Chương 17: "Tớ nhìn thấy rồi."
- Trang Chủ
- Tớ Và Cậu Ấy Không Thân - Tiếu Giai Nhân
- Chương 17: "Tớ nhìn thấy rồi."
Hà Diệp đi cùng Lục Tân tới trước cửa siêu thị.
Lục Tân đưa ô cho cô, thoáng đưa mắt nhìn qua chiếc xe đạp của cô: “Cậu vào lớp trước đi, tôi giúp cậu cất xe.”
Hà Diệp: “Thôi để tôi tự cất là được rồi, sáng hôm nay cảm ơn cậu nhé, còn phải khiến cậu mua thêm một chiếc ô nữa.”
Lục Tân cười, quay người đi vào siêu thị.
Hà Diệp một tay dắt xe một tay che ô, nên không đi được nhanh, chẳng mấy chốc, bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc ô màu xanh, trên mặt ô còn in hình vẽ hai chú cá heo nhỏ.
Hà Diệp tưởng là bạn học nữ nào đó nên bèn đưa mắt nhìn xuống phía dưới tán ô…
Lục Tân rất tự nhiên thoải mái đổi ô với cô: “Chiếc ô của tôi nhìn cái là biết ngay kiểu ô mà con trai thường dùng, nhỡ đâu có bạn học nào đó còn có thể nhận ra, để cậu dùng ô mới sẽ thích hợp hơn.”
Hà Diệp bất ngờ lĩnh ngộ được đạo lý này, quả thực là như vậy, nếu như để người khác nhận ra cô dùng ô của Lục Tân thật, thì còn khó giải thích hơn cả bức ảnh ở đại hội thể thao kia.
“Vậy chiếc ô này chính là ô của tôi rồi nhé, bao nhiêu tiền vậy?”
Hà Diệp kiên trì nói.
Lục Tân: “Hai cốc trà sữa, cậu cứ mời dần dần.”
Hà Diệp cười, như vậy cũng tốt.
Giải quyết xong vấn đề chiếc ô, hình như không còn gì để nói nữa.
Hà Diệp âm thầm quan sát trước sau, lo rằng sẽ bị bạn học mà mình quen bắt gặp.
“Không cần tôi dắt xe giúp cậu thật chứ?”
“Ừ.”
“Vậy tôi đi trước đây.”
Hà Diệp thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô nhìn theo bóng lưng của Lục Tân, tiếp tục chậm chạp dắt xe.
***
Đi vào tòa nhà dạy học, cô đứng ngoài cửa lớp rũ ô mấy cái rồi mới đi vào trong phòng học.
Những học sinh nội trú hầu như đều đã đến rồi, Chu Tình đang ngồi trên ghế ngáp ngủ, nhìn thấy cô thì vẫy tay chào.
Phía cuối lớp học, Lục Tân đã đang ngồi đọc sách rồi, chỗ ngồi của Châu Hướng Minh bên cạnh vẫn còn trống.
Hà Diệp chỉ đưa mắt thoáng nhìn qua một lần rồi lập tức thu ánh mắt lại, cô cười với bạn cùng bàn Ngô Viên Viên lúc này đang dọn dẹp sắp xếp lại bàn học.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của Ngô Viên Viên lại không được bình thường lắm, nở nụ cười đầy mờ ám.
Hà Diệp không hiểu có chuyện gì.
Cô vừa mới ngồi xuống, Ngô Viên Viên liền ghé tới gần, hỏi nhỏ bên tai cô: “Cậu và Lục Tân làm chuyện kia rồi có đúng không? Vừa nãy tớ nhìn thấy cậu ấy che ô cho cậu.”
Người trường thành khi nói đến chuyện nam nữ, “chuyện kia” thông thường chỉ việc lên giường với nhau, nhưng học sinh cấp ba thì đơn thuần hơn nhiều, “chuyện kia” dùng để ám thị chuyện “yêu đương”.
Nhịp tim Hà Diệp đập nhanh hơn, không ngờ vẫn bị người khác nhìn thấy rồi!
May mà cô và Lục Tân hoàn toàn trong sạch, không nhất thiết phải chột dạ.
“Làm gì có, cậu hiểu lầm rồi, tớ và cậu ấy còn chẳng thân nhau.”
Hà Diệp cũng nhỏ giọng giải thích với cô ấy, sau đó kể hết chuyện Lục Tân bị say xe thì tình cờ gặp được cô cho Ngô Viên Viên nghe.
Ngô Viên Viên trợn tròn mắt: Chỉ mỗi thế thôi á?
