Chương 81: Tai Hỏa Đỏ - Hạ
Đã có bao nhiêu vết thương trên những người đã chiến đấu với nó……
Đã có vô số tòa nhà ở thành phố và khu dân nghèo sụp đổ theo từng dấu chân do quái vật để lại….
Mọi người đã dần cạn kiệt sức lực theo thời gian, nhưng quái vật tựa như một thần thú – Huyền Vũ, vẫn chẳng có chút phản ứng nào khác, dù đã có vô số vết sẹo từ các vũ khí khác nhau đánh lên mai rùa.
“Ugh….”
Suho cắm chặt thanh kiếm xuống đất, cố gắng đứng dậy nhưng lại vô ích, ựa ra máu xuống nền đường vụn vỡ.
“Suho….Đừng cố nữa, chúng ta hợp lại cũng chỉ……”
Nayun hết mũi tên để bắn tầm xa, mana của cô cũng cạn kiệt, chẳng thể nào tiếp tục chiến đấu, chừa lại một chút ít phòng bỏ chạy.
Cô bất lực nhìn quái vật hoành tung khắp thành phố, tự ngẫm lại bản thân, là một Thiếu Sinh Quân sau này nắm giữ nền yên bình trước tai họa, giờ lại không thể làm trò trống gì cả.
Học sinh lẫn giáo sư cũng cố hết sức, các cựu anh hùng cũng góp vào, vẫn chẳng có sự chuyển biến kì tích.
“Đứng dậy đi…..Chúng ta phải tiếp…tục….Khặc….”
“Suho, đủ rồi! Chúng ta….chẳng còn mana để tiếp tục thi triển nữa…..”
Khóe miễng anh cũng trở nên khô hốc đi, máu từ trên những vết thương vẫn từ từ rỉ ra chút một.
Anh muốn từ bỏ nếu đó là lúc trước, nhưng giờ có thứ muốn bảo vệ bằng cả sinh mạng này.
Anh phải tiếp tục chiến đấu!
“……”
Lê lết cơ thể của mình, nhưng vẫn gục ngã khi vẫn chưa đi quá 3 bước chân.
Nước mắt anh cũng từ từ rơi xuống một dòng, tự trách bản thân chẳng làm được gì nhiều.
Anh muốn bù đắp mọi thứ, nhưng nếu là kiếp sau…..
“Suho….”
“………”
“Kim Suho, đó….có phải là máy bay chuyên dụng cho chiến đấu…không?”
Anh ngước lên một cách khờ khạo, nhìn về phía bầu trời ngả khói đỏ dày dặc, một ánh sáng không rõ danh tính lướt ngang trên bầu trời, tiến thẳng vào quái vật một cách quả cảm.
Hajin ngồi trên máy bay quan sát rõ, cố gắng tìm ra điểm yếu.
“Mọi người cũng chiến đấu đến nhường này….phái cố gắng thêm mới được….”
Rachel tới chi viện cùng lúc, nhận ra máy bay của gia đình bị người khác điều khiển tới chỗ quái vật, biết thừa là cậu đã không có ý định trốn chạy từ đầu.
“Suho, cậu ổn chứ?”
“Rachel, cậu và Evan thế nào rồi, Yeonha đâu?”
“Cô ấy chạy rồi, Evan thì vệ sĩ tớ tới đón, nhưng còn Hajin….”
“Cậu ấy….rời Hàn Quốc rồi nhỉ?”
“Không, cậu ấy cứng đầu lắm, như ai đó vậy.”
“……”
– ———————————
“Chỗ này….rồi tiếp theo chỗ này…..đây rồi, điểm yếu của nó…..”
Cậu lượn lờ máy bay quanh nó mấy vòng, cũng tìm ra được viên lõi duy trì mạng sống của nó.
Nhưng cái may cũng có cái xui của nó, vì để tránh phải tiếp cận gần với con rắn, máy bay cũng đang trong tình trạng có thể phát nổ.
Không thể tấn công được, trốn thoát thì cậu vẫn còn chưa nghĩ tới lúc này, con rắn vẫn còn nhìn cậu chằm chằm, không rời một chút nào làm cho việc thăm dò càng khó hơn.
“Phải nhanh lên….Dù chỉ một chút…..”
*Khè……*
Rắn bất ngờ tấn công trực diện vào máy bay, hệ thống điều khiển đã trở nên mất kiểm soát, trọng tâm cũng không còn nữa.
“Ugh….Chết tiệt!”
Cậu gào hét lên trong cơn đau, con rắn định nhân lúc này nuốt vào thì một ai đó đã thi triễn phép trọng lực lên quái vật.
Cả quái vật dưới sự đè nén của trọng lực đầy nặng nề, gào lên một cách đầy thống khổ, gây ra tiếng động vô cùng chói tai.
Không phải lúc quan tâm đến nó chút nào, Hajin cố nhìn xung quanh, phát hiện ra một cô gái tóc tím sẫm đang duy trì thực hiện phép thay đổi trọng lực.
