Chương 27: [Loại chuyện này, nên thuận theo tự nhiên.]
- Trang Chủ
- Tớ Và Cậu Ấy Không Thân - Tiếu Giai Nhân
- Chương 27: [Loại chuyện này, nên thuận theo tự nhiên.]
Lúc đứng đợi thang máy, cô lấy điện thoại từ trong cặp sách ra.
Nhóm trưởng: [Tớ đến nơi rồi.]
Bố: [Về đến nhà thì nói với bố một tiếng.]
Tin nhắn của Lục Tân được gửi từ nửa tiếng trước, còn của bố gửi vào sát lúc cô tan lớp.
Hà Diệp gọi điện thoại cho bố trước, vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Lục Tân ngồi trong khu vực nghỉ ngơi ở sảnh lớn của tầng một, trên chiếc ghế bên cạnh có một chiếc túi mua sắm, bên chân là chiếc ô ướt nhẹp.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Tân xách đồ đứng lên, đi tới bên cạnh Hà Diệp, anh ngầm hiểu ý cô nên không mở miệng nói chuyện.
“Con biết rồi, con sẽ bắt taxi về, chắc khoảng mười giờ về đến sau đó sẽ đi thẳng tới siêu thị tìm bố.”
“Không cần tới đây nữa, con về thẳng nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Cũng được, vậy con cúp máy trước đây.”
Cúp điện thoại xong, Hà Diệp tò mò nhìn chiếc túi đựng đồ trong tay Lục Tân.
Lục Tân: “Đi qua tiệm hoa quả, nên mua mấy quả lê, ăn cho nhuận họng.”
Hà Diệp bất giác nuốt nước bọt, giảng bài liên tục không ngừng nghỉ như vậy quả thực khiến cho cổ họng cô không được dễ chịu cho lắm.
Lục Tân lại lấy một chiếc bình giữ nhiệt màu trắng từ trong chiếc túi ra: “Trà hoa cúc bọt trắng, cũng có hiệu quả tương tự, yên tâm, bình còn rất mới, tớ chưa dùng qua.”
Hà Diệp: “…”
Cô còn bị anh hôn qua rồi, bây giờ lại đặc biệt nhấn mạnh vấn đề chiếc bình, anh cố ý đúng không?
Cô nhận lấy chiếc bình giữ nhiệt, quay lưng lại với anh uống hai ngụm.
Nước trà hơi đắng, ấm nóng chảy vào trong cổ họng của cô, rất dễ chịu.
Lúc cô vặn nắp bình, Lục Tân đứng ở phía sau tháo cặp sách của cô xuống, bỏ toàn bộ hoa quả cùng với chiếc bình giữ nhiệt đã được đóng chặt nắp vào trong cặp, sau đó tiện tay vắt cặp lên vai trái.
“Lúc còn đi học đã muốn giúp cậu cầm cặp sách, nhưng lại sợ thích giúp đỡ người khác quá sẽ dọa cậu sợ.”
Hà Diệp: “…”
Cô chính là một kẻ ngốc, lại còn cho rằng anh thực sự thích giúp đỡ bạn cùng lớp thật.
“Đi thôi.”
Lục Tân giơ chiếc ô lớn màu đen của anh lên, bước xuống bậc thang bị nước mưa hắt ướt trước, sau đó quay đầu lại nhìn cô.
Những hạt mưa tí tách rơi khiến màn đêm càng trở nên tĩnh lặng hơn, nghĩ đến việc anh cũng vừa mới tan làm đã lại phải đặc biệt vội đi tới đây để đón cô, Hà Diệp lai hận không thể hạ quyết tâm giữ nguyên sự trừng phạt như đã nói hôm trước, thật sự đến cả tay cũng không cho anh chạm vào.
Cô cụp mắt sải bước đi tới dưới tán ô của anh, không thành thạo khoác lấy cánh tay của anh.
Lục Tân cười: “Đây không được tính là tớ phạm quy đâu nhé.”