Hà Diệp chỉ vào mái tóc và chiếc áo hơi ướt của mình, trước khi gặp được Lục Tân cô đã bị dính một chút nước mưa rồi.
Đây chính là chứng cứ chứng minh rằng hai người gặp nhau ở giữa đường đến trường.
Ngô Viên Viên vẫn khó mà tiếp nhận được, thế nhưng, nếu như Lục Tân cố ý xuống xe buýt để chăm sóc cho Hà Diệp, nếu như anh thật sự thích Hà Diệp như vậy, thì bình thường những lúc ở trường chắc chắn sẽ thể hiện ra, thế nhưng Lục Tân và Hà Diệp lại gần như chẳng tiếp xúc gì với nhau.
Vậy nên, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hà Diệp thấy cô ấy cuối cùng cũng tin rồi, mới bổ sung thêm: “Cậu đừng nói cho ai biết đấy, tớ sợ mọi người hiểu lầm.”
“Yên tâm đi, ngay cả Chu Tình tớ cũng không kể.”
Hà Diệp vẫn rất tin tưởng Ngô Viên Viên, cô lấy sách tiếng Anh ra bắt đầu truy bài.
Sau khi trải qua chuyện che ô lần này, Hà Diệp không bao giờ dám coi thường dự báo thời tiết nữa, cho dù hôm đó trời nắng gắt, cô cũng sẽ dự trù sẵn một chiếc ô trong cặp, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà.
Sau khi trả xong Lục Tân hai cốc trà sữa, Hà Diệp vô cùng thoải mái vì không còn gánh nặng gì nữa, cô tiếp tục vùi đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Đầu tháng bốn khối mười hai tổ chức đợt thi thử lần thứ hai, Hà Diệp xếp thứ bốn mươi ba của toàn khối, lại có tiến bộ hơn so với đợt thi trước.
Hà Dũng lại vui mừng phấn khởi thưởng cho con gái thêm một nghìn tệ nữa, trong lòng nghĩ, nếu như con gái thi đỗ vào Thanh Bắc thật, thì ông sẽ thưởng cho con gái một vạn tệ tiền tiêu vặt!
***
Đầu tháng năm, đợt thi thử lần ba và cũng là đợt thi thử cuối cùng trước khi thi đại học, Hà Diệp phát huy ổn định, lại tăng thêm được hai hạng trên danh sách thứ tự thành tích của toàn khối.
Đây là điểm số cao nhất mà Hà Diệp từng đạt được trong ba năm cấp ba, hơn nữa cả ba lần thi thử thành tích của cô đều vô cùng ổn định, không có quá nhiều sự chênh lệch.
Hà Diệp cực kỳ hài lòng với trạng thái của mình.
Cô luôn hướng đến Thanh Bắc, nhưng từ lâu đã biết bản thân không có cơ hội, trước đây Hà Diệp đã căn cứ vào tình hình thực tế của bản thân để đặt ra mục tiêu trường đại học lý tưởng cho chính mình, đó là Đại học Giao thông Thượng Hải – một trường nổi tiếng, có con át chủ bài là ngành mà cô luôn ao ước, lại còn gần nhà, đi tàu cao tốc một tiếng đồng hồ là đến.
Năm ngoái, mục tiêu này còn có chút ngoài tầm với của Hà Diệp, nhưng năm nay khoảng cách nháy mắt liền gần hơn rồi, chỉ cần trong kỳ thi đại học cô giữ vững được thành tích như của đợt thi thử cuối cùng, có lẽ không thành vấn đề.
Thái độ và sự nỗ lực quyết định nên điểm số, điểm số sẽ mang đến sự tự tin.
Có được sự tự tin thì khi đối mặt với kỳ thi đại học cũng sẽ không quá căng thẳng.
Bất kể những bạn học khác có lo lắng hay mặc kệ như thế nào, Hà Diệp chỉ một lòng ôn tập theo như kế hoạch của bản thân.
“Nào nào nào, mọi người nghỉ ngơi chút đã, đến lượt lớp chúng ta xuống dưới chụp ảnh tốt nghiệp rồi!”
Sau khi tiết tự học thứ hai của buổi chiều kết thúc, giáo viên chủ nhiệm tới, cười rồi tuyên bố với mọi người.
Cả phòng học lớp tám lập tức náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều bạn học nữ đều lấy chiếc gương nhỏ của mình ra, tranh thủ thời gian chỉnh trang lại mái tóc.
Hà Diệp vuốt vuốt mái tóc đuôi ngựa của mình, xác nhận rằng bản thân không nhất thiết phải chải đầu buộc tóc lại.
