Chương 24: "Mở miệng ra."
Vé xem phim mà Lục Tân mua là vé một giờ chiều, thế nhưng anh hẹn Hà Diệp xuất phát từ mười giờ, đến trung tâm thương mại có thể chơi trò chơi, sau đó ăn cơm trưa.
Ăn cơm ở ngoài có nghĩa là buổi trưa Hà Diệp cô thể đi đưa cơm cho bố, vậy thì cô buộc phải thông báo với bố trước một tiếng.
Cô vẫn mượn cớ là đi cùng bạn học nữ.
Hà Dũng: “Trời mưa to như vậy mà vẫn muốn ra ngoài chơi sao?”
Hà Diệp cố gắng che giấu sự chột dạ của mình: “Tại vì con chỉ rảnh mỗi hôm nay thôi.”
Con gái của ông bình thường vừa ngoan vừa hiểu chuyện, Hà Dũng không chỉ không nghi ngờ một chút nào, là lại còn rất thương con gái: “Người khác nghỉ hè đều vui chơi, con nhận một hai việc làm thêm thôi là cũng kiếm được tiền rồi, không cần phải xếp lịch làm kín mít như vậy, còn mệt mỏi hơn là những người đi làm bình thường.”
Hà Diệp: “Con thích kiếm tiền.”
Hà Dũng:…
Trên đường tới siêu thị, Hà Dũng đều tự kiểm điểm lại bản thân mình, lẽ nào bình thường tiền tiêu vặt mà ông cho con gái quá ít sao, vậy nên mới dẫn đến việc con gái mới tí tuổi đầu đã say mê kiếm tiền như vậy rồi?
Ăn xong cơm sáng mới là bảy giờ, Hà Diệp ngồi trong phòng sách hơn hai tiếng đồng hồ rồi mới bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này ngoài trời có lẽ đang mưa vừa, thực ra cũng khá là nặng hạt, những giọt mưa lộp bộp đập trên nền đất, làm những vũng nước dưới đất bắt tung tóe.
Hà Diệp nhoài người bên khung cửa sổ ngắm nhìn thời tiết một lát, dứt khoát từ bỏ dự định mặc quần dài của mình, cô thay thành một chiếc quần bò ngắn tới gần đầu gối.
Bộ phim dài hai tiếng, ngồi xem phim suốt từng ấy thời gian mà không vận động, chắc có lẽ sẽ có muỗi, nên trước khi ra khỏi nhà, Hà Diệp cầm chiếc bình xịt chống muỗi lên, xịt vào những phần cánh tay và chân lộ ra ngoài một lượt, kể cả trên cổ.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Hà Diệp bỏ chìa khóa vào một bên túi, một bên túi thì để điện thoại, sau đó cầm chiếc ô gấp đi xuống dưới tòa nhà.
Lục Tân đứng bên ngoài tòa đơn nguyên, anh mặc một chiếc quần short ngắn màu đen phong cách thể thao, bên trên phối cùng một chiếc áo cộc tay màu trắng, thon cao thẳng tắp, mát mẻ sạch sẽ.
Nhìn thấy Hà Diệp, anh khẽ lắc lư chiếc ô vẫn còn đang nhỏ nước trên tay: “Che chung một chiếc?”
Hà Diệp: “Thôi cứ che mỗi người một chiếc đi, như vậy tiện hơn.”
Nếu hai người cùng che, thì kiểu gì cũng phải có một người ít nhiều cũng sẽ bị dính chút nước mưa.
Lục Tân khẽ cười, anh không ép buộc cô, rồi cùng cô sải bước đi vào màn mưa.
Hà Diệp đi dép sandal, nước mưa rất nhanh đã làm ướt hết chân cô, may mà là mùa hè nên cảm giác mước mưa mát lạnh dội lên chân vẫn rất là dễ chịu.
