Chương 3
Chương 3: Chạm Mặt
Hôm nay chính là ngày mà Triệu Gia cùng Diệp Gia gặp mặt, tạo cơ hội cho Triệu Chính Văn và Diệp Thanh Nhã tìm hiểu nhau. Triệu Chính Văn vì không hài lòng với cuộc gặp gỡ chẳng mong muốn này nên hắn đã cố tình đến trễ, đợi đến bây giờ mới xuất hiện tại điểm hẹn, nào ngờ đâu lại đụng phải người ta ngay từ cửa ra vào.
“Này anh, anh có mắt không thế? Đi đường đã không nhìn, lại còn tông phải người ta mà không biết nói một câu xin lỗi đàng hoàng à?”
Nghe xong lời mắng chửi của người nọ, Triệu Chính Văn chậm rãi quay người lại, lạnh lùng buông ra câu chỉ vỏn vẹn hai từ:
“Xin lỗi.”
Đôi chân của vị tổng tài nào đó tính rời đi, nhưng chưa kịp bước liền đứng lại, bởi vì có người đã cố tình chặn đường, không cho hắn đi. Diệp Thanh Nhã thực ghét người kia, hành động cùng ngữ điệu của hắn một chút cũng không tôn trọng ai cả. Thấy một màn trước mắt, cô không nói lời nào liền xông đến trước mặt Triệu Chính Văn, lời nói có ý trách móc:
“Anh có thái độ gì đấy hả? Người sai là anh, anh xin lỗi thì chắc có mất mát gì chăng? Sao hai từ “xin lỗi” kia của anh, nghe cứ giống như là tôi ép buộc anh thế nhỉ?”
Triệu Chính Văn lúc này mới để ý đến người phụ nữ trước mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau phải đứng hình mất vài giây, thời gian như thể ngừng lại ở thời điểm bọn họ nhìn vào ánh mắt của đối phương. Trong trí tưởng tượng, Triệu Chính Văn hắn dường như chưa từng gặp được một người phụ nữ nào như vậy cả. Có thể nói, ấn tượng đầu tiên mà hắn nhìn vào đôi mắt bồ câu của Diệp Thanh Nhã cô chính là cô không giống như những người phụ nữ khác, chỉ cần nhìn thôi cũng đã làm trái tim sắt đá của hắn không ngừng đập thình thịch. Hay vì đây là lần đầu tiên mà Triệu Chính Văn trực diện với một người phụ nữ, lại còn ở một khoảng cách gần nên hắn mới cảm giác như vậy nhỉ?
Đối với Diệp Thanh Nhã mà nói, cô rất không hiểu, người đàn ông này rõ đẹp trai như vậy, đoán chừng có rất nhiều phụ nữ theo đuổi, nhưng ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không làm được là như thế nào? Vả lại, nhìn người kia trông có vẻ không giống như người tầm thường cho lắm, thiết nghĩ hắn chắc cũng nằm trong giới thượng lưu phức tạp ấy đi? Một người cao sang quyền quý như thế, ngẫm nghĩ lại thì thật là tiếc.
Nếu để Triệu Chính Văn biết được những gì mà Diệp Thanh Nhã cô đã suy nghĩ trong đầu nãy giờ, khẳng định hắn sẽ một phen tức giận cho xem. Bởi, trên thế gian này, Diệp Thanh Nhã là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất dám có suy nghĩ tiêu cực về hắn như vậy đấy.
“Này anh, anh có đang nghe tôi nói không đấy?”
Bị câu hỏi của Diệp Thanh Nhã lay động, Triệu Chính Văn hắn sực ý thức được bản thân đã có chút không đúng cho lắm, nhưng hắn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, lại lười để tâm đến người con gái kiều diễm đang đứng chắn trước mặt mình, không nói cũng chẳng rằng mà bỏ qua cô và tiếp tục hướng đến điểm hẹn. Điều này so với Triệu Chính Văn thì bình thường, nhưng nếu để cô – Diệp Thanh Nhã cùng những người khác nhận định thì nó đã trở thành một sự việc hết sức bất thường. Cô tuy mang một thân phận cao quý là tiểu thư đài cát nhưng bản thân lại rất ghét những kẻ ngạo mạn, không thèm để ai trong mắt, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho chính mình, và tất nhiên trong đó điển hình là những người đàn ông như Triệu Chính Văn. Về phía những người khác, có thể nói họ như không thể tin được vào mắt mình, bởi lẽ hình tượng này rất không giống hình tượng của một vị tổng tài lạnh lùng của bọn họ trước đây. Lúc trước, phải công nhận nếu có ai dám một mình đứng trước mặt Triệu Chính Văn, không biết trời cao đất dày mà thốt ra những lời lẽ đó, lại còn mang hàm ý trách cứ thì khẳng định kẻ đó sẽ ngay lập tức được cho là “bặt vô âm tín”. Còn giờ đây, hãy thử nhìn hành động vừa rồi xem, người đàn ông nào đó không những không tức giận, mà ngược lại còn thản nhiên bước đi, thì thử hỏi, liệu người phụ nữ kia có sức hút gì mới có thể khiến Triệu Chính Văn trở nên bất thường như vậy chứ?
“Phụ nữ bây giờ đều như vậy hay sao? Có chút chuyện cỏn con mà cứ lải nhải mãi không thôi. Phiền chết đi được!”
“Anh có ý gì đây? Bản thân thô lỗ đụng phải người khác, lại còn có thái độ xin lỗi như bị bắt ép, sai đã đành mà bây giờ còn quay ngược lại trách móc tôi lải nhải? Anh có phải là đàn ông không vậy chứ?”
“Cô mới không giống là đàn bà con gái đấy. Người gì mà tính khí nóng nảy, cọc cằn, ai mà lấy cô chắc kiếp trước phải mắc nợ dữ lắm.” – Triệu Chính Văn tức giận đáp lời. Kẻ dám to gan nói hắn không phải là đàn ông, người phụ nữ này chính là minh chứng đầu tiên đấy!
“Anh nói ai là tính khí nóng nảy?” – Diệp Thanh Nhã nghiến răng hỏi lại. Cô chẳng qua chỉ muốn có một lời xin lỗi đàng hoàng với một thái độ của người biết nhận lỗi như vậy là sai sao? Sai chỗ nào mà hắn bảo tính khí cô nóng nảy, cọc cằn chứ?