Chương 2
Chương 2: Đồng Ý
Triệu Chính Văn hắn có thể không sợ trời, không sợ đất, không sợ gì cả. Nhưng, có một thứ mà hắn luôn luôn sợ, đó là việc bị cha hắn thu hồi cổ phần, bị tống cổ ra khỏi Triệu thị và cả Triệu Gia.
Chưa có lúc nào mà hắn muốn biết danh tính của một người phụ nữ như lúc này. Chẳng biết cô ta là ai, mà lại có thể có năng lực khiến cha hắn vì một mình cô ta mà muốn làm lớn chuyện đến mức này. Kiểu người có khả năng như thế, với Triệu Chính Văn, hắn càng nghi ngờ hơn. Một là cô ta muốn trèo cao, ảo tưởng trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Triệu. Hai là cô ta muốn lừa lấy cả một Triệu thị và toàn bộ gia sản của Triệu Gia. Ngoài hai lý do đó ra thì Triệu Chính Văn hắn thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác nữa cả.
“Được, con đồng ý.”
Hết cách rồi, dù Triệu Chính Văn có không muốn thì cũng chẳng còn cách nào tốt hơn. Hoặc là hắn nghe theo lời cha mẹ và đi gặp mặt “vị hôn thê” mà đến ngay cả mặt mũi như thế nào hắn cũng chưa từng thấy, hoặc là hắn chấp nhận mất hết tất cả, ngồi chờ bị khai trừ ra khỏi gia tộc và công ty. Tất nhiên, Triệu Chính Văn hắn sẽ không thể vì một người phụ nữ hám danh lợi mà hủy hoại đi những thứ hắn đang có. Đã như vậy, hắn càng muốn xem thử bộ dạng của cô ra sao mà lại dùng mọi mưu mô, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để tiếp cận hắn.
Xong việc ở Triệu Gia, Triệu Chính Văn với một vẻ mặt không mấy vui vẻ liền phóng xe về biệt thự của hắn. Trên đường về, hắn còn không quên mắng chửi “vị hôn thê” được định hôn từ nhỏ kia. Quả nhiên vì vinh hoa phú quý, con người có thể bất chấp tất cả, kể cả hạnh phúc của bản thân.
“Chúng ta đối với Chính Văn như vậy, liệu có phải là một sự đúng đắn hay không?”
Mộ Lan từ ngoài đi vào, kèm theo đó là tiếng thở dài lo âu. Mọi chuyện lúc nãy Triệu Tùng và Triệu Chính Văn nói ở trong thư phòng, hết thảy bà đều nghe rất rõ. Điều bà lo lắng hiện tại cũng chính là cuộc hôn nhân bị hai bên gia đình sắp định của Triệu Chính Văn. Trên đời này, không ai có thể hiểu con bằng mẹ. Chính bà là người sinh ra hắn, thì làm sao bà không hiểu hắn cho được? Với tính cách của Triệu Chính Văn, hắn sẽ không để mọi chuyện dễ dàng tiến triển như vậy đâu.
“Ông cũng biết mà, tính cách của Chính Văn không giống như những người khác đồng trang lứa. Từ khi còn nhỏ, thằng bé đã là một người rất thông minh và lạnh lùng quyết đoán, muốn gì thì phải tự mình dành lấy cho bằng được mới thôi. Một người băng lãnh như vậy, chỉ sợ chúng ta càng ép nó làm điều nó không muốn thì sẽ càng bị phản lại tác dụng.”
Triệu Tùng có chút thấu hiểu được những lo lắng của vợ mình, ông rời ghế đi qua chỗ bà, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi:
“Bà hãy yên tâm, Mộ Lan. Mọi việc cứ để tôi. Chính Văn ít nhiều gì cũng đã 25 tuổi, nó cần có một người ở bên cạnh làm hậu phương vững chắc, và không ai có thể tốt hơn con bé cả. Bà nên nhớ rằng, Triệu Tùng tôi đã từng một thời dậy sóng trên thương trường, vậy nên tâm lý của con trai mình, sao tôi có thể không biết? Tôi sẽ cố gắng không để mọi chuyện đi vào tình trạng xấu, đồng thời cũng làm cho Chính Văn ngộ ra, chúng ta chẳng qua chỉ là muốn tốt cho nó mà thôi.”
“Hy vọng thằng bé nghĩ được như vậy thì tốt. Nó trách móc chúng ta cũng không sao, nhưng tôi là không muốn nó làm khổ con gái nhà người ta. Con bé tốt như vậy, xứng đáng có được một người yêu thương thật lòng.”
Kể từ khi Diệp Thanh Nhã tròn hai tuổi, cả nhà họ Diệp chuyển ra nước ngoài sinh sống thì bốn người bạn già bọn họ dường như chưa gặp mặt lại lần nào. Cho đến dạo gần đây, Diệp An Nguyên và Phùng Xuân cùng Diệp Thanh Nhã trở về nước, về lại ngôi biệt thự của Diệp Gia thì hai bên gia tộc mới bắt đầu liên lạc lại, bàn về việc hôn ước giữa Triệu Chính Văn và Diệp Thanh Nhã. Có thể Triệu Tùng và Mộ Lan đã biết Diệp Thanh Nhã trước đó, nhưng cô thì lại không quen biết hai người bọn họ, bởi vì cô chưa gặp mặt bọn họ lần nào. Chẳng qua là hôm nọ, lúc đang đi trên đường, Triệu Tùng và Mộ Lan vô tình nghe được có người kêu tên cô, thì họ mới nhận ra, cô chính là đứa trẻ mà hai mươi lăm năm trước đã được định hôn cùng Triệu Chính Văn.
Thời điểm Triệu Tùng và Mộ Lan bắt gặp Diệp Thanh Nhã, trông thấy dáng vẻ như hoa như ngọc của cô, lại chứng kiến cái cảnh Diệp Thanh Nhã ra tay giúp đỡ người khác, thì họ đã biết, họ đã chọn đúng người. Không ai có thể thích hợp với Triệu Chính Văn và không ai có thể thích hợp làm thiếu phu nhân của Triệu Gia hơn Diệp tiểu thư – Diệp Thanh Nhã của nhà họ Diệp cả. Và hơn hết, hai bên gia tộc cũng đều là những người quen biết, lại chơi thân với nhau thì càng thích hợp hơn nữa.
Suy cho cùng, cuộc hôn nhân này chính là khởi đầu cho những tháng ngày định mệnh về sau giữa Triệu Chính Văn và Diệp Thanh Nhã.