Hà Diệp chuyển chủ đề nói chuyện, hỏi anh hôm nay ở công ty đã làm những gì.
Lục Tân vừa đi vừa kể cho cô nghe, Hà Diệp cũng khá là hứng thú với chuyện này.
Đi ra khỏi tiểu khu, hai người đứng bên vệ đường đợi xe, tình hình giao thông không tốt, có lẽ phải đợi bảy tám phút.
Tán ô che mất ánh đèn đường, Lục Tân nhìn cô bạn gái đứng bên cạnh mình, sắc đêm mơ hồ, hai má của cô trắng ngần mịn màng, đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn.
Ý nghĩ đó hệt như cỏ dại, kể từ khi gặp cô lần đầu tiên đã bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Có lẽ mỗi một chàng trai đều là mặt người dạ thú, chỉ là bị ép buộc hoặc tự giác tuân thủ những quy tắc xã giao, cho đến khi gặp được con mồi duy nhất sánh đôi với mình.
“Hà Diệp.”
Anh trầm giọng gọi tên của cô.
Hà Diệp nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt của anh nhanh chóng ghé tới.
Một nụ hôn phớt qua như chuồn chuồn lướt nước, nhanh đến mức cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Lục Tân đã đứng thẳng như lúc ban đầu rồi, bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì đưa mắt quan sát xe cộ đi lại dưới lòng đường.
Hà Diệp cắn môi, nhìn trái nhìn phải, may mà không có ai để ý tới bên này.
Một chiếc xe nhanh chóng đi lướt qua, tạo ra làn gió thoảng làm tung bay những sợi tóc rủ bên tai cô, cũng làm tung bay vạt áo sơ mi của anh.
Mặt mước dưới lòng đường phản chiếu ánh đèn, lành lạnh sang sáng.
Không ai lên tiếng, Lục Tân vươn tay tới, nắm lấy bàn tay của cô.
Hà Diệp cảm thấy có chút kỳ lạ.
Khi trời nóng tay anh lạnh hơn cô, tối hôm nay nhiệt độ có chút thấp, vậy mà tay anh lại ấm hơn tay của Hà Diệp.
Xe tới, khi Hà Diệp cúi người chuẩn bị ngồi vào trong, Lục Tân mới buông tay cô ra.
“Khu dân cư Hiểu Phong Nhã, xuống xe ở cửa Nam, đúng không?” Bác tài xế quay đầu xác nhận lại điểm đến với Lục Tân.
Lục Tân thoáng đưa mắt nhìn cô bạn gái ngồi bên cạnh một cái, nói: “Vâng.”
Hà Diệp khẽ cong ngón tay, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe vững vàng đỗ lại ở bên đường.
Hà Diệp bảo Lục Tân đưa điện thoại ở trong cặp cho mình trước, sau khi xuống xe, cô đứng dưới tán ô mà Lục Tân đang giương lên, đứng trong phạm vi mà hơi thở của anh có thể thổi tới chột dạ gọi điện thoại cho bố: “Bố, con về đến tiểu khu rồi, về nhà ngay đây.”
Hà Dũng: “Mau về đi, đi ngủ sớm một chút, không cần đợi bố.”
Hà Diệp nhìn thời gian, nếu như không nằm ngoài dự đoán thì còn khoảng nửa tiếng nữa là bố cô sẽ về nhà.
“Tớ đi đây?” Cô quay người về phía Lục Tân.
Lục Tân gật đầu, nhưng lại nắm tay dắt cô đi tới điểm đợi xe buýt cách đó không xa.
Tấm biển quảng cáo dài ở điểm đợi xe buýt giống hệt một bức bình phong, ngăn cách tuyệt đối lối đi bao quanh ngoài tiểu khu với đường lớn, cũng ngăn cách ánh đèn đường.
Cơn mưa nhỏ rơi tí ta tí tách, phía sau bức bình phong yên lặng tĩnh mịch.
Lục Tân hạ thấp tán ô xuống, thấp đến mức cho dù có người đi ngang qua cũng không nhìn thấy mặt của hai người.