Lục Tân đi bên cạnh cô, bởi vì hai tán ô nên giữa hai người cách nhau một khoảng trống khoảng hơn một mét, vậy nên cho dù anh có quay đầu qua cũng chỉ có thể nhìn thấy bên dưới chiếc ô của bạn gái.
Hà Diệp mười tám tuổi, làn da của cô trắng muốt như sữa bò, dưới trời mưa ẩm ướt như thế này, đôi chân thon dài thẳng như ruột bút của cô lộ ra bên ngoài, hệt như đang tỏa ra một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Cô bỗng nhiên nhìn sang, dường như đang thấy khó hiểu vì sao anh không nói gì.
Lục Tân sớm đã nhận ra động tác của cô trước bèn kịp thời chuyển ánh mắt nhìn sang hướng khác, anh nhìn vào mặt cô nói: “Thực tập một tháng, sau này không thể cùng cậu đi gia sư nữa rồi.”
Hà Diệp: “Không sao cả, cậu thực tập cho thật tốt, tôi đã thành thạo hết rồi.”
Thực ra cô sớm đã không cần Lục Tân đi cùng nữa rồi, là do anh cứ kiên quyết đi cùng.
Lục Tân: “Buổi tối sau khi tan làm, có thể ra ngoài gặp nhau.”
Hà Diệp: “…”
Kể từ khi hai người xác định mối quan hệ, mỗi lần gặp mặt đều là trên đường đi dạy gia sư, đúng là chưa từng cố ý ra gặp riêng nhau vì chuyện “yêu đương”, buổi hẹn hò ngày hôm nay được tính là lần đầu tiên.
Gặp nhau có thể nói gì đây?
Hà Diệp không biết, nhưng Lục Tân cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không có lý do để từ chối, suy cho cùng cả hai đều đã là bạn trai bạn gái của nhau rồi, chắc chắn vẫn phải có sự khác biệt so với làm bạn học bình thường.
“Ừ, nếu cậu đi thực tập thì mấy giờ tan làm?”
Lục Tân: “Không nói chính xác được, nếu không tăng ca thì khoảng sáu giờ, còn nếu tăng ca chắc có lẽ phải tám chín giờ, nếu muộn quá thì không gặp nhau nữa, đỡ làm phiền cậu nghỉ ngơi.”
Anh biết tối nào cô cũng phải bận rộn soạn bài để đi dạy.
Hai người nói một vài chuyện liên quan đến việc thực tập của Lục Tân, bất tri bất giác đã đi tới bên ngoài cửa Nam của tiểu khu, siêu thị nhà Hà Diệp ở bên phía cửa Đông, vì tránh không để cho phụ huynh nhìn thấy nên sau này ra ngoài hẹn hò hầu hết đều sẽ xuất phát từ bên cửa Nam.
Lục Tân gọi xe, anh che ô để cho Hà Diệp ngồi vào trong xe trước, sau đó cụp ô lại rồi ngồi vào bên cạnh Hà Diệp.
Những hạt mưa nhỏ bé hơi làm ướt tóc và bờ vai của anh, Hà Diệp thầm nghĩ trong lòng: Rõ ràng trời mưa, tại sao nhất định phải chọn hôm nay để ra ngoài?
Cuối tuần trời lại còn đổ mưa lớn, xe cộ đi trên đường không nhiều, chẳng mấy chốc đã tới trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại mở cửa lúc mười giờ, lúc này lượng người cũng không nhiều, Lục Tân đưa Hà Diệp đi tới trước bảng chỉ dẫn, xem qua một lượt những cửa hàng của từng tầng trong tòa trung tâm thương mại, có rất nhiều những khu vui chơi giải trí phù hợp với họ.
“Biết trượt băng không?”
Hà Diệp lắc đầu nguầy nguậy.
Lục Tân cười: “Tớ có thể dạy cậu.”
Hà Diệp trời sinh đã không có một chút tế bào vẫn động nào lập tức đỏ mặt từ chối: “Hay là bỏ đi, tớ không dám chơi.”