“Cô ta….nhìn quen mặt thật….”
Đối phương phát giác ra dựa trên cảm giác, nhìn về phía máy bay đang di chuyển trên bầu trời loạng choạng đó, không nói không rằng, chỉ có chỉ tay về phía nó.
“Hãy tiêu diệt nó đi.”
“Thần giao….cách cảm?”
Một giọng nói chảy vào đầu cậu, như thể đang muốn nhường lại nó cho người khác.
“Tôi tin cậu có thể làm được….”
Nói xong cô ấy ngừng thi triển sau vài giây ngắn ngủi, chạy khỏi khu vực ban đầu.
Thân thể nhanh nhẹn, chớp mắt không còn ở đây nữa.
Con quái vật từ từ đứng dậy, cậu không thể vụt mất cơ hội hiếm có này, lập tức điều khiển máy bay hướng thẳng về phía nó.
Giờ không còn đường lui nữa rồi!
“Yểm Thuật: Phá Huỷ.”
Một ánh sáng xanh bao trùm lấy toàn bộ máy bay, những người đang quan sát bỗng cảm thấy điều chẳng lành, bảo mọi người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Anh nhận ra nguồn mana này, đoán được người bên trong điều khiển là ai, liều mạng hét lớn.
“KIM HAJIN! ĐỪNG LÀM VẬY!”
“Suho, cậu…..Chờ đã, Kim Suho!”
Máy bay đang rơi với vận tốc đang dần nhanh hơn, cậu cầm chặt lấy cần điều khiển, quyết xông thẳng vào quái vật.
Trả giá bằng tính mạng để cứu người, cũng là một cách tốt.
“……..”
“Đến đây…..là hết rồi…..”
Buông lỏng cần điều khiển, tự yểm cho mình một khiên bảo vệ bằng chút mana còn lại của mình, nhắm mắt chờ đợi số phận định đoạt.
“Xin lỗi, Kim Suho…mọi người…..”
Khoảng khắc máy bay chạm vào mai rùa, cả quái vật lẫn máy bay đều rơi vào phạm vi vụ nổ, tạo nên một ánh sáng hi vọng cho mọi người.
Anh và Nayun chạy tới gần, chứng kiến một màn tự sát liều lĩnh của đối phương, không thể nào khỏi kinh ngạc.
“Không….không thể…..”
“Hajin…..KIM HAJIN!”
– ————————-
Qua bao lâu sau, vụ nổ cuối cùng cũng kết thúc, quái vật cũng vị chịu quá mức cần thiết nên lõi sinh mệnh cũng tan vỡ, cơ thể nó cũng đen xì.
Nó cuối cùng đã bị đánh bại, bởi một vụ nổ máy bay.
Nhưng lòng anh chẳng can tâm, nhờ Nayun đưa tới chỗ tàn dư của nó, tìm bóng dáng mà anh hi vọng rằng không phải là sự thật.
“Hajin….em ở đâu….anh hi vọng em không ở đây…..”
Vết thương dần bị nhiễm trùng, anh vẫn chẳng quan tâm. Mãi lúc sau phát hiện, Hajin đang nằm bất động cạnh một đống sắt.
Anh hất tay cô ra, chạy về phía cậu, nước mắt cũng không tự chủ mà chảy ra khi nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này.
“Hajin….Xin em….”
Anh quỵ xuống, đỡ lấy cậu, cố cảm nhận từ bàn tay, nhưng hơi ấm trên người như đang dần tan biến đi.
Tim cậu đập rất nhỏ, không bắt kĩ thì không thấy được, vết thương trên người do chịu ảnh hưởng của vụ nổ cũng lan ra dù đã yểm khiên lên bản thân.
Mắt cậu động đậy chút ít, nhưng không mở mắt, cứ như rơi vào trạng thái sống thực vật.
Anh run rẩy, ôm chầm lấy cậu, bật khóc như một thú non chứng kiến cảnh mẹ mình mất năm đó.
Nước mắt rơi càng nhiều hơn, không nói cũng không kêu la, anh chỉ vùi mình vào ngực cậu, khóc thương thay cho người hi sinh vì anh.
Nayun và Rachel vừa lúc chạy tới, cùng với các Thiếu Sinh Quân và giáo sư cũng chứng kiến cảnh đau thương này, không thể không rơi giọt nước mắt.
“Hajin….Em nhất định sẽ được cứu thôi….dù có phải trả bất cứ giá nào…..”
Duyên phận giữa anh và cậu theo thời gian mà bén rễ, anh không chấp nhận nổi việc nó bị cắt đứt.
Anh ngước lên nhìn trời đang dần sáng lên sau khói đỏ nghi ngút, khẩn cầu một lời ước nhỏ nhoi.
“Xin người….hãy cứu lấy người yêu của tôi…..”
– ———-End———