“Lúc này có lẽ không còn người đi đường nữa rồi.”
Nhưng đó vẫn là nơi công cộng mà, Hà Diệp căng thẳng cúi đầu xuống.
Lục Tân một tay che ô, một tay còn lại giữ lấy chiếc cặp đeo trên vai bị tuột xuống, không tiện để ôm cô.
“Đứng thẳng, đừng nhúc nhích.”
Anh nhắc nhở bên tai cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó dần dần dẫn dắt cô ngửa cổ lên.
Bởi vì sự dịu dàng hơn bình thường của anh, nên Hà Diệp cũng không quá kháng cự, chỉ có điều thỉnh thoảng cô vẫn sẽ bất chợt muốn lùi về phía sau, muốn tránh khỏi đầu lưỡi của anh.
Chỉ nhẹ nhàng chạm môi còn phù hợp với tưởng tượng của cô về tình yêu, còn đầu lưỡi sẽ kéo con người ta về hiện thực, hiện thực quá mức trưởng thành.
Hiện thực không sai, nhưng hầu hết những cô gái chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, đều vẫn dừng lại ở tâm thái đơn thuần nhất của học sinh.
Lục Tân không ép cô, thuận thế lướt qua hàm trên của cô.
Hà Diệp hoảng hốt nắm chặt lấy vạt áo của anh.
Cô thậm chí còn không nhận ra rằng bản thân đã mềm nhụn kêu lên một tiếng hừ.
Lục Tân nghe thấy rõ mồn một, trong lúc xúc động đã không màng đến cặp sách, thoắt một cái liền ghì cô vào lòng, lại trở nên vội vã như trước.
Hà Diệp đẩy mạnh anh ra.
Lo rằng về nhà muộn, cũng sợ cảm giác khó chịu quái dị kia.
Đề phòng anh lại tiến tới, Hà Diệp mở chiếc ô của mình ra, vội vã bước về phía trước.
Lục Tân đứng im tại chỗ một lát, sau đó lại đuổi theo bắt kịp cô.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh, Hà Diệp chầm chậm hạ thấp tán ô xuống.
Lục Tân cúi người ngó vào trong xem, nhìn thấy bạn gái mình quay đầu đi, khuôn mặt đỏ lựng lên, hình như còn có chút tức giận.
“Hà Diệp.”
Người được gọi không thèm để ý đến anh.
Lục Tân vươn tay ra hứng mấy giọt mưa, sau đó vẩy về phía cô.
Hà Diệp quay mặt lại trừng mắt lườm anh.
Lục Tân cười, con ngươi đen láy chăm chú nhìn cô: “Thật xinh đẹp.”
Không phải trêu chọc cô, là cô thật sự rất xinh đẹp, Hà Diệp lúc nghiêm túc học hành rất yên tĩnh, khi giận dỗi liền trở nên cực kỳ linh động.
Hà Diệp:…
Rẽ vào đường quành phía trước là đến tòa nhà số bảy rồi, cuối cùng Hà Diệp cũng dừng chân lại, nhìn anh để đòi lại cặp sách.
Thời gian không còn sớm nữa, Lục Tân nhìn về phía siêu thị, nghe lời cô trả lại cặp sách cho bạn gái mình.
Vì đựng thêm cả hoa quả và bình giữ nhiệt nên cánh tay không chuẩn bị trước của Hà Diệp khuỵu xuống.
Lục Tân nhanh tay nhanh mắt đỡ giúp cho cô.
Hà Diệp có chút xấu hổ.
Lục Tân: “Trách tớ, mua nhiều lê rồi.”
Hà Diệp: “…”
Cô lại trừng mắt lườm anh một cái, sau đó khoác cặp rời đi.
Lúc chuẩn bị bước vào tòa đơn nguyên, cô ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện Lục Tân vẫn đứng ở góc quành kia.
Hà Diệp nhanh chóng đi vào trong.
