Chương 36: Đã lâu không gặp, suýt chút nữa thì không nhận ra
- Trang Chủ
- Tớ Và Cậu Ấy Không Thân - Tiếu Giai Nhân
- Chương 36: Đã lâu không gặp, suýt chút nữa thì không nhận ra
Mấy năm nay phương diện khoa học kỹ thuật trong nước phát triển với tốc độ nhanh chóng, An Thành cũng có rất nhiều thay đổi mới, trong đó bao gồm cả mấy tuyến đường tàu điện ngầm liên tục được mở rộng, góc tây nam của khu dân cư Hiểu Phong Nhã mà nhà họ Hà sống có một lối vào trạm tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm rất tiện, Hà Diệp đương nhiên từ bỏ việc ngồi xe buýt chậm chạp rồi.
Bầu trời đổ cơn mưa nhỏ, Hà Diệp che ô, tay phải kéo hành lý.
Chiếc vali này vô cùng chắc chắn, chủ nhân đã dùng nói suốt sáu năm trời mà vẫn chưa bị hỏng, chỉ có điều trục bánh xe chuyển động không còn được linh hoạt nữa, thỉnh thoảng sẽ bị kẹt lại một chút.
Nhưng điều này chẳng mảy may ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của cô.
Thượng Hải phồn hoa, nhưng An Thành mới là nhà của cô, lần này trở về có lẽ sẽ ở lại lâu dài, cuối tuần có thể về ăn cơm cùng người nhà bất cứ lúc nào.
Cô đi chầm chầm dọc theo vỉa hè ở phía nam của tiểu khu, mang theo chút cảm xúc hoài niệm ngắm nhìn cây long não bên lề đường, thân cây thô ráp to lớn, cành lá tốt um xanh tươi hơn, được màn mưa gột rửa lại càng trở nên xanh rì sạch sẽ.
Đây chính là An Thành, cho dù là mùa đông thì khắp nơi cũng đều là cây xanh.
Hà Diệp lại nhìn thẳng về phía trước.
Điểm đợi xe buýt quen thuộc vẫn còn ở đó, đúng lúc ấy có một chiếc xe buýt dừng lại, đằng trước không có người lên xe, những cửa sau xe có một đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau bước xuống.
Chàng trai một tay che ô, sau khi hai người cùng nhau đi vòng tới một bên của biển quảng cáo, chàng trai đột nhiên cúi đầu, hôn cô gái bên cạnh mình.
Bước chân của Hà Diệp khựng lại, khung cảnh trong ký ức mà cô chưa từng cố ý nhớ lại chẳng hề báo trước mà từ nơi sâu thẳm trong đầu cô bỗng chốc hiện lên.
Cũng đã từng có một người, nắm tay cô đi tới bên đó…
Đôi tình nhân chia chẳng mấy chốc liền tách nhau ra, thân mật dựa sát vào nhau đi tới cửa Nam của tiểu khu, vừa cười vừa nói đi vào trong.
Hà Diệp cũng tiếp tục bước đi.
Nhưng có điều cô không vào cửa Nam, mà lại vòng sang bên cửa Đông.
Siêu thị nhà Hà Diệp vẫn còn ở đó, nhưng chiếc biển hiệu từng mang tên “Siêu thị Quang Minh” giờ đây đã đổi tên thành “Hoa quả Dương Quang” rồi, suy cho cùng giới trẻ bây giờ đều thích lên mạng để mua sắm đồ dùng hàng ngày, việc làm ăn của siêu thị cũng không được như lúc trước nữa rồi.
Ngô Lị tiễn một vị khách ra ngoài, bà đang cười, đột nhiên trông thấy Hà Diệp chỉ đứng cách đó mấy chục mét, hai mắt bà sáng lên, phấn khởi gọi với vào bên trong: “Lão Hà, Tiểu Diệp về rồi!”
Hà Diệp bước nhanh chân hơn, để đỡ cho bố phải bước thêm mấy bước.
Ngô Lị cầm lấy chiếc ô của cô, bỏ vào trong giá cắm ô ở bên cạnh, trên mặt tràn mập ý cười.
Hà Diệp còn cười vui vẻ xán lạn hơn, ông chuyển một chiếc ghế nhỏ tới cho con gái ngồi: “Bảo vệ luận văn thế nào rồi, có thuận lợi không con? Bố xem trên điện thoại, thường xuyên có sinh viên đại học than thở là bảo vệ luận văn quá khó khăn.”
Hà Diệp: “Chuẩn bị kỹ càng nên vẫn khá ổn ạ.”
Ngô Lị: “Dì đã nói với bố con từ lâu rồi, thế nhưng ông ấy cứ thích lo lắng chuyện không đâu thôi, Tiểu Diệp nhà chúng ta xuất sắc như thế này, chuyện bảo vệ luận văn gì đó một lần là ăn ngay.”
Hà Diệp: “…”
Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, cô viết luận văn cũng đau đầu lắm chứ!
“Dì ngồi đi, con ngồi xe suốt dọc đường rồi, nên bây giờ muốn đứng một lúc.” Hà Diệp thật sự không mệt, cô nhường chiếc ghế nhỏ cho vị phụ huynh gần như đã đứng suốt cả một ngày trời rồi.
