Chương 5: Về Nhà
Bầu trời thì xám xịt, u buồn như tâm trạng của Doãn Nghi lúc này. Mới vừa rồi ra khỏi khu chung cư cao cấp đó, bầu trời của một sáng cuối thu vốn dĩ vẫn đang rất tươi đẹp. Ánh nắng chan hòa cùng không khí hơi se lạnh đặc trưng.
Tiếng người qua đường, giọng máy móc phát ra từ loa của một người bán hàng rong, tiếng xe cộ qua lại. Trông thật yên bình biết bao. Doãn Nghi đứng thất thần trước lối ra vào khu nhà cô sinh sống rất lâu, tiếng còi xe ô tô từ phía sau mà cô vẫn không thể ý thức được. Đột nhiên như nghĩ ra gì đó cô liền dứt khoát rẽ trái mà đi.
Từ đâu vọng tới tiếng của đài truyền hình thông báo về thời tiết trong những ngày sắp tới “ Hôm nay sẽ là ngày cuối của mùa thu, trong những ngày sắp tới sẽ là đợt gió lạnh tràn về, rất có thể chúng ta sẽ đón một trận mưa để kết thúc không khí se lạnh…”
Trong lòng cô bây giờ là một mớ hỗn tạp. Ai mà biết được cô lúc này sẽ ghê tởm cô chết mất, nhưng nếu là Mạc Di Giai thì chắc chắn là không đâu nhỉ…? Doãn Nghi đứng trước cửa hiệu thuốc, trên tay chần chừ nhấn nút gọi đến tên Di Giai.
Cả tóc lẫn quần áo của cô đều đã thấm nước mưa, hơi lạnh cứ thế xâm nhập vào cơ thể cô lạnh buốt. Hình như đêm qua mặn nồng như thế, anh ta không có dùng chút gì để phòng tránh… mặc dù tỉ lệ là không cao nhưng cô vẫn sợ.
Năm nay, cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học không thể cứ thế mà để cho sự nghiệp bị chôn vùi được. Bên ngoài vẫn đang mưa rất to, từng hạt từng hạ cứ thế nặng nề rơi xuống khiến lòng cô càng thêm sầu. Giá như mối tình đầu của cô cứ thế kết thúc trong êm đẹp thì tốt biết bao…giá như ngày cuối thu này vẫn hửng nắng.
Nhưng tiếc thay, kết thúc lại là cơn mưa rào như thế này, từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thế trực trào ra khỏi khóe mi. Doãn Nghi ngồi thụp xuống đất, hai vai cô run lên bần bật, nước mắt cứ thế tuôn rơi và nỗi đau trong lòng ấy lại vây khốn khiến cô không thể thở nổi.
Tại sao lại là cơn mưa, tại sao lại phản bội cô như thế, Doãn Nghi cô đã yêu anh ta nhiều hơn cả bản thân mình… Không biết là do cái lạnh của nước mưa hay cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình mà bản thân cô lại run một cách kịch liệt như thế…
Cô không biết phải làm gì nữa, chỉ ngồi đó khóc như một đứa trẻ. Nhân viên hiệu thuốc thấy cô như vậy liền lo lắng chạy ra hỏi han nhưng cô vẫn ngồi thụp xuống đất mà khóc. Một cô gái mạnh mẽ như Doãn Nghi lúc này lại yếu mềm khiến người khác xót thương. Người bán thuốc ngồi bên cạnh chỉ biết vỗ lưng an ủi cô, trong lòng thầm cảm thán người xinh đẹp quả nhiên khóc thì vẫn là một cực phẩm.
Trong lúc người bán thuốc đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó thì phía trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện một bóng đen cao lớn. Lúc cô ngước lên thì lại thêm sốc bởi người trước mặt.
Hôm nay cô đã may mắn thế nào khi gặp hai người đẹp như thế này cùng một lúc chứ. Người đàn ông trước mặt toát ra vẻ anh tuấn ngời ngời, khí tức trên người anh ta rất áp chế người khác.
Đôi mắt sâu thẳm đen của anh liếc qua khiến cô bất giác rùng mình, liền thoát khỏi trạng thái si mê đó. Anh lia mắt tới cô sau đó gật đầu nhẹ, cô như hiểu ý liền đứng dậy đi vào hàng thuốc tiếp tục công việc của mình. Doãn Nghi đang khóc nức nở không hề ý thức được anh đã đứng trước mặt cô mà cứ thế nức nở khóc từng đợt. Tiếp theo sau đó liền cảm thấy có một thứ gì đó phủ lên người mình, hơi ấm liền từ đó mà truyền vào người cô. Là anh ta…
Mưa vẫn chưa ngừng rơi, mà lại có dấu hiệu ngày một to hơn. Doãn Nghi đưa đôi mắt thất thần ngước nhìn ra bên ngoài cửa kính xe.