Trong thang máy chỉ có một mình cô, vì bị lòng hiếu kỳ xúi giục nên Hà Diệp thử dùng đầu lưỡi của mình lướt lên hàm trên…
Sự kích động mà Lục Tân vừa mới trải nghiệm qua ở đó lập tức lại ùa về.
Hà Diệp âm thầm đỏ mặt, đồng thời cũng xác định được rằng, chắc chắn Lục Tân đã lên mạng tìm kiếm kỹ thuật hôn, gấp gáp không chờ đợi được mà sử dụng với cô.
Điện thoại reo lên hai tiếng chuông.
Nhóm trưởng: [Dỗi rồi sao?]
Nhóm trưởng: [Hình như chưa vượt quá năm phút mà.]
Hà Diệp nghiến răng, về đến nhà mới trả lời anh:
[Sau này năm phút cũng không có nữa đâu.]
Nhóm trưởng: [Loại chuyện này, nên thuận theo tự nhiên.]
Chiếc lá tròn tròn: [Tự nhiên của cậu và tự nhiên của tớ không giống nhau.]
Nhóm trưởng: [Thay phiên nhau? Hôm nay nghe theo cậu, ngày mai nghe theo tớ.]
Chiếc lá tròn tròn: [Không muốn.]
Nhóm trưởng: [Nói sai rồi, hôm nay coi như là theo ý tớ, ngày mai theo ý cậu, thứ sáu lại thuận theo tớ.]
Chiếc lá tròn tròn: […Cậu về chưa?]
Nhóm trưởng: [Tự nhìn đi.]
Hà Diệp đi ra ban công thật.
Để tiện cho bạn gái nhìn thấy mình, Lục Tân liền đứng dưới cột đèn đường ở phía đối diện góc quành, giương tán ô ra phía sau, để lộ ra khuôn mặt mơ hồ cùng với chiếc áo màu trắng của mình.
Hà Diệp phục anh luôn rồi, cô quay lại sô pha ngồi xuống: [Sao còn chưa đi? Bố tớ sắp về đến nơi rồi.]
Nhóm trưởng: [Đi đường nhắn tin không tiện.]
Chiếc lá tròn tròn: [Đừng nhắn nữa, tớ phải chuẩn bị đi ngủ rồi.]
Nhóm trưởng: [Được, nghỉ ngơi sớm một chút, tối mai gặp.]
Chiếc lá tròn tròn: […Tự cậu nói rồi đấy nhé, ngày mai thuận theo ý tớ.]
Nhóm trưởng: [Có thể.]
Chiếc lá tròn tròn: [Vậy cậu vẫn muốn gặp?]
Nhóm trưởng: […Tối mai gặp mặt nói trực tiếp.]
Hà Diệp nghĩ, tối mai nếu như anh còn nuốt lời, cô sẽ không bao giờ tin anh nữa.
Thứ năm Hà Diệp chỉ phải đi dạy ban ngày, hai người vẫn hẹn gặp nhau ở sảnh thang bộ lúc tám rưỡi.
Loại chuyện này không phải kiểu trước lạ sau quen, Hà Diệp vẫn nơm nớp lo sợ như cũ, hệt như đi ăn trộm vậy.
Bởi vì hai người đều vừa mới tới đây nên đèn vẫn còn sáng.
Lục Tân dựa lưng vào bức tường, vai trái đeo cặp sách.
Dáng người anh rất cao, mặt không cảm xúc cúi xuống nhìn Hà Diệp, đột nhiên lại trở thành cậu học bá số một lạnh lùng kiêu ngạo trong lớp kia.
Trái ngược quá xa so với mấy hôm trước đó, Hà Diệp không quen cho lắm, còn cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như là mình khiến cho anh tức giận vậy.
“Vừa mới tan làm sao?”
Cô nhìn chiếc ba lô anh đang đeo, hỏi.
Lục Tân: “Tan làm từ lâu rồi.”
Hà Diệp càng cảm thấy kỳ lạ: “Bên trong là gì vậy?”
Lục Tân nhìn cô một cái, đi lướt qua cô, ngồi trên bậc thang phía trên cùng.
