Chương 78: Tĩnh Lặng
“Nếu em không làm như vậy?”
“Chúng ta nên chỉ có thể coi nhau như là kẻ thù.”
“…….Được thôi, em cũng sẽ thay đổi cái thế giới bị mục rữa bởi cái thứ gọi là “người nghèo” và “quý tộc”.”
Cô từ từ lấy thanh kiếm đã lâu rồi chưa bao giờ dùng tới.
Tuy cảm giác khá nặng nề và khó chịu, nhưng cũng đã tập luyện từ nhỏ rồi, chút vấn đề này cũng chẳng hề là gì.
“Em muốn dùng kiếm đấu thương hả? Sáng kiến cũng hay đó, nhưng có cầm nổi mà đánh ra vòng kiếm không?”
“TÔI ĐÁNH THẾ NÀO CÓC CẦN ANH QUẢN!”
– ———————–
Nửa tiếng sau, ở bên ngoài khu rừng.
“Chiếc xe đó ở đâu vậy?”
“Theo lời cậu ấy nói, nó được đậu ở phía bên này…….Nhưng mà màu sắc thế nào.”
Hajin dần bị mất sức vì chạy quá nhiều và cơn đói đang từ từ lấn át thể lực, Suho càng sót vó hơn nữa.
Nếu không mau tìm thấy, anh sẽ càng gặp khó khăn hơn nữa.
Cũng rất may mắn vì nó đã ngay trong tầm mắt, thời gian vô cùng gấp rút nên anh cõng Hajin bằng một tay, chạy tới chỗ đậu xe dù chân đã rã rời.
Anh gõ cửa kính xe, người bên trong hạ cửa xuống, nhìn vào mà đối đáp.
“Cậu cần gì?”
“Tiểu thư Racehl của gia tộc anh bảo tôi tới chỗ này.”
“…..”
“Trả lời tôi đi!”
Phụng lệnh của tiểu thư gia tộc nước anh, tôi được nhận lệnh chờ đợi ba người để hộ tống rời khỏi Hàn Quốc.”
Cửa xe được mở theo hệ thống điều khiển, anh nhanh chóng để hai người vào trước, bản thân mình vào sau cùng sau đó đóng cửa lại.
Tài xế nhanh chóng khởi động xe, rời khỏi vị trí và chạy trên đường dài dưới màn đêm không có một ánh sao lấp lóe.
Anh chỉnh lại chỗ ngồi cho hai người, tài xế len lẻn nhìn cảnh tượng này, làm nhớ lại đến những khoảng khắc bên gia đình của mình.
“Chúng ta sẽ tới nước Anh, nơi đó có sự hậu thuẫn của gia tộc nên không cần lo đâu.”
“Tôi thay mặt bạn của tôi, cảm ơn từ tận đáy lòng.”
“Không cần đâu, cả gia tộc đều nợ ba người một lời cảm ơn. Chuyện thế nào về nó thì, tôi xin phép được giải thích trên đường đi.”
Suốt quãng đường dài đến sân bay, chuyện cá nhân của quý cô Rachel cũng dần được hé lộ từng một phần.
Cô ấy là người có thiên tài bẩm sinh của hoàng gia nhưng vì mắc chứng ngại giao tiếp vì hai nguyên do: Địa vị của người thừa kế và rào chắn ngôn ngữ.
Luôn giữ khoảng cách với mọi người, ngay cả gia đình cũng có những kẻ vì muốn lăm le vị trí cao nhất đó mà sẵn sàng hãm hại cô, nên ngày càng khép mình lại, đóng cửa nội tâm của chính mình, cứ thế mà trưởng thành.
Tài xế là người làm lâu đời nhất, cũng chỉ quan sát được mỗi khuôn mặt luôn u sầu và đầy tuyệt vọng, chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng ai đó có thể khiến cô ấy tự mình bước khỏi bức tường.
“Tôi cứ ngỡ rằng tiểu thư mãi sống khép mình kể cả khi đã chuyển đến Hàn Quốc du học, nhưng duyên phận đúng là đầy bất ngờ và ngẫu nhiên.”
“Có chuyện gì xảy ra vào lúc đấy hả, bác tài xế?”
“Hai….Ba tháng trước đó, tiểu thư bất ngờ nhờ tôi điều tra cậu Hajin, lúc đó tôi cứ tưởng tai mình bị lãng rồi nên hỏi thêm lần nữa.”
“Tiểu thư đấy nhé….Sau lúc đó thì lúc nào cũng mua nhiều đồ dùng liên quan đến đàn ông, tôi nghi là cô ấy đã yêu đương rồi.”
“Nhưng rồi kết quả thì sao?” – Suho.
“Tiểu thư đem tặng nó cho bạn cạnh cậu đó, tôi tưởng sở thích của cô ấy là người có khuynh hướng đồng giới.”
“Cái đó….con gái yêu một người con trai có xu hướng lạ..hơi kì quái…”
“Dù sao thì, vì tương lai của tiểu thư sau này, tôi mong rằng hai cậu vẫn có thể tiếp tục làm bạn, giúp cô ấy vào nhưng lúc khó khăn.”
Anh nghe câu chuyện của một tiểu thư, cảm xúc của anh đối với Rachel cũng dần tháo bỏ những sợi xích phản cảm.
Có lẽ, ngoài Rachel ra, anh nghĩ sẽ không có một người con gái nào tự nguyện giúp đỡ họ, dù họ đều là người đồng giới, hay họ có số phận và hoàn cảnh khác biệt.
Tim anh cũng có chút rung động, nhưng cũng chỉ là lòng cảm kích từ tận đáy lòng.
Vì anh đã có Hajin rồi.
“Tôi cũng hi vọng rằng, cô ấy cũng sẵn lòng chìa tay giúp đỡ nhiều lần khác nữa.”
– ——————-
Sân bay tư nhân.
Chiếc máy bay mang kí hiệu hoàng tộc nước Anh cùng với dàn vệ sĩ hùng hậu được cử đến để hộ tống trong chuyến đi đều đã đứng sẵn chờ đợi, Suho trước kia còn từng ở gia tộc Kim cũng chưa được hưởng được chuyện này.
Có thật là cô ấy là con nhà hoàng tộc không?
“Ngài Kim Suho, máy bay đã chuẩn bị cất cánh, chỉ đợi cậu lên.”
Suho bế Hajin và Thyst, từ từ bước đi trên cầu thang được trải thảm đỏ.
Anh ngoảnh lại nhìn nơi mình lớn lên, có lẽ sẽ quay lại sau 5 năm, 10 năm, hoặc không bao giờ….
“Tạm biệt…..Quá khứ của tôi, hình bóng năm xưa của tôi…”
Bước chân sắp chạm vào khoang máy bay, tiếng cảnh báo cả nước vang lên dữ dội, không có chút tĩnh lặng.
“Tất cả chú ý sơ tán, một con quái vật không rõ danh tính….đang chuẩn bị cập bến tại Hàn Quốc!”
– —-End—–