Chương 23: Ngọn núi
Dư Tẫn “…” cố hết sức để giữ nụ cười.
Thư Thủy Thủy tiếp tục đứng trên vai Dư Tẫn, chỉ huy với vẻ ngoài đầy kinh nghiệm. “Gần đây tóc có bị rụng không? Cho nên mới lo lắng chuyện này đúng chứ. Người trẻ tuổi, ngủ sớm dậy sớm, đừng suy nghĩ nhiều, nếu không thì phải đội mũ giữ ấm khi trời tối, nhưng việc rụng một ít tóc khi chuyển mùa là điều bình thường… blah blah blah”
Dư Tẫn “…” không thể tiếp tục mỉm cười, thậm chí còn soi gương để chắc chắn rằng lượng tóc của mình vẫn còn tốt. Tuy nhiên, trước con chuột kiêu hãnh, rõ ràng anh ta đã mất đi tự tin. Đại khái trong mắt Thư Thủy Thủy, chỉ có loài người mới bị rụng tóc
Thư Thủy Thủy không biết quyết định di dời căn cứ cho đến khi nó thức dậy vào ngày hôm sau. Thư Thủy Thủy leo lên bàn khi ba người họ đang thảo luận về địa điểm di dời với bản đồ. Sau đó nó ngồi xổm trên bản đồ, nhìn một cách cẩn thận.
Bản đồ này đã trải qua nhiều lần sửa đổi, và nó nên được vẽ sau thảm họa, điều này phù hợp hơn với tình hình thực tế hiện tại.
“Thông tin trên bản đồ không hoàn hảo. Hiện tại, hầu hết các đoạn đường dẫn đến Khu B đã bị hư hại, và thông tin về một số đoạn đường sau khi bị phá hủy vẫn chưa được cập nhật. Vẫn còn nhiều khu vực không có người ở trong thời gian này, hơn nữa có thể có sinh vật biến dị ẩn nấp. Đại khái, chúng ta cần phải mất khoảng mười ngày mới có thể di chuyển đến phụ cận Khu B…” Nam Ca vừa nói vừa dùng bút vẽ một đường trên bản đồ.
Khi đi ngang qua chỗ Thư Thủy Thủy đang đứng, Thư Thủy Thủy cố gắng giơ bàn chân nhỏ lên để nét chữ lướt qua dưới chân, sau đó men theo bút của Nam Ca, hướng đến địa điểm trên bản đồ mà đi.
Cuối cùng của điểm đến là một thành phố khác. Có vẻ như nó từng là một thành phố nội địa, không phải là thành phố cấp một hay phát triển cao, bởi vì Thư Thủy Thủy nhìn thấy rất nhiều dấu hiệu núi sông đơn giản xung quanh thành phố đó, và không có kí hiệu đô thị dân cư đông xung quanh nó.
Vì là cuộc họp nội bộ nên chỉ có ba người và một con chuột tham gia, Nam Ca dự định sẽ liên lạc với lực lượng của Phỉ Lực và Hồ Tư Thần sau khi xác định được điểm di cư.
Chỉ còn lại 108 người trong căn cứ nơi Cổ Lan Cốt ở, Thư Thủy Thủy khi nghe thấy con số đó, tai nó run lên, con số này rất đáng quan tâm.
Thư Thủy Thủy giơ chân lên. “Ngươi cảm thấy ta thế nào? Ta cũng gia nhập căn cứ, làm tròn thành một trăm lẻ chín thì sao?”
Dư Tẫn không thể nhịn được cười. “Tại sao một trăm chín là một số nguyên?”
Thư Thủy Thủy siết chặt móng vuốt của mình lại với nhau, siết chặt móng vuốt, gõ ngón trỏ vào nhau và dừng lại một lúc. “Một con chuột ta có thể đáng giá hai người, một trăm mười, là một con số nguyên, không có con thứ hai!”
Dư Tẫn cười lớn, cảm thấy con chuột trên bản đồ trông thật đáng yêu, vươn tay nhéo cái gáy mềm mại của Thư Thủy Thủy. Nhặt con chuột và đặt nó lên một ngọn đồi nhỏ cách khu B không xa. “Ngọn núi này giao cho ngươi, thế nào?”
Thư Thủy Thủy vẫy lông, cúi đầu nghiêm túc nhìn bản đồ, thậm chí còn đi từng bước nhỏ quanh ngọn núi. “Thật sao? Nơi này không tồi, phía sau có ngọn núi hiểm trở cùng đồi xanh, phía trước địa hình bằng phẳng, bên trái có thanh long, phía đông có hai ngọn núi đối mặt nhau, tạo thành tư thế nghênh đón vận khí. Chính giữa
hơi lõm xuống, nhìn như tụ lại, là địa bảo phong thủy.”
