Chương 45: Hendy
Chiếc bàn không quá nhỏ nhưng nó làm cả hai ngồi gần nhau trông rất ấm áp vô cùng
“Được rồi anh ước đi rồi thỏi bánh em đói quá rồi” Lạc Hân nài nỉ anh. Cứ cái đà này cô đói chết mất
Lục Thiên Quân mỉm cười rồi chấp tay cầu nguyện
Không biết ước nguyện của Lục Thiên Quân là gì nhưng cô rất muốn biết
Cứ ngồi ngó nhìn anh mãi
Cuối cùng cũng ước xong
Anh bỏ tay xuống rồi dùng một hơi mạnh thổi bay ngọn nến
“Anh ước gì vậy?” Lạc Hân tò mò hỏi Lục Thiên Quân
“Không nói em biết” Lục Thiên Quân từ chối thẳng thừng. Điều ước sao mà nói ra được
Chắc anh ước gì cao siêu lắm nhỉ
“Không thèm” Lạc Hân chu môi hờn dỗi
Cũng không làm khó anh đó là quyền riêng tư mà
“Được rồi anh ăn đi xem có ngon không, là em nấu đấy” Lạc Hân nhỏ nhẹ gấp từng món ăn vào bát Lục Thiên Quân
Lục Thiên Quân khá bất ngờ khi thấy món ăn này là chính cô làm
Không biết mùi vị thế nào mà trông có vẻ bắt mắc lắm
Lục Thiên Quân gắp miếng thịt đầu tiên bỏ vào miệng
Lạc Hân ngồi đối diện rất tò mò không biết có ngon không
Anh nhai xong thì nhăn mặt
“Sao vậy không ngon à?” Lạc Hân thấy sắc mặt anh khó coi thì lo lắng
“Ummm…… ngon lắm” Lục Thiên Quân cười thành tiếng
Thì ra anh đang chọc ghẹo cô chứ tay nghề có đỉnh lắm nhen
“Đáng ghét”Lạc Hân ngồi vậy đánh anh một cái cho bỏ tức
Cả hai cứ thế mà cùng ăn với nhau một bữa cơm thật ngon miệng…
“Cảm ơn em vì ngay hôm nay” Lục Thiên Quân cầm chặt tay Lạc Hân mà nói
Cô ngồi kế bên cảm nhận được hơi ấm thì tựa vào vai anh
“Anh ăn gì mà dẻo miệng thế hã” Lạc Hân hằn giọng nói
“Anh đồ ăn em làm” Lục Thiên Quân ôm chặt cô vào lòng
Cả hai cùng nhìn lên trời cao ngắm sao
Buổi tối hôm ấy là một đêm lãng mạn tuyệt vời
…..
Sau đó Lục Thiên Quân cùng với Lạc Hân đi khắp các thành phố
Tận hưởng cuộc sống của cặp vợ chồng thật thụ
Chụp những tấm ảnh thật khiến con người ta ganh tị
Ăn những món ăn cùng nhau
Thật hạnh phúc quá đi!
…
“Em nghỉ ngơi đi anh lên Lục thị xử lí công việc lát anh về” Lục Thiên Quân ôm nhu đặt lên trán Lạc Hân nụ hôn
Cả hai vừa mới về tới nhà thì anh lại phải đi xử lí công việc
Lục thị vắng mặt anh đã mấy ngày nên công việc đã chất thành núi
Anh vì cô mà bỏ cả công việc mà đi du lịch
Lạc Hân gật đầu rồi đi vào
“Ting ting”
Cô vừa mới vào phòng thì Tô Thanh gọi tới
“Cưng ơi cậu trúng số rồi” Tô Thanh mừng rỡ nói
“Chuyện gì” Lạc Hân bình tĩnh hỏi lại
“Tranh của cậu được đem vào viện bảo tàng nổi tiếng nhất trong thành phố rồi”
“Vậy sao cậu nói làm mình muốn khóc đây nè” Lạc Hân như không tin vào tay
Chuyện là trước khi đi cô có nhờ Tô Thanh đem bức tranh của mình đi thi
Đây là bức tranh về cô vẽ được 1 năm và ước mơ của cô là đem đến cho mọi người cũng thưởng thức
Và bây giờ nó đã thành hiện thực
Cô vui quá đi mất
Cảm giác cuộc sống này cũng không quá tệ
“Ting ting”
“Alo cho hỏi ai vậy ạ” Cô thắc mắc không biết là ai gọi cho mình
“Anh Hendy đây không nhớ anh à”
“À sao anh có số của em” Lạc Hân từ từ để đồ đạc vào tủ
“Họa sĩ Smiling quá nổi tiếng không lẻ tới số điện thoại anh cũng không có à”
(Smiling là biệt danh của cô)
“Anh cứ chọc em à mà anh gọi em có gì không” Lạc Hân cười nhẹ
“Em còn nợ anh một bữa cơm đấy nhớ không”
“Em nhớ chứ”
“Vậy hôm nay em mời anh đi anh đang rảnh nè”
“Được để em gửi địa chỉ cho anh”
Sau đó cả hai cùng tắt máy
Lạc Hân vui vẻ thay đồ để đi ra ngoài
Hendy là đàn anh của cô lúc học đại học. Anh ấy cũng là người trong hội họa và cũng là một họa sĩ rất nổi tiếng
Tới nhà hàng…
Lạc Hân ngồi đợi được một lúc thì Hendy cũng đến
“Em đây” Lạc Hân đứng dậy vẫy tay gọi Hendy
Hendy bước vào nghe tiếng cô gọi thì vui vẻ đi lại
“Em đợi anh lâu không” Hendy lo lắng sợ phải bắt cô đợi
“Không sao em mới tới à”Lạc Hân lắc đầu cười nhẹ
Sau đó Lạc Hân gọi món đã gọi sẵn để mời Hendy
Cô còn nợ anh một bữa cơm nên bây giờ phải trả. Lí do cô nợ là cô hứa với anh sẽ cùng đi dự triễn lãm tranh mà do cô bận nên bây giờ phải đền bù lại
Cả hai lâu lắm rồi mới gặp lại nên nói chuyện với nhau rất vui
….
Tại Lục thị..
Ngón tay thon dài điêu luyện gõ trên chiếc bàn
Tay thì cầm điện thoại gọi cho một ai đó mãi vẫn không trả lời
Gương mặt thể hiện sự tức giận hiên lên
Lục Thiên Quân gọi cho Lạc Hân mãi vẫn không trả lời
“Thưa chúng ta sắp tới giờ đi ăn cùng đối tác rồi ạ” Thiên Dương xem đồng hồ và nói cho Lục Thiên Quân
Lục Thiên Quân để gương mặt lạnh rồi từ từ đứng dậy đi một mạch ra cửa
Thiên Dương nuốt nước bọt toát mồ hôi không hiểu lại có gì xảy ra “Chuyện gì nữa vậy trời”
Sợ thì cũng sợ nhưng cũng phải đi