Từng ấy năm trôi qua, Hà Diệp càng ngày càng yêu quý Ngô Lị hơn, nếu như không phải Ngô Lị chỉ hơn cô có mười bảy tuổi, không thì Hà Diệp có lẽ đã sớm gọi bà bằng một tiếng “mẹ” rồi.
Ngô Lị làm sao chịu được rảnh rỗi, bà bốc một nắm quả cherry đỏ au đi vào bên trong rửa sạch sẽ, sau đó đựng bằng chiếc hộp nhựa dùng một lần rồi mang ra ngoài, bảo Hà Diệp ăn: “Chỗ quả này cực kỳ ngọt, mau ăn thử đi.”
Hà Diệp quá quen với cảnh này rồi: “Dì khách sáo với con làm gì, để lại mà bán được tiền tốt hơn nhiều.”
Ăn đại quả cam quả quýt gì đó cũng được, nhưng cherry thì đắt quá.
Ngô Lị mắng cô: “Con giống hệt bố con vậy, chỉ lo tiết kiệm không đâu thôi, làm việc vất vả khổ cực là vì để kiếm tiền, kiếm tiền là vì để cho bản thân mình sống tốt, trong nhà có sẵn tại sao lại không ăn.”
Hà Diệp cúi đầu cười.
Hà Dũng âm thầm đau lòng, trước đây ông còn không hiểu tại sao con gái lại tiết kiệm như vậy, bị Ngô Lị quở trách mấy lần, cuối cùng ông cũng hiểu được rồi, hóa ra là tính cách của con gái đều chịu ảnh hưởng từ ông…
Nói thế nào đây nhỉ, tiết kiệm chắc chắn là một phẩm chất tốt, kiểu gì cũng đỡ hơn là lãng phí, nhưng người làm bố như ông, thấy con gái ngốc nghếch không biết đằng hưởng thụ, trong lòng thật sự vẫn có chút chua xót.
Hà Dũng quay đầu bổ cho con gái một quả sầu riêng thật lớn!
Lúc con gái ở Thượng Hải ông không thể chăm sóc được, bây giờ con gái đã về rồi, ít nhất là hoa quả, ông muốn để cho con gái ăn thỏa thích thì thôi, không ăn cũng phải ăn!
Hà Diệp:…
“Việc kinh doanh hiện tại thế nào ạ?”
Ngô Lị: “Rất tốt, tiểu khu nhà chúng ta nhiều người có tiền sống, thường xuyên tới mua hoa quả, chỉ mỗi loại cherry này mà có người mua cả thùng cả thùng một.”
Hà Dũng: “Bà nói nhà họ Châu đúng không, con trai nhà đó là bạn học cấp ba của Tiểu Diệp nhà mình.”
Tâm tư Ngô Lị liền lay động: “Đã có bạn gái chưa? Hay là thử gán ghép Tiểu Diệp với thằng bé đó xem?”
Hà Diệp lập tức bị hóc hạt cherry!
Thế nhưng Ngô Lị vô cùng nghiêm túc, bà từng gặp con trai nhà họ Châu, vẻ ngoài vừa cao lại vừa đẹp trai, gặp người là cười miệng lại còn ngọt, cho dù điều kiện gia đình có kém một chút thì bà cũng vẫn vừa ý.
Hà Diệp vừa lấy lại được bình tĩnh liền vội vàng nói: “Dì nghĩ nhiều rồi, cậu ấy có người mình thích rồi, lại còn là bạn tốt nhất của con nữa.”
Hà Dũng lộ ra vẻ mặt hóng chuyện: “Thằng bé thích Tiểu Tình sao?”
Hà Diệp gật đầu.
Mặc dù Chu Tình không chịu thừa nhận, hai người họ cũng chưa xác định phá vỡ lớp giấy mỏng trong quan hệ kia thậm chí còn cứ gặp mặt là đấu võ miệng với nhau, thế nhưng Hà Diệp cảm nhận được sự mập mờ trong đó, Chu Tình gọi điện thoại nói chuyện với cô thì dùng giọng điệu kháy khịa Châu Hướng Minh để kể, giống hệt mấy bà vợ chê bai ông chồng nhà mình trong mấy bộ phim truyền hình.
Hà Dũng: “Tốt lắm tốt lắm, hai đứa chúng nó cũng hợp nhau đấy chứ.”
Ý nghĩ làm mối vừa mới xuất hiện trong đầu thì đã bị chết yểu khiến Ngô Lị vô cùng tiếc nuối, bà hỏi Hà Dũng: “Sống cùng tiểu khu chẳng phải vẫn còn một chàng trai học ở Thanh Hoa sao, cũng là bạn học của Tiểu Diệp, bây giờ thằng bé ở đâu?”
Hà Diệp lặng lẽ cắn cherry ăn.
Hà Dũng: “Không biết nữa, mấy năm nay đều không gặp thằng bé, quên mất là nghe Tiểu Châu nói từ khi nào rồi, thằng bé ấy hình như đã ra nước ngoài rồi.”
Lời này giống với tin tức mà Hà Diệp nghe được.
