cô cũng coi như là lĩnh giáo được rồi.
Tầm mắt Hà Diệp xuất hiện thêm một bàn tay thon dài trắng trẻo đưa sang mở nhạc trong xe lên.
Ca khúc bằng tiếng Anh nhẹ nhàng êm ái cuối cùng cũng hóa giải bớt được một chút bầu không khí vô cùng gượng gạo đến mức ngạt thở bên trong xe.
Tiếng chuông của chiếc điện thoại trong túi xách của Hà Diệp đột nhiên vang lên.
Cô như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức lấy điện thoại ra.
Bàn tay kia lại tắt nhạc trong xe đi, để tiện cho cô nghe điện thoại.
Hà Diệp khó khăn mở miệng: “Là Chu Tình.”
Người kia hờ hững đáp ừ một tiếng, không biết có hiểu ý rằng cô cần anh yên lặng hay không.
Hà Diệp dựa người vào lưng ghế, nghe máy.
Giọng nói vui mừng của Chu Tình truyền với vang khắp không gian chật hẹp: “Hello, cậu tan làm chưa?”
Hà Diệp: “Tan làm rồi, đang về nhà đây.”
“Cảm giác thế nào, các đồng nghiệp có thân thiện không? Toàn là những người lão làng trong ngành IT, chắc là không cần xã giao khách sáo quá nhiều đâu nhỉ?”
“Ừ, bầu không khí rất tốt, có một đồng nghiệp nữ, đàn anh hồi đại học cũng rất quan tâm đến tớ.”
“Vậy thì tớ yên tâm rồi, hê hê, có mấy người đồng nghiệp nam, có trai đẹp không?”
Hà Diệp cắn môi, Hà Diệp vốn nghi ngờ rằng Chu Tình sớm đã nghe ngóng được chuyện Lục Tân làm việc ở Lam Hải thông qua Châu Hướng Minh rồi, nhưng lúc ngày nghe giọng điệu của chị em tốt, hiển nhiên là cô ấy cũng chưa biết chuyện.
“Cũng, cũng tạm được, cậu biết là tớ không quan tâm đến chuyện này mà.”
“Trước đây không quan tâm cũng không sao, nhưng bây giờ học xong rồi, cũng nên thử yêu đương rồi, chuyện của cậu là Lục Tân năm đó, không tính.”
Hà Diệp: “…”
Bây giờ mà nhảy xuống xe có còn kịp không?
Hà Diệp vội vội vàng vàng chuyển chủ đề, chưa nói được mấy câu đã nhanh chóng cúp điện thoại rồi.
Người ngồi ở ghế lái ngoại trừ lái xe thì từ đầu tới cuối đều không có hành động gì dư thừa cả, người cũng im lặng giống hệt như một người máy cài đặt chế độ “tắt tiếng” vậy.
Hà Diệp cúi đầu siết chặt điện thoại, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.
“Xin lỗi.”
Người kia đột nhiên lên tiếng, dọa Hà Diệp giật mình đến nỗi tim cũng run bần bật theo, cô nhanh chóng liếc nhìn anh một cái: “Gì cơ?”
Lục Tân nhìn đường phía trước, thản nhiên nói: “Với tư cách là bạn học cấp ba, hôm nay hình như tôi không có gì gọi là đặc biệt quan tâm đến cậu.”
Hà Diệp: “…Không cần, tôi, vừa nãy tôi chỉ là tiện miệng kể với Chu Tình như vậy thôi, không có ý để bụng tới chuyện này.”
Lục Tân: “Ừ, xuống cổng nào của tiểu khu?”
Hà Diệp nghĩ ngợi một chút: “Cửa Đông đi, thuận đường hơn một chút.”
“Được.”
Tiếc chữ như vàng.
_____________________