Lục Tân: “Khu trò chơi điện tử thì sao? Đơn giản hơn một chút.”
Mấy trò đó không cần quá nhiều kỹ thuật, Hà Diệp gật đầu đồng ý.
Lục Tân muốn nạp năm trăm đồng tiền xu trò chơi, Hà Diệp sốt ruột vội vàng kéo lấy vạt áo của anh, quay lưng lại với nhân viên thu ngân nhỏ giọng thầm thì: “Nạp nhiều như thế làm gì, một trăm là đủ rồi.”
Lục Tân bắt chước cô cũng nhỏ giọng nói: “Sau này cũng có thể đến chơi tiếp, nạp năm trăm tệ nhiều ưu đãi.”
Hà Diệp: “Nếu như không đến chẳng phải là lãng phí rồi sao? Vẫn là nên chơi lần nào nạp lần ấy thì tốt hơn.”
Lục Tân: “Được, nghe lời bạn gái.”
Hà Diệp: “…”
Cô bỏ lại anh rồi đi vào trong trước.
Không bao lâu, Lục Tân bưng theo một hộp toàn xu chơi game đi tới bên cạnh cô, bảo cô chọn trò muốn chơi.
Khu trò chơi rất rộng, Hà Diệp nghiêm túc thành thật đi dạo quanh một vòng, phát hiện có trò trực tiếp gắp giải thưởng luôn, còn có trò thắng để tích điểm, sau đó dùng điểm tích được đổi lấy phần thưởng.
Một trăm tệ tiền xu trò chơi rất khó để kiếm được đủ điểm tích rồi đổi lấy giải thưởng, cuối cùng Hà Diệp quyết định chơi trò gắp thú bông, có mấy con gấu bông cũng khá là đáng yêu đấy chứ.
Lục Tân bưng theo hộp tiền xu đi theo cô, Hà Diệp phụ trách gắp gấu, anh phụ trách bỏ xu vào máy gắp và ngắm.
Chẳng mấy chốc Hà Diệp đã nhận ra Lục Tân không phải đang nhìn chiếc cần gắp thú bông, mà là đang nhìn cô, đứng gần nhau như vậy, ánh mắt của anh dường như ngưng lại thành thực thể, mang theo sự ấm áp khó mà phớt lờ được.
Cô liếc nhìn chiếc máy game bên cạnh, khuyên nhủ anh: “Độc nhìn tớ gắp thú thì có gì thú vị chứ, cậu cũng đi chơi đi.”
Phía sau có người đi tới, dưới hiệu ứng nhạc nền có chút ồn ào của phòng game, Lục Tân ghé sát vào tai bạn gái mình, nói: “Ngắm cậu thú vị hơn.”
Nửa mặt bên này của Hà Diệp lập tức giống hệt như bị lửa đốt vậy.
Chỉ có điều bị Lục Tân chăm chú nhìn như vậy, cô có chút run rẩy không gắp gấu được nữa, cô giành lấy chiếc hộp đựng xu trò chơi, nhất định đòi Lục Tân phải chơi gắp gấu.
Lục Tân khẽ cười, anh lấy ba đồng xu bỏ vào trong máy game, ánh mắt cuối cùng cũng hướng vào trong tủ gấu.
Hà Diệp nhanh chóng thoáng đưa mắt nhìn anh một cái.
Ánh đèn sáng rực nhấp nháy, khuôn mặt của chàng trai trắng trẻo thanh tuấn, khóe miệng loáng thoáng mang theo ý cười vui vẻ, quả thực… rất đẹp trai.
Một âm thanh “lạch cạch” vang lên, một chú gấu bông màu vàng nhạt hình con hổ rơi xuống.
Hà Diệp:…
Lục Tân nhặt chú gấu bông ra, thấy bạn gái mình bày ra vẻ mặt khâm phục, anh giải thích với cô: “Chơi trò này đều phải dùng mẹo đấy, tớ dạy cậu nhé?”