Không nói đến Dư Tẫn và Nam Ca, Cổ Lan Cốt vốn hiểu biết vô cùng phong phú chỉ cảm thấy mình nghe thấy một đống ký tự kì lạ, biết từng chữ riêng biệt, ghép lại với nhau thì không hiểu gì.
Thư Thủy Thủy giơ chân phải lên, sử dụng trận pháp đã học để suy ra thêm thông tin cụ thể, đầu móng vuốt không ngừng chỉ vào đầu móng vuốt khác.
Dư Tẫn theo dõi chuyển động của Thư Thủy Thủy. “Bàn chân của ngươi có ngứa không?”
Thư Thủy Thủy “…”
Thư Thủy Thủy không có ý định để ý đến Dư Tẫn, tiếp tục dốc sức suy luận, Thư Thủy Thủy bói toán không giỏi, nhưng nhờ trận pháp cùng bản đồ chi tiết trợ giúp, nó vẫn có thể biết được một vài thứ, và theo Thư Bảo quanh năm săn tìm kho báu, những nơi phong thủy tốt rất dễ sinh ra thiên tài địa bảo nên Thư Thủy Thủy vẫn tương đối nhạy cảm.
“Quẻ thượng thượng, vận khí đến từ phía đông, ở trong đó, ít nhất trong vòng một năm có thể đảm bảo không cần lo lắng. Vùng đất bảo vật phong thủy, vùng đất bảo vật phong thủy.” Nói xong, Thư Thủy Thủy dùng chân khác vuốt râu theo bản năng. Có vẻ như thiếu một cặp kính râm màu đen.
Nhưng hiển nhiên, trong thiên hà Thương Hải không tồn tại thần côn, trong thiên hà ngày nay với sự phát triển công nghệ nhanh chóng, huyền học chỉ là vấn đề xác suất. Ba người bọn họ căn bản không nắm được mấu chốt Thư Thủy Thủy đang nói, chỉ có thể phân tích theo nghĩa đen, Thư Thủy Thủy cho rằng ngọn núi nhỏ là một chỗ tốt, nếu không làm sao có thể gọi là bảo địa.
Dư Tẫn bất lực, nghĩ rằng con chuột thực sự nghĩ rằng mình đã lấy được một mảnh núi, và rất vui vì mình đã lấy được một kho báu. “Rất tốt, cái ‘Bảo địa’ là dành riêng cho Thủy Thủy, xem những địa phương khác có thể có bao nhiêu người ở.”
Thật hiếm khi Thư Thủy Thủy siêng năng, “…” Bạn biết đấy, khi học các loại kiến thức tu luyện từ Thư Bảo, Thư Thủy Thủy luôn cẩn thận lắng nghe bằng đôi tai nhỏ của mình, nhưng cái đầu nhỏ của nó luôn ở trạng thái quá lười để suy nghĩ.
Tài nguyên đất trên Thương Chiến Tinh thực sự rất quý giá, nhưng tài nguyên đất ở đây đề cập đến tài nguyên đất có thể được sử dụng hoặc có thể ở thoải mái. Như Thư Thủy Thủy đã nói, “Phong thủy bảo địa” nằm ở vị trí vô vị, trước khi xảy ra thảm họa, đó là một vùng đất tự nhiên ít người, không có tài nguyên nào có thể thu thập được, ưu điểm duy nhất có lẽ là không có thiên tai lớn. Nghĩ đến đây, Dư Tẫn không khỏi thở dài thườn thượt. “Huống chi, xem ra, sườn núi nhỏ này tồn tại lâu như vậy không có hư hại đặc biệt lớn, cũng là hiếm thấy.”
Thư Thủy Thủy, người đang đứng trên bản đồ, gật đầu dữ dội. “Hừ, ta đã thấy nơi này, mặc dù vận khí đang dần mất đi, nhưng vẫn có thể kéo dài một năm trở lên.” Thư Thủy Thủy thậm chí còn cảm thấy rằng nếu có thể, nơi này sẽ được sử dụng làm căn cứ trồng trọt số 1, và nên trồng một cây phỉ càng sớm càng tốt. Hạt phỉ là một thứ mà nó không thể không nghĩ về chúng chỉ trong một ngày.
Bộ ba không hiểu lời của Thư Thủy Thủy nên họ không để tâm đến nó, nhưng sau khi nghiên cứu, họ phát hiện ra rằng nơi ở thay thế cách sườn đồi này không xa, có một ngôi làng nhỏ cách đó 2 km. Thị trấn cạnh sườn núi, có lẽ có thể được sử dụng như một chỗ ở.