Hà Diệp nhìn anh lấy máy laptop từ trong ba lô ra, cô trông thấy màn hình khóa máy tính của anh là tấm ảnh Ultra HD siêu rõ nét của bản thân thoáng lướt qua, ngượng ngùng đến nỗi toàn thân đều nổi da gà.
“Dạy cậu lập trình, học không?”
Sau khi mở một slide giáo án ra, Lục Tân dùng ngữ khí nhàn nhạt hỏi.
Hai mắt Hà Diệp sáng lên, cũng không quan tâm xem cầu thang có bẩn hay không, lập tức ngồi xuống bên cạnh anh: “Học, liệu có khó quá không?”
Lục Tân nhìn màn hình: “Bắt đầu từ cơ bản trước, chỉ sợ cậu không hứng thú thôi, cảm thấy lãng phí thời gian.”
Hà Diệp vừa định lắc đầu thì đột nhiên nhớ lại, hai chữ “lãng phí” nghe có chút quen tai.
Sau khi khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, Hà Diệp nhỏ giọng nói: “Hôm đó tớ chỉ tiện miệng nói vậy thôi.”
Ai bảo anh hôn lâu như vậy cơ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, đối với người phải thức đêm để soạn bài như cô mà nói, chẳng phải là… lãng phí thời gian thì là gì.
Thế nhưng cách giải thích này chẳng hề khiến cho sắc mặt của bạn trai cô trở nên tốt hơn.
Hà Diệp nhìn chiếc máy tính xách tay anh đặt trên đùi, thử nói: “Hay là, đến nhà tớ dạy nhé? Ngồi ở đây không tiện cho lắm.”
Giảng bài chắc chắn phải nói liên tục, tiếng nói chuyện ngược lại còn dễ thu hút sự chú ý của mọi người hơn, rồi kiểu gì cũng sẽ có người tới kiểm tra.
Lục Tân nhướn mày: “Không sợ bị hàng xóm bắt gặp sao?”
Hà Diệp nóng mặt: “Cẩn thận một chút, chắc là không sao đâu.”
Cẩn thận như thế nào đây?
Hà Diệp đi mở cửa nhà trước, xác nhận thang máy không có động tĩnh gì, bên nhà hàng xóm không có dấu hiệu đi ra ngoài, sau đó cô mới gửi tin nhắn cho Lục Tân.
Lục Tân xách ba lô lên, nhanh chóng vọt vào nhà của bạn gái.
Phong cách bài trí của nhà họ Hà không được tinh tế sang trọng như nhà họ Lục, nhưng nhà mới lúc nào cũng được quét dọn sạch sẽ, có thể tiếp đãi khách khứa bất cứ lúc nào.
Lục Tân đi phía sau bạn gái, ánh mắt đơn giản nhìn quanh ngôi nhà một lượt, cuối cùng đi vào phòng sách.
Trên bàn sách bày nội dung bài giảng mà ngày mai Hà Diệp cần dùng, Hà Diệp xếp gọn chúng sang một bên, nhường chỗ ngồi chính cho Lục Tân.
Lục Tân: “Cậu bận rộn quá, bình thường tới chỉ dạy nửa tiếng đồng hồ thôi, ngày nghỉ có thể tăng thêm chút thời gian.”
Hà Diệp tán thành và cũng cảm kích anh, ánh mắt cô nhìn anh giống hệt như học sinh nhìn thầy giáo vậy.
Lục Tân: “…”
Bạn gái mình ham học hỏi, nếu bạn trai còn nói thêm những chuyện khác nữa thì sẽ trở thành lãng phí thời gian thật.
Cứ như vậy, Lục Tân trở thành gia sư riêng cho Hà Diệp trong vòng nửa tiếng trước.
Hà Diệp học hỏi được kiến thức mới có cảm giác như mùa màng bội thu vậy.
Lục Tân tự giác thu dọn ba lô: “Cậu soạn bài tiếp đi, tớ về đây.”