Tết năm ngoái tụ tập cùng nhau Chu Tình vô tình nhắc đến, khi nói còn có chút âu sầu nhìn về phía cô, sợ cô không thích nghe.
Hà Diệp không hề không muốn nghe.
Lúc vừa mới chia tay với Lục Tân, đúng là cô không muốn giải thích lý do hai người chia tay nhau, vậy nên Chu Tình cứ hỏi là cô chống đối, đến khi chuyện này đã hoàn toàn đi vào dĩ vãng rồi, mọi người cũng chẳng còn tò mò nữa, cho dù Chu Tình có nhắc tới Lục Tân, trong lòng Hà Diệp cũng chỉ âm thầm có chút gợn sóng mà thôi.
Lục Tân đối với cô mà nói, không thể nào giống như những bạn học cấp ba khác được, nghe thấy tin tức gì cũng không phải là quá để tâm, thế nhưng có thế nào đi chăng nữa, hai người cũng đã từng có rất nhiều ký ức đặc biệt với nhau.
Nhưng mức độ quan tâm cũng chỉ giới hạn ở… thì ra anh đã ra nước ngoài rồi à.
Có lẽ còn có một chút thoải mái, bởi vì Lục Tân ở nước ngoài, cô trở lại An Thành thì hoàn toàn không cần lo lắng sẽ đụng mặt với anh nữa.
Hà Diệp không ghét Lục Tân, cũng không phải sợ Lục Tân, không muốn gặp anh hoàn toàn là vì quá ngượng ngùng mà thôi.
Người đàn ông từng phóng túng hôn cô nuốt nước bọt của cô, một người đàn ông từng khiến cô phải phát ra âm thanh xấu hổ kia khi ở nơi không một bóng người.
Bây giờ nghĩ lại, Hà Diệp liền cảm thấy cực kỳ hối hận, lúc đó sao lại có thể hồ đồ nông nổi để mặc cho anh làm biết bao nhiêu chuyện xấu hổ như thế được?
Hà Diệp thậm chí còn muốn phân tích tâm lý tuổi mười tám của mình từ quan điểm khoa học và sinh học, sao có thể từng bước tiến triển tới mức đó được.
Hà Diệp vẫn còn nhớ, có một lần vào buổi tối, các bạn cùng phòng ký túc xá của đại học cùng cười kể cho nhau nghe những chuyện mất mặt mà bản thân từng làm hồi bé, là mấy chuyện lịch sử đen tối mà chỉ cần nhớ lại là có thể xấu hổ đến mức có thể dậm mạnh chân xuống thành cái hố dưới đất rồi chui xuống tự chôn luôn.
Đến lượt Hà Diệp, cô ngoài mặt cười vô cùng bình tĩnh: “Tớ cũng bình thường, ngày nào cũng chỉ biết đọc sách với làm bài tập, không có kỷ niệm đặc sắc nào hết.”
Chỉ có bản thân cô mới biết, mùa hè ở bên Lục Tân đã có thể khiến cho chuyện mất mặt trong cuộc đời của cô mất mặt đến mức có thể đào thành một cái hố thật lớn đủ để chôn được cả một cái biệt thự rồi.
***
Chiều tối, Hà Diệp nấu bữa tối xong, dùng hộp giữ nhiệt mang tới tiệm hoa quả, một nhà ba người cùng ngồi phía sau quầy thu ngân ăn cơm.
Siêu thị còn có thể đóng cửa sớm, hoa quả dễ bị hỏng, ngay cả người hào phóng nhất trong nhà là Ngô Lị cũng không nỡ để lãng phí thời gian bán hàng trước tám giờ tối, càng đừng nói đến hai bố con nhà Hà Diệp.
“Lần này định ở bên này mấy ngày?” Hà Dũng hắng giọng hỏi, không hề có ý che giấu sự oán trách con gái.
Hà Diệp có tật giật mình.
Năm đó cô nhanh chóng chuyển đi tới sống cùng với ông bà nội như vậy, quả thực không phải có ý trách móc bố mình, nhưng bây giờ nghĩ lại thì đúng là vẫn còn quá non nớt, cô chỉ một mực muốn để cho bố có thể thoải mái sống cùng dì Ngô mà không phải mang bất cứ gánh lặng hay suy nghĩ gì, muốn ân ái thì cứ ân ái, không cần phải lo lắng liệu con gái sẽ cảm thấy như thế nào, có buồn lòng hay không, nhưng cô lại quên mất rằng bố cũng nhớ con gái, quên mất rằng người lớn trong nhà chưa chắc đã cần cô phải “tác thành” cho hai người họ như vậy.
“Chắc ở đến khi có kết quả phỏng vấn của con.” Chột dạ xong, Hà Diệp cười trả lời.
Hà Dũng: “Vừa mới bảo vệ luận văn xong mà đã đi tìm việc rồi sao? Còn nửa tháng nữa thôi là đến Tết rồi, sau Tết tìm việc cũng được chứ sao, hầy, cái con bé này, đúng là số vất vả giống bố.”
