Chương 1: Hôn Ước
Ở đâu đó, người ta vẫn hay đồn thổi, nói rằng Diệp Thanh Nhã – cô tiểu thư này quả là một viên ngọc quý của Diệp Gia. Được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ đến lớn, sống trong nhung lụa, lại xinh đẹp như hoa, băng thanh ngọc khiết, thì hỏi thử có ai mà không đem lòng ái mộ? Đã từng có rất nhiều vị công tử cao sang quyền quý của nhiều gia đình đến Diệp Gia ngỏ ý nên duyên cùng Diệp tiểu thư, nhưng tất cả bất quá đều không có ai lọt được vào mắt xanh của Diệp Thanh Nhã.
Có điều, dù Diệp Thanh Nhã có đuổi những kẻ đó ra về hay không thì căn nguyên lớn nhất vẫn là tờ giấy hôn ước được kí kết từ khi cô còn là một đứa trẻ nằm trên nôi.
“Cha mẹ vừa nói sao? Hôn ước gì cơ chứ?”
“Phải, mẹ có thể khẳng định là con không nghe nhầm đâu, A Nhã. Từ lúc con vừa sinh ra đời, chúng ta đã định hôn ước cho con rồi. Hay nói theo một cách khác thì con bây giờ chính là người đã có hôn ước.”
Diệp Thanh Nhã sửng sốt trong vài giây, tất cả đối với cô đều là một dấu chấm hỏi thoắt ẩn thoắt hiện. Cô như thể không tin vào thính giác của mình, bởi vì đến ngay cả mặt người kia là ai mà cô cũng chưa từng gặp thì nói chi đến hôn ước?
“Nhưng con đâu biết người ta là ai? Sao có thể định hôn ước được?”
Phùng Xuân với một khuôn mặt phúc hậu, nhìn đứa con gái của mình rồi khẽ cười:
“Chuyện này thì con có thể yên tâm, A Nhã. Cha mẹ và hai bác Triệu lúc đó đã có nói, đợi khi tụi con đủ hai mươi lăm tuổi thì hai bên gia đình sẽ cho hai đứa gặp mặt tìm hiểu, sau đó mới quyết định tiến tới hôn nhân.”
Diệp Thanh Nhã thở dài, vẻ mặt chán nản. Thật không biết ở đâu rơi xuống cái tờ hôn ước kia nữa. Đang yên đang lành, tự dưng sắp phải kết hôn. Cô vẫn còn trẻ, chỉ mới có hai mươi lăm tuổi, chơi còn chưa đã mà tính tới chuyện lập gia đình rồi. Đúng là sầu não!!!
Diệp An Nguyên ngồi bên cạnh, thấy con gái có vẻ không bằng lòng, đoán chắc rằng có thể nội tâm Diệp Thanh Nhã đang than trời trách đất cũng nên. Quả nhiên là như vậy, không ai hiểu con cái bằng cha mẹ cả.
“A Nhã, đừng lo. Hãy đi gặp một lần, nói không chừng con sẽ thích thằng bé sau đó nằng nặc muốn cùng nó kết hôn sớm một chút đấy.”
Nghe Diệp An Nguyên nói xong, Diệp Thanh Nhã càng thêm mắng chửi trong lòng. Chẳng biết là cái tên nào lại được cha mẹ cô ưu ái, định hôn với cô ngay từ nhỏ nữa. Nếu để cô gặp hắn, cô chắc chắn sẽ cho hắn một bài học, khiến hắn không thể không hủy hôn. Khi không lại lòi ra một vị hôn phu từ trên trời rơi xuống trong khi cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy mới nói số cô đúng là thảm hại thật mà.
[Triệu Gia]
“Con không đi, có đánh chết con cũng không đi.”
“Con phải đi, nhất định phải đi, không đi không được. Ta với mẹ con đã hứa với người ta rồi, tuyệt đối phải cho hai bên gia đình gặp mặt, mà con lại là nhân vật chính, vậy nên không thể không đi.”
Hắn còn là Triệu Chính Văn nữa hay không chứ? Đi làm về vừa mới đặt chân xuống đã bị cha mẹ hắn lôi vào phòng khách bàn về chuyện hôn nhân rồi. Nếu chuyện này để lọt ra ngoài, khẳng định là báo chí sẽ đưa lên trang nhất cho mà xem. Đường đường là một vị tổng tài băng lãnh vô tình, cao cao tại thượng của Triệu thị, ấy vậy mà khi về đến biệt thự Triệu Gia, sức ảnh hưởng của hắn chỉ thu lại còn một bàn tay.
Trời ban đêm yên tĩnh, Triệu Chính Văn vừa vặn đi làm về, lại được nghe một tin từ cha mẹ hắn khiến hắn không thể nào vơi bớt đi sự kinh ngạc trong mắt. Phải chăng đây chính là người phụ nữ muốn trèo cao, vậy nên mới tìm cách tiếp cận hắn bằng tờ hôn ước?
Không, không thể nào để mọi chuyện như thế được. Cha mẹ hắn có thể dễ dàng bị lừa, nhưng với hắn thì không. Cuộc hôn nhân này, dù có ra sao thì Triệu Chính Văn hắn cũng không đời nào chấp nhận.
“Nếu cha mẹ muốn gặp mặt thì hai người cứ việc đi, con không đi đâu.”
Triệu Tùng thừa biết Triệu Chính Văn trong đầu đang nghĩ cái thứ quái quỷ gì, nhưng trên đời đâu phải loại phụ nữ nào cũng giống như nhau? Không nên gộp lại mà nói như vậy được.
“Tóm lại là con không đi phải không, Chính Văn?”
Không để cho Triệu Chính Văn có cơ hội trả lời, Triệu Tùng lại tiếp tục:
“Được thôi, nhưng từ nay về sau, Triệu Chính Văn con không còn là Chủ tịch của Triệu thị nữa. Mọi cổ phần của Triệu thị mà con đang nắm giữ trong tay, Triệu Tùng ta sẽ thu hồi lại. Không riêng gì Triệu thị, sau này, con cũng không còn là thiếu gia của nhà họ Triệu, bởi vì ta sẽ không thừa nhận con là con trai.”
Sắc mặt của Triệu Chính Văn dần biến đổi. Quả nhiên, Triệu Tùng đã thành công trong việc đánh một đòn vào tâm lí của Triệu Chính Văn. Ông biết rõ, đây luôn là cách hữu hiệu để con trai ông nghe lời. Và chỉ có duy nhất cách này mới có thể đảo ngược tình thế, khiến Triệu Chính Văn đồng ý đi gặp mặt người ta mà thôi.
“Đừng quên, dù ta đã giao công ty cho con tiếp quản, nhưng ta vẫn đủ tư cách để thu hồi lại bất cứ lúc nào đấy. Vậy nên, con liệu mà làm sao cho tốt đi.”