“Khu vực này vừa vặn là biên giới của khu vực B. Khu vực B đang bận rộn chuẩn bị vật tư cho mùa đông, có lẽ không muốn làm động tác lớn trước khi mùa đông đến. Chúng ta có thể sử dụng nơi này làm lựa chọn đầu tiên.”
“Nhưng Nam Ca ca, thị trấn này hình như không lớn bằng nơi chúng ta đang ở bây giờ. Hơn nữa điều kiện hẳn là không tốt như ở đây, ba phe cộng lại gần ngàn người, xem ra cũng không chống đỡ nổi.”
” Dọc theo đường đi và phụ cận còn có những nơi ở khác, kế hoạch có tốt đến đâu cũng không bằng tận mắt chứng kiến, không đến được đích có lẽ ba thế lực sẽ chia cắt.” Đối đầu với Khu B, suy nghĩ về việc đi cùng nhau của Phỉ Lực và Hồ Tư Thần giảm đi. Trong một thời gian ngắn, nếu dọc đường gặp phải một khu dân cư thích hợp, mối quan hệ hợp tác vốn đã không đáng tin cậy có thể bị chấm dứt bất cứ lúc nào.
Đứng trên bản đồ, Thư Thủy Thủy ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên. Theo dõi cuộc trò chuyện giữa Dư Tẫn và Nam Ca, nó cứ nhìn trái nhìn phải. Con chuột nhanh chóng nhận ra rằng suy luận và bói toán của nó đã không được coi trọng. Thư Thủy Thủy ôm lấy bàn chân của mình, hai ngón trỏ lại bắt đầu chạm vào nhau, đôi tai nhỏ run lên trong giây lát. Sau đó, chạy lại nhặt bút, vác bút đi lên sườn đồi vẽ phác họa.
Ánh mắt của ba người bị thu hút, nhưng họ phát hiện ra rằng Thư Thủy Thủy chỉ vẽ một loạt các ký hiệu xa lạ trên bản đồ.
“Thủy Thủy đang làm gì vậy?” Cổ Lan Cốt hỏi.
Thư Thủy thậm chí không ngẩng đầu lên. “Ta đang vẽ một trận pháp, có lẽ có thể lợi dụng địa hình núi sông hiện có bố trí đại trận hộ vệ, để ngươi không có lông cũng không cần sợ mùa đông, có thể yên tâm ngủ đông. ” Đương nhiên, có thể yên tâm ngủ đông mới là điểm mấu chốt.
Cổ Lan Cốt im lặng, chủ động bỏ qua vấn đề không có lông, đột nhiên trong đầu anh hiện lên chậu cây mà Thư Thủy Thủy trồng khi nó sống một mình, Cổ Lan Cốt nhận ra rằng những gì con chuột nói có thể là sự thật. Giống như nó có thể tạo ra phép màu khi có thể một mình sống sót qua siêu bão điện từ.
Dư Tẫn đưa tay ra và véo vào con chuột.
Thư Thủy Thủy đang mang bút đi vẽ thì đột nhiên mất kiểm soát với bút vẽ, Thư Thủy Thủy ngoan cố giữ chặt cây bút không buông.
“Thủy Thủy đừng làm loạn, bản đồ của chúng ta chỉ có một tấm này thôi.” Dư Tẫn cầm bút lên, muốn ngăn cản Thủy Thủy không cẩn thận vẽ trên bản đồ.
Không ngờ Thư Thủy Thủy sui không buông tay, thế là cả con chuột theo chiếc bút bay lên không trung, lơ lửng trên không, hai cái chân ngắn ngủn đá hai cái theo bản năng rồi từ bỏ giãy giụa, một con chuột mềm nhũn treo trên người giữ bút.
Dư Tẫn lắc nhẹ cây bút nên con chuột cũng lắc lư từ bên này sang bên kia.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cổ Lan Cốt tiếp tục vuốt chuột: ” Vuốt chuột một chút thì vui, vuốt chuột nhiều chút thì vui hơn nhiều~~~”
Thư Thủy Thủy (⊙? ⊙) “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có nguy cơ bị hói khi nuôi thú cưng hình người. Tôi có thể vứt chúng đi không? 〒▽〒”
Cổ Lan Cốt:) cố gắng mỉm cười
Nhắc nhở: Tất cả bói toán huyền học trong bài viết này hoàn toàn là tưởng tượng, nếu có điểm nào giống nhau xin chúc mừng, quẻ tiếp theo ~~