Cô bây giờ như bị rút hết linh khí, trên người trang ngập nỗi buồn và đau thương như bông hoa tươi bị người ta giày xéo. Hương thơm đó lại vây quanh chóp mũi đi vào phổi cô một cách thơm ngát. Vưa rồi mưa đã ngớt, cô cứ tưởng đã có thể tạnh mưa rồi nhưng không ngờ mới kéo cửa kính xe lên, mưa lại bắt đầu rơi.
Dường như chuyện đó như cơn mưa bất chợt khiến người khác khó chịu. Những chuyện vừa xảy ra khiến cô không còn tâm trí nghĩ đến chuyện mình bị cắm sừng nữa. Nhưng nó như cơn mưa này vậy, cô cứ tưởng nó đã tạnh rồi bởi không còn thấy mưa rơi nữa.
Nhưng cô vừa nhớ lại chuyện đó mưa lại bắt đầu rơi. Hơn nữa lại rất nặng nề. Cũng có thể do rượu làm đầu óc cô choáng váng, dần trở nên lú lẫn hoặc cũng có thể do người đàn ông đàn ngồi cạnh cô lúc này. Ngắm nhìn người đàn ông đang trầm tư bên cạnh cô lúc này, cô không khỏi thắc mắc.
Sau khi đưa cô về đến ngõ vào nhà trọ của cô thì anh ta đã về rồi tại sao lại xuất hiện lúc đó… Trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn. Người đàn ông trước mắt này đối với cô quả thật thần kì.
Tên của anh ta thậm chí cô còn không biết, vậy mà đã cùng cô lên giường lại còn xuất hiện vào lúc này nữa. Trong lúc suy nghĩ Doãn Nghi không ý thức được mình vẫn đang nhìn chằm chằm vào người đối diện. Anh liền để tài liệu sang một bên, sau đó quay sang nhìn đáp lại ánh mắt như muốn xuyên thủng người của Doãn Nghi.
“ Tôi biết tôi rất cuốn hút, nhưng em đang chiêm ngưỡng quá nhiều nhan sắc này của tôi rồi đấy.”
Giọng nói trầm thấp khiến cô giật bắn mình trở lại thực tại. Mặt cô liền đỏ lựng lên, quay mặt ra hướng cửa sổ xe. Nét ngượng ngùng đó vẫn thu vào trong ánh mắt của anh.
Cô đúng là bị nhan sắc đó hớp hồn rồi, nhìn người ta không chớp mắt như thế. Nhưng có thứ gì đó đang hướng đến cô thì phải, khiến cô có cảm giác không thoải mái mà phải quay đầu lại. Anh vẫn đang nhìn cô…như muốn moi ra từ cô một thứ gì đó vậy. Doãn Nghi liền chột dạ đưa ánh mắt ra chỗ khác.
“ Chúng ta… chúng ta đang đi đâu sao?”
“ Đến nhà tôi.”
Doãn Nghi nghe trong đầu mình đùng một tiếng, cô lại bắt đầu choáng váng rồi. Về nhà anh sao? Chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa đầy một ngày, ra mắt bố mẹ sớm vậy sao, cô cũng không bắt anh chịu trách nhiệm mà. Nhưng cô đã hứa chịu trách nhiệm với anh.
Nghe giọng anh dửng dưng nhẹ như không, Doãn Nghi nghệt mặt ra nhìn anh. Chỉ trong ngày hôm nay thôi, anh đã khiến cô phải bàng hoàng rất nhiều lần rồi, trái tim yếu đuối đang tổn thương này làm sao chịu nổi đây…
“ Nhà riêng của tôi.” Nhìn gương mặt ngây ngốc của cô, anh liền bổ sung thêm một câu. Nhưng trong đầu Doãn Nghi bây giờ đối với người đàn ông này chỉ toàn là trách nhiệm và trách nhiệm. Nghe anh nói xong, cô liền đổi hướng suy nghĩ, chẳng lẽ chẳng lẽ… lại làm tiếp sao.
Nghĩ đến đây cô liền đỏ bừng mặt. Cô ôm thân thể có chút lạnh xích ra xa anh, người trước mặt này giống như sói vậy, khiến cô rất sợ hãi. Như đọc được gì từ nét mặt cô, anh liền đưa tay gõ nhẹ đầu cô một cái, khóe môi hơi mỉm cười.
“ Nghĩ gì đấy, tôi đưa em đến nơi em có thể thư giản…”
Nụ cười của anh thực khó nắm bắt, nhưng lại thu hết vào tầm mắt Doãn Nghi, lại khiến cô đứng hình một phen. Thực sự là sức hấp dẫn của người đàn ông này thật khó chối từ, cô nhất định phải đề phòng.