Hà Diệp nhỏ giọng nói: “Con đọc được thông báo tuyển dụng của người ta nên nộp hồ sơ luôn rồi, hơn nữa nếu như trước Tết tìm được công việc thì cái Tết này cũng có thể yên tâm mà đón, dì à, dì nói xem có đúng hay không?”
Ngô Lị: “…Thôi được rồi, con xin việc ở công ty nào vậy, người ta đã thông báo cho con tới phỏng vấn rồi sao?”
“Vâng, Người máy Lam Hải, chính là công ty con của tập đoàn Khoa học kỹ thuật Lam Hải, vừa mới niêm yết vào nửa năm trước.”
Lam Hải là một trong những doanh nghiệp khoa học kỹ thuật lớn trong nước, khi Hà Diệp học năm hai đại học thì công ty con là Người máy Lam Hải được thành lập, đến bây giờ cũng được xem là nhân tài kiệt xuất trong ngành.
Hà Diệp muốn về An Thành phát triển, Người máy Lam Hải liền trở thành sự lựa chọn tốt nhất của cô.
Hà Dũng: “Công ty ở đâu? Có gần căn phòng kia của con không?”
Hà Diệp cười: “Gần, hơn sáu cây số một xíu thôi, bắt xe hay ngồi tàu điện ngầm đều rất tiện, Chu Tình còn ngưỡng mộ con, bảo là mắt nhìn của con tốt, mua nhà biết chọn chỗ mà mua.”
Lúc bố vừa mới mua nhà cho cô, cũng xem xét đến giá cả bất động sản bên đó khá là rẻ, phù hợp với khả năng chi trả của bố lúc đó, không ngờ rằng khu vực xung quanh đó trong vòng một năm liền phát triển thành một dáng vẻ hoàn toàn khác, sự lựa chọn hạn chế năm đó bây giờ đã trở thành một chiếc bánh ngon.
Hà Dũng cười vui vẻ: “Chắc là bố có thiên phú đầu tư, còn có người khuyên bố đầu tư cổ phiếu nữa cơ.”
Ngô Lị trừng mắt lườm: “Ai khuyên đấy? Để bây giờ tôi gọi điện mắng cho người đó một trận!”
Hà Diệp dùng vẻ mặt nghiêm túc để giảng cho bố nghe về tính rủi ro của việc này.
Hà Dũng: “Yên tâm yên tâm, bố đùa thôi mà, bố không có hồ đồ như vậy. À đúng rồi, Tiểu Diệp mau chóng thi bằng lái xe đi, bố mua xe cho con, chúng ta không cần chen chúc trên tàu điện nữa, sau này cứ sống thế nào cho thoải mái là được.”
Ngô Lị: “Đúng vậy, biết tự lái xe thì làm gì cũng tiện, nếu như nhớ ông bà nội của con rồi thì có thể lái về bất cứ lúc nào, mau học lái xe đi, đỡ cho bố con cầm tiền đi đầu tư cổ phiếu.”
Hà Diệp dở khóc dở cười, tạm thời đồng ý với hai người họ.
Ngày hôm sau, chín rưỡi sáng, Hà Diệp đến toà nhà trụ sở chính của công ty Người máy Lam Hải trước nửa tiếng.
Cô dành chút thời gian dư dả đó để làm quen trước với môi trường của trụ sở chính, sau đó Hà Diệp mới đi tới nơi phỏng vấn ở phía trước.
Phỏng vấn được chia ra làm ba vòng, hôm nay mới là vòng đầu tiên, theo như thường lệ, có lẽ sẽ do nhóm trưởng của “Nhóm thuật toán điều khiển tự động” mà đăng bài tuyển dụng đến phụ trách thẩm tra và xét duyệt trình độ chuyên môn của các ứng viên.
Trong phòng chờ có mười mấy người đợi tới lượt phỏng vấn đang ngồi ở đó, bao gồm cả Hà Diệp thì trong phòng tổng cộng có ba cô gái.
Hà Diệp ngồi bên cửa sổ, âm thầm nghĩ sẵn thoại phỏng vấn trong đầu.
Cô từng đi thực tập ở một công ty lớn trên Thượng Hải, cũng từng có kinh nghiệm trải qua phỏng vấn như thế này, sự tự tin về tính chuyên môn giúp cho sự luống cuống hồi hộp hoàn toàn tránh xa Hà Diệp.
“Hà Diệp.”
Hà Diệp cất điện thoại đi, tới phòng hội nghị nhỏ được sắp xếp để dùng cho buổi phỏng vấn.
Vị trí của nhà tuyển dụng có một người đàn ông mặc tây trang trông khá là trẻ tuổi ngồi ở đó, nhìn có vẻ là người cùng tuổi với Hà Diệp, không ngờ còn có một đôi lúm đồng tiền, vừa lật hồ sơ xem vừa cười với Hà Diệp, không hề có chút kiêu ngạo hay ra vẻ của một nhà tuyển dụng.
“Hà Diệp đúng không, em là đàn em của anh đấy.” Trình Duệ nở nụ cười vô cùng thân thiết, “Anh tốt nghiệp chính quy ngành công nghệ thông tin khoá mười bảy, lớn hơn em một tuổi.”
Hà Diệp cũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Ồ, hình như em nhớ ra rồi, anh từng đại diện cho trường tham gia cuộc thi người máy sau đó còn được giải!”
Trình Duệ lắc lư bộ hồ sơ trong tay: “Sóng sau xô sóng trước mà, năm đó bọn anh chỉ giành được hạng nhì, thế nhưng nhóm của em giành được hạng nhất.”
Hà Diệp: “Em sau khi học nghiên cứu sinh mới giành được giải, không giống nhau.”
Lúc học đại học Hà Diệp không hề tham gia cuộc thi toàn quốc nào.
Trình Duệ: “Ha ha, khen ngợi lẫn nhau thì để sau này đi, giờ bàn đến vấn đề chính trước đã. Ừm, nếu như để anh chọn thì thực ra khỏi cần đến phỏng vấn nữa, em chính là đồng đội mới mà anh muốn, nhưng có điều anh không phải nhóm trưởng, nhóm trưởng đi công tác rồi, đột xuất gọi anh tới phỏng vấn, thế này đi, anh đưa em vào danh sách phỏng vấn vòng hai trước, khi nào phỏng vấn vòng ba thì nhóm trưởng cũng về rồi, anh bảo cậu ấy trực tiếp tới chỗ giám đốc để đưa em vào nhóm.”
Hà Diệp cười: “Không sao ạ, cứ đi theo trình tự thông thường là được rồi.”
Trình Duệ: “Vậy thì không được, nhóm khác đều có mấy cô gái rồi, nhóm của bọn anh cũng phải có thêm một người nữa.”
Hà Diệp: “…”
Hà Diệp đỏ mặt, Trình Duệ vội vàng giải thích: “Anh đùa thôi, em yên tâm, nếp sống của nhóm chúng ta vô cùng đứng đắn, tuyệt đối tôn trọng đồng nghiệp nữ.”
Hà Diệp chỉ có thể tiếp tục nở nụ cười.
Trình Duệ liên tục phỏng vấn mười lăm người nữa, thành công hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, sau đó chạy về phòng làm việc của nhóm, vừa vào đến cửa liền báo tin vui: “Các anh em, hôm nay tôi phỏng vấn được một đại mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp!”
Bốn chiếc đầu trước màn hình máy tính đồng loạt ngẩng lên, cùng nhau nhìn về phía Trình Duệ, còn lại ba người không ngẩng lên, một đôi là người yêu, còn một người đã kết hôn.
Bốn người độc thân đều rất kích động: “Thật hay giả vậy? Không xinh bằng Thu Vũ thì đều không được tính là mỹ nữ!”
Hiện giờ trong nhóm chỉ có duy nhất một người phụ nữ tên Phùng Thu Vũ: “Các cậu có ý gì vậy?”
Bạn trai của cô ấy là Giang Tự vừa gõ bàn phím vừa cười: “Ý là em là chuẩn mực cái đẹp trong mắt mọi người.”
Mấy anh em độc thân do Trình Duệ dẫn đầu cùng nhau nôn mửa.
Cười đùa xong, Trình Duệ nghiêm túc nói: “Đúng là đại mỹ nữ siêu cấp thật, đẹp cỡ hoa khôi của trường đấy, lại còn là một em gái mềm mỏng dịu hiền dễ dàng xấu hổ nữa.”
“Xấu hổ? Có phải cậu đã làm chuyện gì bôi đen hình tượng của nhóm vận hành kiểm soát chúng ta rồi đúng không?”
“Oan uổng quá, tôi chỉ nói nhóm chúng ta cực kỳ cần con gái, thế là em ấy liền đỏ mặt, hê hê.”
“Dung tục, cười dung tục quá đi mất.”
“Hầy, có là mỹ nữ thì cũng vô ích, có nhóm trưởng ở đây, chỉ cần là con gái thì đều sẽ không để mắt đến chúng ta.”
Trình Duệ: “Có chút tự tin đi có được không? Không nhìn thấy Thu Vũ mắt mù nhìn trúng Giang Tự đấy à.”
Phùng Thu Vũ, Giang Tự:…
Trình Duệ đốp chát xong, ngồi vào chỗ làm việc của mình, lấy điện thoại ra chụp ảnh chỗ hồ sơ kia.
Phùng Thu Vũ: “Gửi cho nhóm trưởng à? Hồ sơ là tự cậu ấy chọn lọc mà, chắc chắn đã đọc qua hết rồi.”
Trình Duệ: “…Nhìn thấy mỹ nữ nên kích động quá, quên mất chuyện này.”
Anh ấy từ bỏ việc chụp ảnh, gọi điện thoại báo cáo lại tình hình phỏng vấn cho vị nhóm trưởng không biết đang công tác ở nơi nào, dặn dò đi dặn dò lại: “Nhóm trưởng, chú cứ tin anh, tin tưởng Đại học Giao thông của bọn anh, Hà Diệp tuyệt đối là người phù hợp nhất với nhóm vận hành kiểm soát của chúng ta!”
Mọi người không nghe được phản ứng của nhóm trưởng, đợi đến khi Trình Duệ cúp điện thoại xong thì hỏi: “Nhóm trưởng nói thế nào?”
Trình Duệ thở dài: “Công tư phân minh thôi, bảo là để giám đốc Từ quyết định.”