Vẻ mặt anh vẫn còn lạnh nhạt, giống hệt như bạn học Lục Tân của lớp 12-8, không giống như người bạn trai vừa mới bắt đầu yêu đương với cô vào mùa hè này.
Hà Diệp: “Cậu, có phải cậu giận rồi không?”
Lục Tân dừng lại ở huyền quan, một tay nắm lấy tay nắm cửa, quay đầu nhìn cô: “Giận cái gì?”
Hà Diệp không nói rõ được, đó hoàn toàn chỉ là cảm giác của cô mà thôi.
Hà Diệp bày ra dáng vẻ biết lỗi nhưng lại ngơ ngác có chút vô tội của mình, Lục Tân siết chặt tay nắm cửa, giây tiếp theo liền kéo cánh cửa ra rồi đi ra ngoài, đồng thời chặn bạn gái lại ở bên trong nhà.
Thái độ như thế này, lại càng chứng minh cho phỏng đoán của Hà Diệp.
Cô ngây người đứng ở cửa một lúc, sau đó trở lại phòng sách, đúng lúc ấy thì nhận được tin nhắn của anh.
Nhóm trưởng: [Thích cậu nên muốn gặp cậu, không phải là vì muốn hôn nên mới gặp.]
Chiếc lá tròn tròn: […Xin lỗi cậu, tối hôm qua tớ không nên nói như vậy.]
Nhóm trưởng: [Có cần tối mai tớ tiếp tục giảng bài cho cậu để tự chứng minh không? Nếu như cần, tớ có thể không hôn cậu suốt cả kỳ nghỉ hè này.]
Chiếc lá tròn tròn: [Không cần đâu, tớ biết rồi.]
Nhóm trưởng: [Vậy thì lúc nào nghe theo ý cậu thì sẽ học lập trình, còn khi nào nghe theo ý tớ thì, thuận theo tự nhiên?]
Chiếc lá tròn tròn: […Ừ.]
Buổi tối ngày hôm sau, nơi sảnh cầu thang bộ tối đen như mực, cho dù có giơ năm ngón tay lên trước mặt cũng không thể nhìn thấy.
Lục Tân một tay đỡ lấy phía sau đầu của bạn gái dựa sát vào tường, một tay nâng mặt cô lên, nụ hôn lúc sâu lúc nhẹ, lúc phớt qua lúc nặng nề.
Đúng theo như cách mà hai người đã hẹn trước, thuận theo tự nhiên.
Hà Diệp siết chặt đến nỗi sắp làm vạt váo của anh nhàu nát luôn rồi, cách một lớp vải áo mỏng manh, ngón tay cô thỉnh thoảng sẽ chạm vào cánh tay hoặc cơ bụng săn chắc của anh.
Cảm giác tiếp xúc da thịt đó khiến cho Hà Diệp cảm thấy hoảng loạn, bởi vì cô nhận thức được một cách rõ ràng rằng anh không còn là một cậu học sinh cấp ba kia nữa, mà là một người bạn trai tham lam cao hơn một mét tám.
“Đủ rồi chứ?”
Cuối cùng anh cũng dừng lại, Hà Diệp vịn lấy vai anh, cả người đều mềm nhũn.
Tên nhóc này gian lận, tìm được chỗ liền bám lấy không buông.
“Không thích sao?” Lục Tân cúi người xuống, hỏi bên tai cô.
Hà Diệp ngoảnh đầu đi: “Tớ còn phải soạn bài.”
Lục Tân: “Được, hôn thêm năm phút nữa.”
Hà Diệp: “…”
***
Ảnh chụp Hán phục đã được rửa xong hết rồi, Chu Tình hỏi Hà Diệp muốn cô ấy gửi cho cô hay là mọi người cùng nhau tới cửa hàng lấy ảnh, thuận tiện tụ họp luôn.
Hà Diệp đương nhiên chọn tụ họp cùng nhau rồi.
Nói chuyện điện thoại xong, cô gửi tin nhắn cho Lục Tân:
[Ngày mai tớ ra ngoài chơi cùng với Chu Tình và Ngô Viên Viên, nhân tiện đi lấy ảnh luôn.]
Nhóm trưởng: [Trọng bạn khinh sắc?]
Chiếc lá tròn tròn: […Ngày nào cũng gặp nhau còn gì.]
Nhóm trưởng: [Nhưng chỉ có cuối tuần mới được bên nhau cả ngày.]
Hà Diệp xếp lịch dạy chừa ra cho bản thân hai ngày nghỉ trong tuần, một ngày là thứ sáu, một ngày là chủ nhật.
Chiếc lá tròn tròn: [Cậu cũng có thể nhân cơ hội này đi tìm Châu Hướng Minh và Lý Lương chơi, cũng rất lâu rồi chưa gặp họ đúng không?]
Nhóm trưởng: [Không cần thiết, tớ trọng sắc khinh bạn.]
Chiếc lá tròn tròn: […Mặc kệ cậu, dù sao thì ba người chúng tớ đã hẹn nhau rồi.]
Đến ngày chủ nhật, Hà Diệp thoải mái nhẹ nhõm đi gặp chị em tốt của mình.
Combo ảnh của ba người đều giống nhau, ngoại từ hai mươi tư tấm ảnh ở trong album thì còn có hai khung ảnh để bàn, một tấm ảnh chụp riêng và một tấm chụp chung của ba người.
Ba cô gái tụp tập với nhau, cùng nhau xem ảnh, sau đó lại chọn ra mấy tấm đẹp nhất của bản thân.
“Ngắm ảnh mới thấy, bình thường đều không nhìn ra, không ngờ Hà Diệp vậy mà lại được phết đấy nhỉ.”
Ngô Viên Viên chỉ vào một tấm ảnh của Hà Diệp, nói.
Tấm ảnh này Hà Diệp mặc một bộ Hán phục phong cách thời Đường, đối khâm được may bằng vải voan mỏng màu đỏ thẫm nhạt, chiếc váy màu xanh mint rất nhạt với phần bó ngực được vén lên cao, để lộ ra một mảng da lớn trắng như tuyết.
Chu Tình cười xấu xa: “Ôi trời, vậy mà hôm đó Lục Tân không đi, đúng là đáng tiếc thật.”
Mặt Hà Diệp liền đỏ bừng lên.
Chu Tình trêu chọc cô: “Thế nào, dạo gần đây cậu và Lục Tân tiến triển như thế nào rồi?”
Hà Diệp giả vờ lật ảnh ra xem, may mà mặt cô đã đỏ rồi, không sợ bị lộ ra sơ hở nữa.
Khí chất của cô quá ngoan ngoãn, Ngô Viên Viên lập tức thay cô trả lời lại: “Hai người cậu ấy vừa mới ở bên nhau, thế thì tiến triển được bao nhiêu chứ, chắc cùng lắm cũng chỉ nắm tay mà thôi.”
Hà Diệp gật đầu liên tùng tục, tỏ ý chính là như vậy.
Chu Tình hừm một tiếng: “Sao tớ lại không thấy tin cho lắm nhỉ? Lục Tân có thể che giấu suốt một năm mới ra tay, chứng tỏ rằng cậu ấy tâm cơ sâu xa khó lường, kiểu con trai phúc hắc như thế này, một khi đã ăn được Hà Diệp thì nhất định không chịu nhả xương.”
Ngô Viên Viên: “Cái cậu này, tư tưởng quá không thuần khiết rồi đấy.”
Chu Tình: “…”
Hà Diệp may mắn sinh tồn được khi bị kẹp trong khe nứt.
“À đúng rồi, thư thông báo trúng tuyển đợt đầu của đại học chính quy chắc sắp gửi đến rồi nhỉ?”
“Hình như là vậy, trường Đại học của chúng ta ở gần, chắc có lẽ hai hôm tới sẽ nhận được.”
