Chương 20: Cái giá phải trả
Cái tát đúng rõ là đau còn in lại dấu tay
Lạc Hân thấy thì không khỏi run sợ nhưng cô không dám nói mặc cho Lục Thiên Quân làm gì làm
“Cái tát nàt giống như cái tát cô dám đánh vợ tôi. Cô đụng vào vợ tôi cũng như đụng vào tôi. Tôi đã thông báo trên diễn đàn về cô tất cả các doanh nhân trong thành phố sẽ không ai nhận cô, đó là cái giá phải trả” Lục Thiên Quân nhìn cô không chớp mắt từng câu từng câu anh nói ra như một tấm b.ù.a phong ấn không ai dám làm trái lại
Bị đưa lên diễn đàn thì cô coi như thất nghiệp từ bây giờ. Tội hốc hách không xem ai ra gì thì cái giá phải trả rất đắc
Lạc Hân bất ngờ mắt ngơ ngác nhìn Lục Thiên Quân
Không ngờ anh lại làm vậy mà tại sao lại làm vậy chẳng phải Hà Vi là cánh tay đắc lực của anh sao
Anh làm vậy là vì ai? Chẳng lẻ là vì cô
Hà Vi như chết lặng, cô ôm mặt rõ đau điếng
Nghe câu nói như sét đán ngang tay
“Anh không thể đối xử với em như vậy” Cô vừa khóc vừa la hét khiến mọi người xung quanh rất khỏi bàng hoàng
Lần đầu tiên bị người mình yêu lại tát trước mặt mọi người như vậy cô rất xấu hổ không thể chấp nhận được
Cô càng không muốn thua một đứa thấp hèn như Lạc Hân
Cô không phục
“Lạc Hân tôi không tha cho cô đâu cô hãy nhớ ngày hôm nay cô dám đối xử với tôi” Cô trọne tròn mắt người vùng vẫy muốn chạy lại túm lấy Lạc Hân
“Lôi đầu ả ta ra ngoài” Lục Thiên Quân gọi bảo vệ vào lôi Hà Vi ra trước mặt tất cả mọi người
Ai nấy đều sợ hãi, điều này không phải lần đầu tiên tận mắt chứng kiến nó xảy ra không ít
Nhưng lần này nhìn Lục Thiên Quân trợn mặt nhìn thì thật sự rất ghê sợ
Người đàn ông này rất nguy hiểm một khi ra tay thì luôn làm người khác run sợ
Lạc Hân thấy trong lòng có chút hoang mang
Chuyện này xảy ra quá nhanh đến cô cũng không hiểu
“Giải tán” Lục Thiên Quân phá tan bầu không khí bảo tất cả mọi người ra
Mọi người cũng dần lui ra cũng xem như là một bài học cảnh tỉnh
Đa số cũng được một phen hú vía
Không gian bây giờ chỉ còn lại hai người
Lạc Hân rút tay mình khỏi Lục Thiên Quân không dám nhìn người đàn ông trước mặt
Lúc nảy đáng sợ quá
“Sao vậy em sợ à?” Lục Thiên Quân quay sang nhìn Lạc Hân cũng có chút mắc cười
Do vết tích tôi qua vẫn cò nằm trên cổ. Lo chuyện từ nảy giờ nên cô cũng quên tới nó
Lạc Hân lắc đầu miễn cưỡng cười
“Tôi..tôi còn có việc tôi…” Lạc Hân muốn trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt chuyện hôm qua đã đủ xấu hổ lắm rồi
Đứng bật dậy quay lưng định đi về phòng làm việc
Lục Thiên Quân chẳng dễ dàng gì mà thả cô đi nắm lấy tay lôi cô lại nằm đề lên người anh
Tư thế này quả thật làm cô ngượng chín mặt
“Định ăn xong rồi chạy à” Lục Thiên Quân áp mặt sát Lạc Hân khiến cô không nhúc nhích được
“Chuyện…chuyện hôm qua là do tôi, tôi không cần anh chịu trách nhiệm cứ coi như không có chuyện gì” Cô nói mà chẳng dám nhìn lấy Lục Thiên Quân một cái, tai cô đã đỏ ửng
“Vậy ai chịu trách nhiệm với tôi” Lục Thiên Quân áp trán mình vô Lạc Hân làm cho cô phải đối diện với mình, nhếch mếp cười
Nghe câu nói cô nhìn lên Lục Thiên Quân ngạc nhiên mở to mắt nhìn, trong lòng thầm mắng
“Anh….”
Nói xong cô bật dậy còn đá ngay chân anh một cái rồi mới đi
Lục Thiên Quân nhìn dáng vẻ tức giận của cô bật cười trong lòng
Vợ anh cũng quá quách đã ngủ chung một giường rồi vậy mà còn nói không có chuyện gì
Đó cũng là lần đầu của anh
Tuy anh làm việc trên thương trường đã lâu nhưng chưa bao giờ đụng vào một nữ nhi nào
Lục Thiên Quân luôn xem trọng chuyện tình cảm nên luôn tính toán rất kỹ mới đưa ra cách giải quyết
Vào phòng làm việc..
Lạc Hân chạy thục mạng như ma đuổi
Trời ạ lúc nảy là tình huống oái ăm gì thế, thật sự rất mất mặt
Hên là lúc đó chẳng ai thấy nếu không có đào 10 cái hố cũng không che được sự xấu hổ này
Cô đóng cửa một cái rầm, người thở hổn hển, tim đập mạnh
“Sao người mình có cảm giác lạ thế, ánh mắt của anh ấy…” Cô lấy tay lau đi mồ hôi nhuể nhoại đang thấm đẫm trên gương mặt
Cô định sẽ trả lời câu hỏi của Lục Thiên Quân nhưng khi nhìn vào ánh mắt ấy cô như bị mê hoặc cứng miệng không trả lời được vì thế mới đứng dậy
Cái cảm giác này rất lạ đến cô cũng chẳng thể hiểu được
Ánh mắt của Lục Thiên Quân khi nhìn người khác có gì đó rất sắc bén cứ như muốn giết người nhưng khi cô nhìn vào nó thì có gì đó ấm áp đến lạ thường
Đi lại bàn rót cho mình một cốc nước thật là đầy uống một hơi ” Ựt ựt”
“Chuyện qua rồi hãy quên đi quên đi” Cô hít thật sâu tự trấn an bản thân mình