“Chuyện bình thường mà, nhóm trưởng của chúng ta chỉ nhìn vào kỹ thuật thôi, không nhìn giới tính.”
“Hầy, đưa khuôn mặt của nhóm trưởng cho tôi thì tốt biết bao, tôi cũng không đến nỗi sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa thoát ế.”
“Tôi không cần mặt, chia cho tôi mười xen ti mét chiều dài chân thôi cũng được.”
Vòng phỏng vấn thứ hai do người phụ trách nhân sự phỏng vấn, bàn đến những vấn đề như kế hoạch công việc và mong muốn mức lương thưởng đãi ngộ.
Hà Diệp đã chuẩn bị tâm lý trước, đoán rằng có khả năng đối phương sẽ hỏi mình kế hoạch yêu và kết hôn trong vòng mấy năm tới, may mà người ta không hề hỏi đến.
“Bây giờ giám đốc Từ không ở An Thành, chắc là ngày kia mới về, khi nào ông ấy về thì chúng tôi mới sắp xếp vòng phỏng vấn cuối cùng, cô về nhà đợi thông báo nhé.”
“Được, cảm ơn.”
Mặc dù có lòng tin, nhưng trong thời gian chờ đợi Hà Diệp vẫn có chút lo lắng, liệu mình có đưa ra mức lương mong muốn cao quá hay không?
May thay, cơ hội phỏng vấn vòng cuối cùng vẫn tới với cô.
Giám đốc Từ nhìn có vẻ là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trên người mang khí chất của một người thành công giống hệt bố của Châu Hướng Minh, nhưng nói chuyện rất hoà nhã điềm đạm, mỗi một phương diện đều nói qua với Hà Diệp.
Nói chuyện đến cuối buổi phỏng vấn, giám đốc Từ hỏi: “Khi nào thì có thể tới công ty làm việc?”
Hà Diệp vô cùng vui mừng, cười nói: “Cháu bất cứ khi nào thế nào cũng được.”
Giám đốc Từ: “Vậy thì tuần sau tới đi, hai hôm nay cứ nghỉ ngơi đi đã.”
Hà Diệp nở nụ cười cẩn trọng rời khỏi đó, vừa mới ra khỏi toà nhà của Lam Hải cô liền không thể chờ đợi được nữa mà lập tức gọi điện thoại cho Chu Tình.
Chu Tình: “Có gì đáng mừng đâu chứ, họ tuyển cậu là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, với hồ sơ của cậu, những công ty trong ngành vốn dĩ đã muốn mời cậu rồi.”
Hà Diệp: “Tớ làm gì giỏi giang đến mức như cậu nói.”
Chu Tình: “Khiêm tốn ít thôi, buổi tối mời khách!”
Hà Diệp: “Cậu chọn nhà hàng đi, tớ chẳng biết bây giờ đồ ăn ở đâu ngon.”
Nói chuyện điện thoại với chị em tốt xong, Chu Tình nghĩ ngợi một lát, gửi tin nhắn cho Châu Hướng Minh theo thói quen: [Hà Diệp tới Lam Hải làm việc rồi, con nhóc này, cuối cùng cũng trở về.]
Châu Hướng Minh: [Ồ…]
Chu Tình: [Ồ cái gì mà ồ, kỳ kỳ lạ lạ.]
Châu Hướng Minh: [Tôi đang ngáp ngủ, tối hôm qua ngủ không ngon.]
Chu Tình: [Biến đi!]
Châu Hướng Minh không hề buồn ngủ chút nào, chạy đi gọi điện thoại cho anh em tốt của mình: “Mặc dù không biết là cậu còn để tâm hay không, nhưng tớ vừa mới nhận được một tin tức, Hà Diệp học nghiên cứu sinh xong quay về rồi, sắp tới công ty Người máy Lam Hải làm việc.”
“Ừ.”
“Chỉ phản ứng như vậy thôi á? Lục Tân tớ nói cho cậu biết, tớ chịu đựng cậu đủ rồi, hôm nay cậu phải nói thật cho tớ biết, rốt cuộc cậu còn thích Hà Diệp hay không, nếu như cậu không thích, tớ cũng không lo chuyện bao đồng nữa!”
Bên kia điện thoại im lặng.
Châu Hướng Minh nghiến răng: “Được, không nói chuyện Hà Diệp nữa, khi nào thì cậu về nước?”
Bên kia vẫn tiếp tục im lặng, nhưng không biết liệu có phải do Châu Hướng Minh cảm giác sai hay không, anh ấy hình như nghe thấy hơi thở của Lục Tân, dường như Lục Tân đang cười, nụ cười kiểu ngứa đòn mà anh vô cùng quen thuộc không biết Lục Tân đang thầm vui vì chuyện gì.
Nhân lúc cuối tuần được nghỉ, Hà Diệp chính thức chuyển vào căn nhà của riêng cô, phòng 901 của toà nhà số sáu của khu Đơn Quế Gia Viên.
Căn nhà đã được lắp đặt và bài trí xong từ lâu rồi, hai vợ chồng Hà Diệp đã đặc biệt mời một nhà thiết kế về, bảo người ta thiết kế theo sở thích của giới trẻ bây giờ, cũng tham khảo ý kiến của Hà Diệp.