Rời khỏi lớp học, cô đi cùng với Chu Tình và Ngô Viên Viên ra ngoài.
Hành lang quen thuộc, hình ảnh khuôn viên trường quen thuộc, nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa là phải hoàn toàn nói tạm biệt ngôi trường này, Hà Diệp có chút không nỡ, nhưng cũng có chút mong ngóng.
Trước họ vẫn còn một lớp nữa, học sinh của lớp tám xếp hàng vào vị trí được chỉ định trước.
“Xếp theo chiều cao của từng người, nữ xếp thành hai hàng phía trước, nam xếp thành hai hàng phía sau.”
Xếp theo kiểu này, Hà Diệp cười tỏ ý an ủi cô bạn thân dáng người nhỏ bé của mình, sau đó cùng Ngô Viên Viên đứng vào hàng thứ hai.
Đến lượt lớp tám chụp ảnh, mọi người trực tiếp di chuyển và đứng theo đội hình như bãn nãy vừa mới xếp là được, các thầy cô giáo ngồi ghế ở phía trước, học sinh lần lượt đứng trên từng bậc thềm.
Hà Diệp nghe thấy giọng nói của Châu Hướng Minh, hình như đang nói chuyện với nam sinh phía sau cô: “Người anh em, chúng ta đổi chỗ cho nhau đi? Dù sao thì đầu mọi người đều cao gần như nhau, không cần lo bị che.”
Nam sinh kia đồng ý.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, chẳng mấy chốc, bím tóc đuôi ngựa của Hà Diệp bị người khác khẽ kéo nhẹ một cái.
Cô tưởng rằng phía sau mình là Châu Hướng Minh nên trực tiếp trừng mắt quay đầu về phía sau.
Không ngờ người đứng ở đó vậy mà lại là Lục Tân, Châu Hướng Minh đứng bên cạnh.
Hà Diệp:…
Lục Tân đứng từ trên cao cúi đầu xuống nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng vô cùng đàng hoàng chính trực: “Không phải tôi.”
Hà Diệp lườm sai người nên mặt lập tức nóng lên, cô đương nhiên là biết Lục Tân không trẻ con như vậy.
“Được rồi, mọi người nhìn vào đây nào, đừng nói chuyện nữa, chụp xong chúng ta về lớp rồi lại nói chuyện tiếp.”
Thợ chụp ảnh buộc một bím tóc nhỏ giơ máy ảnh lên hài hước nói.
Hà Diệp lập tức đứng ngay ngắn, không phân tâm nữa.
Chẳng mấy chốc đã chụp ảnh xong, đội hình lần lượt giải tán, Hà Diệp cũng không tìm Châu Hướng Minh để tính sổ nữa.
Chụp ảnh tốt nghiệp đã mở màn cho tiết mục chụp ảnh làm kỷ niệm của các bạn học, sau đó, cứ hết lượt này đến lượt khác có bạn học mang theo điện thoại hoặc máy ảnh tới lớp, nhân giờ ra chơi buổi chiều sẽ kéo các bạn khác đi chụp ảnh, hoặc là tùy hứng chụp lại những khung cảnh trong lớp học.
Hà Diệp được gọi ra ngoài chụp mấy lần liền, cho dù là bạn học nam hay nữ gọi cô, cô đều cười phối hợp với họ.
Suy cho cùng đây cũng là lần cuối cùng mọi người học cùng lớp với nhau rồi.
“Lục Tân, tớ có thể chụp cùng với cậu một tấm không?”
Trưa hôm đó, Hà Diệp vừa mới chụp ảnh ở bên ngoài xong thì đi vào lớp, cô vừa mới ngồi lên ghế liền nhìn thấy Trần Huyên đi lướt qua mình, mở lời mời Lục Tân ngồi ở hàng cuối cùng chụp ảnh chung.
Nói thật lòng, cơ bản chẳng có bạn học nào sẽ từ chối lời mời chụp ảnh chung trong khoảng thời gian này.
Nhưng Lục Tân lại chính là người ngoại lệ kia, thậm chí anh còn không ngẩng đầu lên nhìn cô gái vừa mới đi tới kia là ai, anh chăm chú nhìn đề thi trên mặt bàn lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không thích chụp ảnh.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Huyên lộ ra vẻ ấm ức, nhưng cô ấy đã lấy hết dũng khí để tới đây nên không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, dùng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại hơn năn nỉ: “Chỉ một tấm thôi, cậu không muốn đi ra ngoài vậy chúng ta chụp luôn trong này cũng được.”
Hà Diệp nghe thấy Lục Tân vẫn lạnh nhạt lặp lại câu trả lời ấy: “Xin lỗi.”