Hà Diệp đương nhiên muốn học.
Lục Tân bảo cô đứng trước máy game, anh đứng phía sau cô, một tay chống lên bệ máy chơi game phía bên trái của Hà Diệp, một tay còn lại bỏ xu vào phía bên phải.
Hà Diệp bị anh ghé sát người bao lấy thì cơ thể liền căng cứng lại.
Lục Tân bỏ xu vào máy xong, rất tự nhiên thoải mái nắm lấy tay phải của cô đặt trên cần điều khiển, cằm anh nhẹ nhàng chạm vào vai cô, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc cần gắp thú bên trong tủ kính, vừa dẫn dắt cô di chuyển chiếc cần điều khiển, vừa giảng giải mẹo chơi game bên tai cô.
Hà Diệp làm gì còn tâm trạng mà nghe anh bày mẹo, bàn tay của anh, khuôn mặt ghé sát vào bên tai cô của anh, đều khiến cho cô không thể nào tập trung nghe anh nói được.
Lục Tân nhấn nút xác nhận, cần gắp thú dần dần hạ xuống, gắp trúng chú gấu bông hình con hổ thứ hai, vào giây phút nguy hiểm cuối cùng cần gắp thú thả chú gấu bông xuống lối ra.
“Đã nhớ chưa?” Lục Tân buông tay Hà Diệp ra, nhưng cả cơ thể vẫn bao lấy cô.
Hà Diệp hoảng hốt gật đầu.
Lúc này Lục Tân mới lùi lại.
Hà Diệp đang ôm hai chú gấu bông hình hổ nhỏ: “Đổi trò chơi khác đi…”
Lục Tân vẫn thoái mái để cô chọn.
Lần này, Hà Diệp chọn trò bắn súng đôi qua ải, mỗi một ải đều phải bắn một đống quái vật, căn bản không thể phân tâm được.
Trong lúc đó thời gian để cho cô thả lỏng một chút, Hà Diệp lén lút quay đầu sang, phát hiện Lục Tân ngồi bên cạnh vẫn đang bắn quái vật, ánh mắt tập trung, có điều tâm trạng của anh hình như rất tốt, dáng vẻ muốn cười lại không cười.
Hà Diệp cảm thấy bức bối rồi, một học bá chuẩn bị vào Thanh Hoa như anh, không ngờ lại thích kiểu trò chơi bắn súng trẻ con như thế này?
Hai người ở trong phòng game chơi bắn súng một tiếng đồng hồ, sau đó chọn một nhà hàng địa phương để giải quyết bữa trưa.
Hà Diệp quyết định gọi hai món thịt một món rau, đủ cho hai người họ ăn rồi, hơn nữa để tránh cho Lục Tân giành thanh toán nên lần này cô đã trả tiền trước.
Một lát nữa đồ ăn mới được mang lên, Lục Tân nhìn hai chú gấu bông hổ nhỏ được Hà Diệp đặt trên mặt bàn, nói: “Mỗi người một con, cậu muốn con nào?”
Hà Diệp: “…Chẳng phải đều giống nhau sao?”
Lục Tân: “Không giống, đây là đồ đôi.”
Hà Diệp đột nhiên nhận ra, vị học bá khí chất lạnh lùng này còn rất thích trêu đùa người khác.
Ăn cơm xong mới mười hai giờ, hai người tiếp tục đi dạo trong trung tâm thương mại, đi qua một cửa hàng đồ nữ, Lục Tân đột nhiên nói: “Hình như chưa bao giờ nhìn thấy cậu mặc váy.”
Hà Diệp: “Đạp xe đi học, mặc váy không tiện cho lắm.”
Lục Tân: “Bây giờ có thể mặc rồi.”
Hà Diệp không hứng thú mấy, lắc đầu.
Lục Tân đưa mắt nhìn vào trong cửa hàng thêm mấy lần.