Ba phòng ngủ một phòng khách và một phòng bếp, một người ở cực kỳ rộng rãi thoải mái.
Việc Hà Diệp cần làm chính là dọn những đồ đạc mà cô thường dùng tới đây, còn mấy thứ như là những bộ đề thi thử và tài liệu mà cô dùng để ôn cho kỳ thi đại học, đều sẽ để lại ở chỗ ông bà nội là xong.
Chỉ có chiếc hộp “kỷ niệm tình đầu” kia, mặc dù không phải là đồ dùng thường ngày, nhưng cũng được Hà Diệp chuyển tới nhà mới cùng.
Không vì lý do nào khác, chỉ đơn giản là vì cô không muốn người bà nội thích dọn dẹp phòng giúp mình chẳng may sẽ tiện tay mở ra rồi nhìn thấy.
Chiếc váy liền thân còn dễ giải thích, nhưng còn sợi dây chuyền phỉ thuý kia thì rất khó giải thích rõ được, bởi vì cô chưa từng tự mua đồ trang sức cho bản thân bao giờ, ngay cả khuyên tai cũng không đeo.
Bận rộn suốt cả một ngày, trong nhà cuối cùng cũng có chút hơi thở của sức sống.
Chu Tình sang nhà cô xem nhà mới, mừng cho Hà Diệp từ tận đáy lòng: “Lúc bố cậu vừa mới kết hôn, tớ thật sự rất lo lắng cho cậu, chỉ sợ hai người họ sẽ sinh cho cậu một đứa em thôi.”
Hà Diệp: “Tớ cũng từng hỏi họ tại sao lại không sinh thêm, bố tớ nói chân ông ấy không được tiện, không thể đưa em bé đi chơi khắp nơi giống như khi tớ còn nhỏ, lực bất tòng tâm khác với không muốn đẻ thêm, ông ấy cũng lo trẻ con lòng tự trọng cao, sẽ ghét bỏ người bố như ông ấy.”
Chu Tình: “Thế dì cậu thì sao?”
Hà Diệp đau lòng: “Lần đầu tiên dì ấy kết hôn sớm, có một đứa con gái, nuôi đến năm tám tuổi thì qua đời vì bị bệnh, khó khăn lắm mới thoát ra được chuyện ấy nên không dám sinh nữa.”
Chu Tình vỗ về tay cô: “Như vậy cũng rất tốt, hai người họ nghĩ thoáng, cũng đã bàn bạc xong hết rồi.”
Hà Diệp gật đầu: “Tớ mua vé máy bay đi Tam Á cho bố và dì ấy rồi, khách sạn cũng đã đặt xong rồi, vất vả làm việc cả một năm, đến Tết cũng để họ ra ngoài chơi cho thoải mái.”
Chu Tình cười ha ha: “Thế giới hai người bên bờ biển, để cho chú được lãng mạn một lần!”
Hà Diệp chọc cô ấy: “Cậu và Châu Hướng Minh khi nào đó cũng đi tìm sự lãng mạn thử xem?”
Chu Tình lập tức xù lông: “Ai thèm đi tìm lãng mạn với cậu ấy chứ! Tớ thấy cậu ngứa da rồi đúng không, bảo cậu không được nhắc tới mà cứ nhắc! Cậy mình là học bá nên được phép tiêu chuẩn kép đúng không, năm đó cậu chê mình phiền vì suốt ngày nhắc tới Lục Tân, mình đã ngoan ngoãn nghe lời cậu như thế nào quên rồi à?”
Hà Diệp lập tức chạy tới đầu bên kia của bàn trà, vòng tới bàn trà trốn cô ấy, quả thực cũng bật cười vì tiêu chuẩn kép của bản thân.
Chớp mắt đã đến thứ hai đầu tuần.
Kỹ sư thuật toán ngày nào cũng phải giao tiếp với chiếc máy tính, không có yêu cầu quá lớn đối với quần trang phục đi làm, con gái còn chăm chút một tẹo, thế nhưng có kỹ sư nam thậm chí còn ăn mặc giống hệt như ra ngoài đi dạo vậy.
Thời tiết lạnh, Hà Diệp mặc áo len ở bên trong bên ngoài khoác áo phao, mặt chỉ bôi chút kem dưỡng ẩm.
Con gái thích làm đẹp, cho dù là học tự nhiên hay xã hội, nhưng Hà Diệp từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với việc trang điểm, không hứng thú nên không học.
Cô bắt tàu điện ngầm tới công ty.
Quy định chín giờ vào làm, dù sao thì cũng là ngày đầu tiên nên Hà Diệp tám rưỡi sáng đã tới bên dưới toà nhà của công ty rồi.
Thời gian này người đợi thang máy vẫn rất nhiều, lúc bước vào sảnh lớn nhìn thấy vừa hay có một chiếc thang máy cũng xuống đến nơi, Hà Diệp chạy mấy bước nhỏ, thuận lợi cùng một người đằng sau bước vào bên trong.
Phòng thuật toán nằm ở tầng mười.