Lớp học lặng như tờ, hệt như tất cả mọi người có mặt ở đó đều đang lặng lẽ theo dõi vở kịch hay xảy ra giữa hoa khôi của lớp và nam sinh đẹp trai nhất lớp.
Châu Hướng Minh đột nhiên ho khù khụ, dùng ngữ khí như một người hòa giải nói với Trần Huyên: “Cậu ấy chính là người cứng nhắc như vậy đó, ngay cả tôi chụp ảnh cho cậu ấy còn toàn phải chụp lén thôi, cậu đừng để ý cậu ấy.”
Trần Huyên miễn cưỡng có được một bậc thang để bước xuống, tức giận nhìn Lục Tân một cái rồi nắm chặt máy ảnh bỏ đi.
Hà Diệp nhớ lại mấy tấm ảnh đi chơi trò trèo thuyền vượt thác mà lễ Quốc Khánh năm ngoái Châu Hướng Minh gửi cho mình, quả thực mấy tấm ảnh xuất hiện Lục Tân trong khung hình đều là chụp trộm.
Có lẽ Lục Tân thật sự không thích chụp ảnh, mà anh lại là một người sẽ không ép buộc bản thân?
Ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu cô, khi các bạn học bắt đầu nói chuyện lại như thường, Hà Diệp cũng tiếp tục đọc sách.
***
Thứ hai đầu tuần, Châu Hướng Minh cũng mang một chiếc máy ảnh tới trường.
Dẫu sao cũng là bạn học nam có quan hệ đặc biệt hơn một chút nên Hà Diệp để ý tới chỗ đứng của Châu Hướng Minh nhiều hơn một chút, sau đó liền phát hiện Châu Hướng Minh hướng ống kính về phía cô chụp liền mấy tấm ảnh.
Châu Hướng Minh chẳng hề có chút ngượng ngùng nào khi bị bắt gặp, không những vậy còn cười rồi vẫy tay với Hà Diệp: “Hà Diệp, chúng ta cũng ra ngoài chụp một tấm đi?”
Hà Diệp giả vờ như không nhìn thấy.
Chau Hướng Minh bày ra biểu cảm làm lố: “Tôi không đắc tội với cậu đấy chứ, dựa vào đâu mà người khác mời cậu thì cậu đồng ý, còn tôi mời thì lại không là thế nào?”
Chu Tình hừ một tiếng châm chọc: “Ai bảo nhìn cậu khiến người khác không thuận mắt cơ.”
Châu Hướng Minh: “Tôi không tin, Hà Diệp, tôi muốn nghe chính miệng cậu nói!”
Các bạn học khác đều đổ dồn ánh mắt tới, Hà Diệp vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, cô đặt bút xuống, sau đó đi ra ngoài trước.
Châu Hướng Minh làm như bố thí nhìn về phía Chu Tình: “Cậu cũng tới đi, tôi thấy chẳng có mấy người tới rủ cậu chụp ảnh chung cả, sợ lòng tự trọng của cậu bị đả kích sẽ ảnh hưởng đến việc thi đại học.”
Chu Tình:…
Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng cuối cùng ba người vẫn chụp rất nhiều ảnh ở ngoài hành lang.
Trong phòng học, Trần Huyên lén lút liếc mắt nhìn về phía Lục Tân mấy lần liền, thấy Lục Tân từ đầu đến cuối vẫn chỉ cúi đầu làm đề, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều —– thì ra đối với những bạn học nữ khác anh cũng đều lạnh nhạt như vậy.
***
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Hà Diệp và Lục Tân ở lại dọn dẹp vệ sinh.
Sau khi những bạn học khác về hết, cả gian phòng học trở nên vô cùng im ắng, chỉ có âm thanh nâng hạ ghế của Hà Diệp, cùng với tiếng lau sàn của Lục Tân.
Đột nhiên, phía trước có người gõ cửa.
Hà Diệp ngẩng đầu lên, liền trông thấy Châu Hướng Minh tưởng đã về rồi lại quay lại đang đứng ngoài cửa lớp học, trên tay đang nâng máy ảnh lên.
Hà Diệp: “…”
Cô nhìn ra phía sau, rõ ràng Lục Tân cũng bị Châu Hướng Minh chụp trộm rồi, rồi mới cúi đầu xuống.
“Quan hệ của chúng ta như thế nào chứ, đương nhiên phải chụp mấy tấm ảnh giữ làm kỷ niệm rồi.” Châu Hướng Minh kiểm tra xong mấy bức ảnh vừa mới chụp được, cười nói với Hà Diệp.
