Chương 58: Sự phẫn nộ đến tột cùng
Anh còn nhìn kỹ lại nữa
Nhưng không dám nói
Khi được ra lệnh thì anh mới giật mình nghe
Cả ba lên xe bỏ Lục Thiên Quân ở lại
Lục Thiên Quân tức giận ném cả điện thoại xuống đất
Hôm nay công việc vô cùng mệt
Từ sáng đến giờ anh đã họp 4 cuộc
Mỗi cuộc họp anh chỉ nghỉ chừng một tiếng
Hai ba ngày nay kéo dài như vậy khiến anh vô cùng căng thẳng
Thậm chí muốn gặp để giải thích với cô cũng chẳng được
Ban đêm thì anh điều tra vụ bức hình, vụ đánh nhau và cả xem phòng triễn lãm mở ra như thế nào
Anh còn thức trắng đêm để quảng bá viết và dòng trạng thái pr cho phòng triễn lãm của cô
Vậy mà cô chẳng hiểu cho anh
Anh tức giận vì cô chẳng tin anh dù chỉ một lần
Sau đó anh gọi taxi về Lục thị…
“Sao rồi” Anh gọi điện cho Thiên Dương
“Không nguy hiểm tới tính mạng, bà chủ đang ở đây chăm sóc ạ” Anh nhỏ giọng lại về sau
Anh im lặng
“Điều tra vụ việc hôm nay cho tôi, tôi muốn có bằng chứng cho cô ấy tin” Anh hằng giọng nói
“Vâng ạ”
Sau đó anh cúp máy
Lạc Hân ở lại chăm sóc Hendy cả đêm
Thiên Dương cũng ở đấy canh chừng
Sau vụ việc ấy xảy ra Lục Thiên Quân và Lạc Hân không hề gặp nhau
Cả hai đang tránh mặt nhau
Lòng Lạc Hân cứ cảm thấy có gì đó trống vắng
Cô nếu không gặp anh thì sẽ thấy rất buồn
Đã nhiều ngày trôi qua cô chỉ ở bên Hendy
“Em về đi anh không sao” Hendy nằm trên giường ôm nhu nói
“Em có lỗi với anh mà vì em mà anh mới như vậy!”
“Không phải lỗi của em sau khi anh xuất viện anh sẽ tới xin lỗi Lục Thiên Quân và sẽ không gặp lại em nữa. Anh không muốn mình bị hiểu lằm rồi luyên lị hạnh phúc của em!”
“Anh không có lỗi cũng không cần xin lỗi ai cả. Chúng ta không có gì với nhau cả. Người xin lỗi là Lục Thiên Quân em sẽ bắt anh ta nhận tội”
Nghe được câu nói này thì lòng Hendy vui làm sao
Những lời này đều bị Lục Thiên Quân đứng bên ngoài nghe thấy
Anh rõ muốn đến đây nói với cô điều quan trọng nhưng có lẽ cô không tin anh rồi
Sáng nay Thiên Dương điện đã báo có kết quả
Không ngoài dự đoan của anh
Nhưng khi nghe được câu chuyện này thì anh lại không bước vào mà lẳng lặng rời đi
Anh biết cho dù bây giờ có nói thế nào cô cũng chẳng tin anh
Nên thôi hãy để thời gian trả lời
Vài ngày sau…
Sau một thời gian tịnh dưỡng Hendy cũng đã khỏe lại
Lạc Hân cũng về nhà
“Con về rồi à” Bà đang ngồi xem TV thì thấy cô về tới
Bà không biết chuyện gì xảy ra trong thời gian bà đi vắng
Nhưng cũng nghe cô quản gia kể lại
“Bà về rồi à, sao bà không gọi cho cháu để cháu tới đón bà” Cô nhẹ giọng nở nụ cười vui vẻ
“Sao vậy nhìn sắc mặt cháu hơi kém đấy có phải Lục Thiên Quân không bồi bổ cho cháu không?” Bà lo lắng hỏi
“Không ạ anh ấy đối tốt với con lắm!” Cô lắc đầu chối bỏ
Cô đang cảm thấy có lỗi khi nói dối bà
Bà là một trong những người cô kính yêu
Nói dối bà là điều cô không hề muốn
“Đừng giấu bà, trong một tuần hai đứa gặp nhau còn gặp được ba lần lấy gì nó tẩm bổ cho con” Bà hiểu chuyện đến nỗi khiến cô đau lòng
Chẳng hiểu sau nói tới đây cô lại muốn khóc
Nhưng cố gắng nén lại
Cô đang định trả lời thì nghe tiếng xe. Là Lục Thiên Quân đã về
Cô nghe tiếng xe thì vội vàng nói với bà
“Thôi cháu xin phép lên phòng trước ạ”
Bà chưa kịp trả lời thì cô đã chạy lên
Lục Thiên Quân vừa bước vào thấy cô tránh mặt mình thì anh hiểu
“Cháu mau theo nó đi” Bà thúc dục Lục Thiên Quân
Anh thấy cô vậy mà chỉ đứng thừ ra đó. Khiến bà tức không thôi
Nhưng cũng chấp nhận mà đi theo
Bước vào phòng thấy cô đang đứng ngoài ban công
Nghe tiếng anh bước vào cô quay lưng lại bỏ đi
Nhưng khi định lướt qua nhau Lục Thiên Quân đã kéo tay cô lại
“Anh có chuyện muốn nói với em”
“….” Cô đứng im nghe Lục Thiên Quân nói
“Anh không làm ra chuyện gì với Hendy cả” Gương mặt anh tỏ vẻ vô tội
“Anh định chối tới bao giờ rõ ràng là tôi nghe thấy đám kia gọi tôi là bà chủ. Anh nghĩ tôi điên chắc” Cô tức giận quát mắng anh
“Để anh cho em xem bằng chứng Hendy vừa gửi cho anh để….” Anh còn chưa kịp nói dứt lời định rút điện thoại ra đưa cô xem
“Thôi được rồi không có ai mà tự đánh bản thân mình cả còn anh, anh là ai muốn bao nhiêu bằng chứng mà không được cần gì đưa tôi xem”
“Anh làm tôi quá thất vọng về anh” Nói xong cô tức giận bỏ đi
Con mắt anh cứ thế mà trơ ra nhìn cô ngoảnh mặt bỏ đi
Anh vừa thất vọng vừa tức giận sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt
Anh ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm suy nghĩ