Những đồng nghiệp làm việc ở tầng thấp hơn cũng lần lượt ra khỏi thang máy bớt, vị trí của Hà Diệp trong thang máy cũng dần dần lùi về phía sau, cuối cùng cô đứng ở góc phía sau bên trái.
Lên đến tầng chín, một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ đứng bên cạnh cô bước ra ngoài mất.
Không gian trong thang máy nháy mắt liền trở nên vô cùng rộng rãi, Hà Diệp hít sâu một hơi, Hà Diệp thoáng đưa mắt nhìn hai người đồng nghiệp nữ đang nhỏ giọng nói chuyện hình như muốn lên tầng mười hai kia, cô theo thói quen đi sang phía góc phải của thang máy, bởi vì là phép lịch sự nên cô chỉ nhìn từ vai xuống.
Không ngờ, chỗ đó có một đồng nghiệp nam dáng người vô cùng đẹp đang đứng ở đó, chiếc áp sơ mi đen phẳng phiu có chút rộng dán vào vòm ngực rộng lớn, vạt áo bên dưới được sơ vin, phối cùng với một chiếc quần dài, chiếc thắt lưng da màu đen tinh tế ôm sát vòng eo thon gọn.
Chân của anh rất dài, kết hợp cùng với nửa thân trên tạo thành một tỉ lệ cơ thể vô cùng đẹp mắt, đến nỗi ngay cả một người rất ít khi để ý tới người khác giới như Hà Diệp cũng không nhịn được mà nhìn thêm một lúc.
Đột nhiên, người đàn ông kia đột nhiên bỏ bàn tay đang tuỳ ý nhét trong túi quần kia ra.
Có lớp áo sơ mi màu đen làm nền, tay của anh cực kỳ trắng trẻo và thon dài, khớp xương rõ ràng.
Một tiếng “ting” vang lên, thang máy đến nơi.
Người đàn ông bước ra ngoài trước.
Hà Diệp phản ứng lại, cũng nhanh chóng đi ra ngoài theo.
Đây là lần đầu tiên Hà Diệp tới phòng thuật toán.
Cô lập tức quan sát xung quanh.
Người đàn ông chân dài đã đi được mấy bước dường như nhận ra trong thang máy có một người đi ra cùng mình nên quay đầu về phía sau nhìn.
Hà Diệp đang định nở nụ cười mỉm lịch sự đúng chuẩn mực thì đột nhiên nhìn rõ dáng vẻ của đối phương.
Đường nét lạnh lùng xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc, đôi mắt đen láy hẹp dài cực kỳ có khí chất.
Đôi mắt kia ban đầu là sự hờ hững, tuỳ tiện liếc mắt nhìn một cái rồi liền quay đầu lại, đi thêm hai bước nữa, sau đó đối phương ngập ngừng dừng lại, một lần nữa nhìn ra phía sau.
Hà Diệp sớm đã cúi đầu xuống rồi, bởi vì cuộc gặp gỡ bất ngờ không cảnh báo trước này mà nhịp tim điên cuồng đập loạn.
Chiếc hố lớn vô hình có thể chôn vùi được cả một ngôi biệt thự lớn lặng lẽ xuất hiện dưới chân, Hà Diệp cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên mặt mình đang tăng vọt.
Chẳng phải đang ở Mỹ sao, tại sao lại xuất hiện ở đây được?
Sợ giao tiếp cũng được, ngượng ngùng cũng được, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô dò xét sau khi xa cách nhiều năm cùng với khí chất ngày một mạnh mẽ của anh cũng được, đằng nào thì Hà Diệp cứ như vậy mà đứng chôn chân tại đó.
“Đã lâu không gặp, suýt chút nữa thì không nhận ra.”
Hà Diệp nghe thấy Lục Tân nói như vậy, ngữ khí rất lạnh nhạt rất hờ hững, giống như là đang chào hỏi một người bạn học cấp ba không hề thân thiết vậy, vẫn là mấy lời kiểu xã giao mà không thể không nói khi đụng mặt nhau.
Thế nhưng Hà Diệp lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi nghe thấy giọng điệu đó của anh.
Thứ cô sợ nhất, chính là Lục Tân dùng giọng điệu như anh vẫn còn nhớ tới mùa hè năm đó để nói chuyện với cô, hoặc là dùng ánh mắt quá phức tạp để nhìn cô.
“Đúng, đúng vậy, cậu làm việc ở đây sao?”
Hà Diệp nhìn ống quần anh nói chuyện.
“Ừ, nhóm trưởng nhóm vận hành và kiểm soát, tôi nhìn thấy cậu nộp hồ sơ rồi, cũng không thấy bất ngờ lắm khi giám đốc Từ chọn cậu.”
“Hà Diệp, chào mừng cậu vào nhóm, sau này là đồng nghiệp của nhau rồi, có vấn đề gì thì cứ trao đổi bất cứ lúc nào.”
Hà Diệp ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Lục Tân giống hệt như đang hoàn thành chức trách xã giao bằng thân phận của một người bạn học cũ kiêm cấp trên ở công ty vậy, lạnh nhạt gật đầu một cái sau đó tiếp tục đi về phía trước.
_____________________