Trên tầng ba có một cửa hàng bách hóa bán nhu yếu phẩm hàng ngày, Hà Diệp chọn hai chiếc bút và một quyển sổ, Lục Tân mua một hộp kẹo cao su.
Thanh toán xong, Lục Tân vừa đi ra ngoài vừa xé gói kẹo cao su trong hộp ra, anh ăn một viên, đưa viên còn lại cho Hà Diệp: “Ăn không?”
Anh đã mời như vậy rồi, Hà Diệp cũng nhận lấy viên kẹo, là vị chanh bạc hà rất tươi mới.
Sau đó hai người đi xem phim.
Hà Diệp chưa từng xem series “Robot đại chiến”, bởi vì mới lạ nên dù cho phía trước có người xì xào nói rằng bộ “Robot đại chiến 4” này không hay thì Hà Diệp vẫn cảm thấy cũng khá là được.
Lục Tân: “Nếu cậu thích, lần sau có thể ở nhà cùng nhau xem lại ba phần trước đó.”
Hà Diệp: “Cậu cũng chưa xem những phần trước à?”
Lục Tân gật đầu, anh nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi: “Mới ba giờ, gần đây có một công viên, đi dạo nhé?”
Hà Diệp: “Trời mưa to thế này…”
Lục Tân: “Chính vì trời mưa nên mới thích hợp để đi, trời nắng thì nóng lắm.”
Hà Diệp bội phục hứng thú đi chơi của anh, đằng nào về nhà cũng không có việc gì để làm, đi dạo cùng anh cũng tốt.
Trong tay Lục Tân xách một chiếc túi mua sắm lớn, bên trong đựng hai chú gấu bông hình hổ, mấy đồ dùng linh tinh cùng với túi đựng ô riêng của hai người.
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, cơn mưa vừa đã trở thành mưa nặng hạt, may mà không có gió, không sợ nước mưa hắt loạn.
Lục Tân lấy chiếc ô lớn màu đen của mình ra, tay trái xách túi mua sắm, tay phải che ô, ra hiệu cho Hà Diệp khoác lấy cánh tay của anh.
Hà Diệp ngập ngừng: “Tớ tự che ô…”
Lục Tân ý vị thâm trường nhìn về phía cô: “Sớm muộn gì cũng phải làm quen.”
Hà Diệp không thể chống lại ánh mắt của anh, cô chậm chạp ghé tới gần.
Lục Tân phụ trách dẫn đường, đi bộ khoảng mười phút, cuối cùng cũng đến nơi công viên mà anh nói kia. Công viên rất rộng, cây cối xanh rì lặng lẽ đứng im trong màn mưa, vài thiết bị vui chơi của trẻ em đều bị nước mưa xối rửa sạch sẽ, nhìn xung quanh một lượt, ngoại trừ hai người họ ra thì cũng chẳng còn người dân nào khác, có một cảm giác thanh tịnh và đẹp đẽ lạ thường.
Hà Diệp lo trời mưa đi lại bất tiện, nhưng sau khi khắc phục được tâm lý và đích thân trải nghiệm rồi, cô liền cảm thấy thời tiết như thế này cũng rất tốt.
“Ở bên đó có một chòi nghỉ, tới đó ngồi một lát nhé?”
“Được.”
Chiếc chòi nghỉ nằm gần một chiếc ao, phía sau là tầng tầng lớp lớp cây cảnh, cho dù là ngày nắng thì nơi này chắc chắn vẫn sẽ rất mát mẻ.
Ngồi trong chòi nghỉ mát, có thể nhìn thấy những gợn sóng lăn tăn hết đợt này đến đợt khác không ngừng xô đẩy nhau trên mặt ao, bên trong không ngờ còn trồng mấy khóm hoa sen, những cánh hoa đáng thương đều bị nước mưa trút xuống khiến cho phải rủ xuống dưới.
Hà Diệp ngắm nhìn khung cảnh nơi đây, đột nhiên phát hiện Lục Tân đang giơ điện thoại lên chụp ảnh cho cô.
Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lục Tân ngồi xuống bên cạnh cô, đưa điện thoại ra trước mặt cô.
Hà Diệp nhìn thấy bản thân mình, hai tay vịn trên ghế, cô nghiêng đầu, được nền xanh của cây cối phía sau làm nổi bật khiến cho cô càng trở lên trắng trẻo sạch sẽ.
“Chụp một tấm ảnh chung đi?” Lục Tân hỏi.
Hà Diệp nghĩ ngợi một chút, yêu đương chính là như thế này đúng không, sau đó gật đầu.
Lục Tân cài đặt điện thoại thành chế độ chụp tự động, tay phải giơ lên, tay trái vòng ra sau vai Hà Diệp, khoác lấy cô.
Hà Diệp:…
Cô ngượng ngập ngại ngùng nghiêng đầu về phía anh, sau đó nhìn thẳng vào ống kính.
Bởi vì cô không đủ tự nhiên nên hiệu quả của bức ảnh này không được tốt cho lắm, cho dù là như vậy thì Lục Tân vẫn ngắm nhìn rất lâu.
Anh nhìn bức ảnh, hai tay Hà Diệp đặt ở phía trước, nghiêng đầu nhìn về phía khác để phân tán sự chú ý.
Không hề báo hiệu trước, bên tai cô vang lên giọng nói của anh: “Hà Diệp, thử hôn đi.”
Hà Diệp kinh ngạc quay đầu lại, liền trông thấy Lục Tân không biết từ khi nào đã ngồi thẳng rồi, con ngươi đen láy cúi xuống nhìn cô, bên trong là thứ cảm xúc lay động khiến cô hoảng hốt.
Cô theo bản năng cúi đầu xuống.
Anh lại hỏi: “Có được không?”
Giọng nói của anh trầm thấp, có chút khàn.
Hà Diệp vừa hoang mang vừa rối bời, cô không hề chuẩn bị trước, bản thân còn không rõ là có thể hay là không thể.
Sau đó, Lục Tân thăm dò áp tới, một tay ôm lấy cô, một tay nâng cằm cô lên.
Hà Diệp căng thẳng nhắm mắt lại, đôi môi cũng mím thật chặt.
Lục Tân bắt đầu hôn cô, Hà Diệp có thể cảm nhận được động tác đè lên cánh môi cô của anh một cách rõ ràng, từ sự trúc trắc vụng về không hề có chút kinh nghiệm nào dần dần trở nên thành thục.
Hà Diệp nắm chặt vạt áo của anh, lặng lẽ đợi anh kết thúc nụ hôn.
Thì ra đây chính là hôn, cảm giác thật kỳ lạ, cô không hiểu tại sao các cặp đôi lại thích làm chuyện này.
“Mở ra.”
Trong tiếng mưa, Hà Diệp nghe thấy Lục Tân nói như vậy, ngữ khí có chút gấp gáp, hơi thở có chút nặng nề, lại còn có chút dỗ dành cô.
Mở cái gì ra?
Hà Diệp không hiểu.
Lục Tân bỗng dưng hôn xuống cổ cô.
Hà Diệp hốt hoảng đến mức kêu “a” một tiếng, cô cảm thấy ngứa ngáy, chỗ đó cô bôi kem chống muỗi mà!
Kết quả ý nghĩ này vừa mới thoáng qua trong đầu, Lục Tân lại một lần nữa chặn miệng cô, đồng thời tách hai hàm răng trước đó vẫn đang khép chặt lại của cô.
Hà Diệp chỉ kịp phát ra một tiếng “ôi”, sau đó hoàn toàn không thể khống chế được tình hình nữa.
Giống hệt như cơn mưa bất chợt chuyển sang nặng hạt, Lục Tân ôm chặt lấy cô, áp tới, hôn cô, xa lạ hệt như biến thành một người khác.
____________________________