Hà Diệp bó tay với cậu ta.
Châu Hướng Minh nhìn Lục Tân: “Sắp phải tốt nghiệp rồi, ba người chúng ta chụp một tấm đi?”
Lục Tân không phản ứng gì.
Châu Hướng Minh chủ động đi tới bên cạnh anh, sau đó ngoắc tay vẫy Hà Diệp lại.
Hà Diệp nhớ tới thái độ Lục Tân từ chối Trần Huyên, tiếp tục chuyển ghế: “Hay là thôi đi.”
Châu Hướng Minh lén lút chọc vào người Lục Tân một cái, trên miệng vẫn tiếp tục xúi giục.
Lục Tân nhìn Hà Diệp: “Vậy thì chụp một tấm.”
Anh đã nói như vậy rồi, Hà Diệp bèn đi tới chỗ hai người họ.
Châu Hướng Minh bảo Hà Diệp đứng vào giữa cậu ta và Lục Tân.
Hà Diệp nhìn thẳng vào ống kính nở nụ cười.
Chụp liền ba tấm, Châu Hướng Minh nhân lúc trước khi Hà Diệp tách ra liền nhảy về phía trước, nhiệt tình nói: “Nào nào nào, hai người các cậu cũng chụp chung một tấm đi, không cần nhúc nhích, cứ đứng như vậy cũng được.”
Hà Diệp vô thức nghe theo sự chỉ huy của Châu Hướng Minh.
Cô không quay đầu lại, cũng không biết Lục Tân ở phía sau có vẻ mặt như thế nào.
***
Đến cuối tuần, Châu Hướng Minh thông báo cho Hà Diệp biết ảnh đã được rửa ra hết rồi, cậu ta có việc phải ra ngoài nên Lục Tân sẽ là người đưa những tấm ảnh của cô sang cho cô.
Sau khi xác nhận thời gian với Lục Tân, Hà Diệp xuống dưới tòa nhà sớm hơn ba phút.
Cuối tháng năm, ánh mặt trời chói chang, cô đứng dưới bóng mát của một cái cây đợi Lục Tân.
Trên những cây xanh ở phía xa xa tiếng ve kêu không ngớt, bầu trời xanh thẳm, không có một chút gió nào.
Trong mắt cô xuất hiện hình bóng của một người.
Lục Tân tới rồi, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, dưới ánh sáng mặt trời tỏa sáng đến chói mắt.
“Của cậu đây.”
Chiếc xe đạp dừng lại, chàng trai đưa cho cô một chiếc phong bì không dán miệng.
Hà Diệp rất là tò mò muốn xem mấy bức ảnh trông như thế nào, cô nắm phần dưới của chiếc phong bì, đổ mấy tấm ảnh ở bên trong ra tay, có ảnh chụp chung của cô là Chu Tình, có tấm có thêm cả Châu Hướng Minh, có tấm cô đứng giữa hai chàng trai, hai tấm cuối cùng, là ảnh chụp chung của cô và Lục Tân.
Một tấm là ảnh chụp trộm lúc cô và Lục Tân đang hợp tác làm trực nhật, hai người đứng cách nhau hai hàng bàn ghế, Lục Tân ở bên trái, còn cô ở bên phải.
Một tấm là cô đứng ở phía trước, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn khi đứng trước ống kính, không ngờ Lục Tân lại đổi thành tư thế đứng nghiêng người chống tay lên mặt bàn, thoải mái tự nhiên, đôi mắt rũ xuống không biết đang nhìn về hướng nào.
Phòng học ban ngày chật kín những bạn học dưới ánh đèn vừa sáng lại trống trải, chiếc bảng ở cuối lớp đánh dấu số ngày đếm ngược đến kỳ thi đại học bằng một chữ số rất lớn.
Bởi vì Lục Tân đứng ngay bên cạnh nên Hà Diệp không xem kỹ mấy tấm ảnh, cô khen Châu Hướng Minh: “Cậu ấy rất biết cách chụp ảnh đấy chứ.”
Lục Tân: “Máy ảnh khá là đáng tin cậy.”
Hà Diệp cười.
Lục Tân nhìn thấy những hạt mồ hôi li ti trên trán cô, anh nắm chắc ghi đông xe đạp, nói: “Đi lên đi, chú ý sức khỏe.”
Hà Diệp gật đầu, bước nhanh vào cửa tòa đơn nguyên, cô nhận ra Lục Tân vẫn đứng ở chỗ cũ, Hà Diệp đứng bên trong vẫy tay tạm biệt anh.
Lục Tân cười, sau đó đạp xe đi.
________________________________