Hà Diệp đương nhiên cũng đang suy nghĩ tới chuyện này. Đam Mỹ Sắc
Kết quả trưa ngày hôm sau liền nhận được hàng chuyển phát nhanh, thư thông báo trúng tuyển độc đáo mới toanh của trường Đai học Giao thông, Hà Diệp vui mừng chạy thẳng một mạch tới siêu thị nhà mình: “Bố, con nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi!”
Hà Dũng đặc biệt đi rửa tay rồi mới cầm lấy bức thư xem, cười tươi đến mức mặt mày hồng hào sáng bừng rực rỡ, cười vui vẻ gọi điện thoại cho hai bố mẹ già dưới quê để báo tin vui.
Ông nội Hà: “Ha ha, trấn chúng ta mười mấy năm đều không có người nào thi tốt bằng Tiểu Diệp, được rồi, hai người các con chọn lấy một ngày rảnh, về nhà ăn mừng đi!”
Theo như tập tục của quê nhà, con cái thi đỗ được trường đại học tốt thì trong nhà đều sẽ mời họ hàng đến để ăn mừng.
Hà Dũng tán thành bằng cả hai tay, nhưng chứng sợ đám đông của Hà Diệp lại phát tác: “Cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi, không cần mời họ hàng đâu ạ?”
Hà Dũng: “Tại sao lại không mời? Năm kia đứa nào thi đỗ vào một trường tốp hai thôi mà nhà họ còn mở tiệc rượu để chúc mừng kìa, bố còn đi phong bì hẳn tám trăm tệ đấy, bây giờ con gái bố thi đỗ vào trường tốt hơn, cho dù không phải vì để thu lại tiền phong bì, bố cũng phải tổ chức ăn mừng thật hoành tráng.”
Hà Diệp:…
Người lớn trong nhà nhất định đòi mở tiệc, Hà Diệp chỉ đành phối hợp, hơn nữa ngày tổ chức được quyết định vào chủ nhật tuần này.
Hôm đó là ngày hẹn hò mà Lục Tân vô cùng để tâm tới.
Hà Diệp không thể giấu được, tối hôm đó ở sảnh thang bộ liền nói với anh chuyện này.
Lục Tân đang ngắm album ảnh Hán phục mà cô cầm tới, nghe vậy thì ngước mắt lên, trong mắt có ý cười: “Ngày tốt của cậu, tớ có cần tặng quà không?”
Hà Diệp cảm nhận được ý trêu đùa vô cùng rõ ràng trong câu nói của anh: “Cậu đỗ Thanh Hoa, nhà cậu không mở tiệc mừng sao?”
Lục Tân: “Quá nhiều học bá, chỉ thi Đại học thì không đáng để chúc mừng, chính thức đưa bạn gái về nhà ra mắt mới được tính là đủ tư cách ăn mừng.”
Hà Diệp: “…”
Sau đó Lục Tân rút liền một mạch bốn tấm ảnh ra khỏi album.
Hà Diệp sốt ruột: “Chẳng phải cậu nói chỉ lấy hai tấm thôi sao?”
Mỗi một tấm ảnh đều là duy nhất, cô cũng muốn giữ lại cho mình.
Lục Tân: “Cho tớ leo cây hai lần, cậu phải bồi thường chút chứ?”
Hà Diệp: “…”
Bóng đèn cảm ứng bằng âm thanh lại tắt đi.
Lục Tân tạm thời đặt cuốn album ảnh xuống dưới đất, kéo tay bạn gái mình rồi ép cô tới sát tường.
Cách hôn quen thuộc, nhưng lại có sự khác biệt.
Ngón tay anh âm thầm luồn vào trong vạt áo của cô.
Vừa mới chạm vào eo cô, Hà Diệp liền lập tức giữ chặt tay anh lại, cảnh giác đến mức cả cơ thể đều co rúm lại.
Khựng lại mấy giây, Lục Tân ngoan ngoãn buông tay ra, chỉ có điều càng ép sát cô hơn, hôn càng sâu hơn, giống như một cách phát tiết khác vậy, hoặc là —– chiếm hữu.
______________________________