Chương 48: Tên áo đen?
“Cậu tới rồi à đợi mình lâu không?” Tô Thanh vừa mới tới thấy Lạc Hân thì hỏi
“À không sao mình mới tới hà. Chắc Hendy cũng sắp tới rồi” Lạc Hân lắc đầu cười nhẹ
Cả hai ngồi đợi một lúc thì Hendy cũng tới
“Xin chào hai em đợi lâu không? Đường kẹt xe quá nên anh tới trễ xin lỗi hai đứa!” Hendy vừa mới tới đã xin lỗi do để Lạc Hân và Tô Thanh chờ
“Không sao đâu ạ tụi em cũng mới tới” Lạc Hân vui vẻ đáp lại
“Đây là….”Hendy thắc mắc cô bạn ngồi kế Lạc Hân
“À đây là Tô Thanh người sẽ đầu tư cho phòng triễn lãm của mình đấy!”
“Xin chào em là Tô Thanh rất vui được gặp anh”
“À chào em anh là Hendy rất vui được gặp em”
“Được rồi mình bàn chuyện luôn há”
….
Tại Châu Phi…
“Dạ thưa ông chủ bên Lục thị vừa báo là phu nhân đã nộp đơn nghỉ việc rồi à” Thiên Dương đang ngồi làm việc thì nhận được tin nhắn từ bên Lục thị
Lục Thiên Quân thì đang ngồi xem máy tính nghe vậy thì dừng tay lại
Anh nhìn đăm chiêu một hồi
Anh đã định xin lỗi Lạc Hân rồi bây giờ cô lại làm vậy
Anh vẫn đủ điều kiện cho cô ăn sung mặc sướng tại sao phải ra ngoài để làm việc
“Dạ đây là hình ảnh của đám vệ sĩ chụp được ạ” Thiên Dương nhận được tin nhắn từ đám vệ sĩ theo dõi Lạc Hân
Hình ảnh rất rõ ràng là cô đang trò chuyện cùng với Hendy và Lạc Hân
Anh cuộc tròn bàn tay lại
“Đặt vé máy bay về ngay cho tôi” Anh hằn giọng ra lệnh
Câu nói khiến Thiên Dương giật mình gật đầu làm theo
Tại nhà hàng..
“Em đi vệ sinh một lát hai người cứ bàn tiếp đi” Lạc Hân đứng dậy nhẹ giọng
Sau đó cô đi về phía nhà vệ sinh
Nhưng khi cô bước đi lại có cảm giác ai đang theo mình
Cô càng đi thì càng nghe bước chân nhanh hơn
Cô vội vàng quay lại thì lại thấy hai tên áo đen ngồi cùng nhau
Cô thấy rất lạ
Tên áo đen?
Rất nhiều ngày hôm nay tên áo đen này cứ theo dõi cô
Cô cứ tưởng chắc do mình đa nghi nhưng ngày hôm nay cô mới tin
Cô biết là do ai làm ra nên quay lưng bỏ đi
Sau khi đi vệ sinh xong thì cô ra lại bàn
“Cũng trể rồi tụi mình về nha!” Tô Thanh vội vàng nói thúc dục mọi người về
Cả ba nảy giờ cũng bàn đã lâu nên cũng trể rồi
Ngải Giai cũng đã điện hối thúc Tô Thanh
“Hay anh đưa hai đứa về!”
“Em có người rước rồi em đi rước nha. Nhờ anh chở bạn em về” Tô Thanh đứng dậy ra về rước luôn
“Anh kệ nó đi. Ông xã nó hối nảy giờ” Lạc Hân vui vẻ chọc ghẹo Tô Thanh nhưng cô đã đi lâu lắm rồi
Hendy mỉm cười vui vẻ
Sau đó Hendy đưa Lạc Hân về
“Được rồi anh về cẩn thận” Lạc Hân xuống xe vẫy tay chào tạm biệt Hendy
“Em vào nhà đi rồi anh về”
“Vậy em đi trước đây”
Sau đó cô nhanh chóng bước vào nhà
Hendy dõi theo bóng dáng Lạc Hân đi
Ánh mắt anh chứa đựng sự tiếc nuối, sự yêu thương sâu sâc dành cho Lạc Hân
Đâu ai biết rằng anh đã thích thầm Lạc Hân từ năm đại học
Nhưng cũng do sự nhút nhát, do dự của chính bản thân anh nên bây giờ để vụt mất cô
Anh tiếc rằng mình không nói ra sớm hơn
Lúc đó anh không nói vì trong tay anh chẳng có gì cả anh đợi lúc mình có sự nghiệp thì mới tự tin nói với cô
Nhưng cuộc đời đâu ai biết được chữ “Ngờ”
Cô đã theo chồng khi anh đang lập nghiệp bên nước ngoài
Nghe tin cô đã kết hôn lòng anh đau như thắt
Chỉ biết đứng nhìn quan tâm cô từ xa
Nghĩ ngợi một lúc lâu thì anh cũng quay xe ra về
Lạc Hân nhanh nhảo đi lên phòng
Cầm điện thoại lên vẫn không thấy một cuộc gọi hay một dòng tin nhắn nào của Lục Thiên Quân
Cô có chút tủi thân
Cả hai chỉ vừa mới hạnh phúc sau buổi đi du lịch
Bây giờ lại thêm phần hiểu lằm
Hít một hơi thật sâu tự an ủi bản thân rằng: Ngày mai sẽ tốt thôi
Bước vào phòng tắm, ngâm mình vào dòng nước quên đi mọi buồn phiền trong lòng
Cô ước mình có thể thoải mái lâu như bây giờ
Sau khi tắm xong thì cô nhanh chóng lên giường ngủ
Ngày hôm nay quả thật cũng rất mệt rồi
…
Buổi đêm khuya thanh vắng
Hơi lạnh của tiếng gió lao xao
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra
Lục Thiên Quân đã về
Anh nhìn người con gái mình hết mực yêu thương đang nằm trong chiếc chăn ấm áp
Anh nhẹ nhàng bước lại tránh làm cô tỉnh giấc
Từng ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt trong sáng đang say giấc ngủ của cô
Ánh mắt anh trìu mến nhìn cô bằng cả tâm hồn
Người con gái này khiến cho anh phải bỏ cả công việc đề về đây
Khi còn trên đường đi về tên vệ sĩ đã chụp được hình cô từ trên xe của Hendy bước xuống
Anh lúc đó lòng cuộn trào làng sóng dữ dội. Muốn về hỏi cô cho ra lẽ
Nhưng khi về tới nơi thấy cô thì mọi sự tức giận dường như tan biến
Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn