Chương 50: Chạm tới giới hạn
Lạc Hân cứ như không tin vào mắt mình
Nó đẹp hơn cô tưởng tượng
“Đẹp thật đấy, anh tài quá Hendy à” Cô ngưỡng mộ Hendy vô cùng
Một chiếc xe màu trắng từ từ lao về phía cả hai
Xe này không nắp có thể nhìn được là ai
Là Tô Thanh và Ngải Giai
Lạc Hân vẫy tay mỉm cười chào Ngải Giai
Sau khi đưa cô tới thì Ngải Giai cũng lao xe đi nhanh
“Đàn anh có tài thật đấy” Tô Thanh khoác tay lên vai Hendy
Cả ba khoái chí cười rất tươi. Sau đó thì cùng nhau bước vào khu triễn lãm
Bên trong thì rất rộng lớn
Tường thì chưa có bức tranh nào cả
Có cả phòng dạy vẽ
Rất tuyệt!
Sau đó cả ba cùng dọn dẹp bày trí những đồ dùng cần thiết
…
Trong một căn phòng rộng lớn gần cả chục con người đang ngồi họp
Họ không dám hó hé nửa lời
Khuôn mặt Lục Thiên Quân chính là tiêu điểm cho họ
Không biết anh ăn trúng cái gì mà từ nảy tới giờ chỉ ngồi gõ bút không nói không đành
Anh lướt nhìn từng người một
Từng ngón tay gõ lên bàn nhịp nhàng
Thiên Dương nhận được một tin nhắn
Đó là hình của cô cùng với Hendy và Tô Thanh
Anh không dám đưa Lục Thiên Quân coi sợ cuộc họp sẽ kéo dài tới chiều
Thấy không ai có tinh thần để họp
Anh xoay ghế lại rồi vẫy tay tỏ ý tan họp
Lấy hai tay xoa xoa thái dương
Cơn nhức đầu dữ dội lại kéo đến
Anh lại thấy nhớ Lạc Hân rồi
Lấy trong túi ra chiếc điện thoại
Gõ vài dòng tin nhắn gửi cho Lạc Hân:Cùng ăn trưa đi
Rất nhanh sau đó đã nhận được tin nhắn: Em bận rồi
Thấy tin nhắn thì sắc mặt anh vô cùng khó coi
Anh đập mạnh xuống bàn khiến Thiên Dương giật cả mình
Đứng dậy quát lớn
“Mau đưa tới chỗ Lạc Hân”
Thiên Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mới lúc nảy còn bình thường sao bây giờ lại như vậy
Chiếc xe rẩt nhanh đang trên đường tới chỗ
Cô cùng với Tô Thanh và Hendy đã dọn dẹp xong căn phòng
Trông nó thật tuyệt
Lạc Hân đang đứng nhìn xung quanh xem còn gì chưa hoàn thiện không thì cô thấy một chiếc ghế đang ở nơi không đúng
Cô vội vàng chạy lại thì từ trên cao ngay chiếc tủ kế bên có một chiếc hộp rất to rơi xuống
Nghe thấy tiếng động cô ngước mặt lên nhìn nhanh chóng bắt được chiếc hộp
Nhưng chiếc hộp có một con dao bị xỉa ra ngoài tuy cô bắt trúng nó nhưng cô không để ý đã bị rạch một đường ngay tay
“Á” Cô sợ quá la toáng lên
Hendy từ xa thấy vậy thì vội vàng chạy lại nắm lấy tay cô
“Đừng sợ có anh đây. Lại ghế ngồi anh đi kiếm hộp thuốc”
Tô Thanh nghe tiếng la cũng chạy lại
Lạc Hân từ nhỏ mang hội chứng sợ máu nên khi thấy nó thì cô khó chịu vô cùng
Trong người thì buồn nôn mắc ói
“Mình sợ” Cô hút hít nói ra suy nghĩ của mình
Nước mắt đã lã chã rơi xuống
“Không sao có mình đây cậu ráng chịu một chút” Tô Thanh ngồi cạnh Lạc Hân vỗ tấm lưng nhỏ bé an ủi cô
Hendy rất nhanh chóng đã lấy hộp thuốc lại
Anh nhẹ nhàng đặt tay Lạc Hân lên đùi của mình rồi vệ sinh sạch sẽ vết thương
“Em ráng chịu đau một chút sẽ hơi rát đấy” Hendy nhỏ giọng nói với cô
Từng cử chỉ anh làm hệt như một bác sĩ, ân cần chu đáo làm nhẹ nhàng nhất có thể để Lạc Hân không phải đau
Tay Lạc Hân run bần bật vùi mặt mình vào Tô Thanh không muốn nhìn
Chiếc xe cuối cùng cũng tới nơi
Bước xuống xe anh nhìn xung quanh một hồi chẳng có ai
Nhìn loáng thoáng vào trong anh thấy Lạc Hân
Anh trợn tròn mắt bước đi thật nhanh vào. Kéo mạnh Hendy rồi đánh vào mặt anh một cách rõ mạnh
Lạc Hân giật mình nhìn Lục Thiên Quân
Hendy còn chưa băng bó xong
“Anh làm gì vậy Lục Thiên Quân” Cô tức giận đứng lên quát
Rồi từ từ đi lại đỡ Hendy đứng dậy
Tô Thanh cũng được một phen hú vía
“Tôi bảo em đi ăn cùng tôi em từ chối để giờ em lại ngồi đây với hắn à” Anh tức giận vừa nói vừa lấy tay chỉ vào Hendy
Hendy cũng đứng dậy nắm lấy tay chưa băng xong của Lạc Hân sợ miếng băng sẽ tuôn ra
Lục Thiên Quân nhanh chóng nắm lấy tay Lạc Hân kéo về phía mình
“Á” Tay cô đang bị thương anh còn dùng lực kéo mạnh khiến cô vô cùng đau đớn
“Tay cô ấy bị thương đấy” Tô Thanh lớn giọng quát vào
Hendy mạnh dạn kéo Lạc Hân về phía mình
“Anh không được đụng vào cô ấy” Hendy trợn mắt nhìn anh
Lục Thiên Quân khóe môi cong lên
“Tôi là chồng hợp pháp của Lạc Hân tại sao tôi không được đụng. Anh bỏ cô ấy ra trước khi chạm tới giới hạn của tôi”
Lạc Hân tức giận trừng mắt nhìn Lục Thiên Quân
“Cảm ơn anh có gì mình gặp lại sau”
Nói xong thì cô bỏ tay Hendy xuống đi thẳng một mạch ra ngoài
Lục Thiên Quân chạy theo
Nhưng đã chậm hơn cô
Cô lên taxi đỗ gần đó và đã đi
Hendy cũng cố chạy theo nhưng không kịp