Chương 3: Gần Gũi
Không biết thế lực siêu nhiên nào đó lại đưa Doãn Nghi cô vào cái nghịch cảnh như thế này. Nhìn dãy số quen thuộc trước mặt, trái tim đột nhiên lại co thắt đau đớn kì lạ, cảm xúc như bình ngũ vị đổ loang trong lòng cô.
Tình cảnh này cũng quả thực nực cười, cô vừa mới có một đêm mặn nồng với người đàn ông khác thì lại trùng hợp đụng trúng nhà bạn trai cũ của cô. Trong ít giây sau đó, Doãn Nghi vẫn cứ ở trong tư thế nửa mở nửa đóng, thập thò ở trước cửa như vậy.
Nhưng sau đó, cô liền đóng sầm cửa quay người vào bên trong. Mới đây thôi, cô hận không thể thoát khỏi căn hộ này càng nhanh càng tốt thì bây giờ lại chưa thể đi được. Trong lòng có chút bối rối lại vô cùng hoang mang khi cánh cửa căn hộ đối diện đang dần mở, Doãn Nghi liền thụt người lại vào trong căn hộ của anh.
Doãn Nghi cảm tưởng mình sắp bị truy sát đến nơi rồi. Từng dòng kí ức mờ nhạt cứ thế xâm chiếm vào đại não, len lỏi đến từng ngóc nghách trong cơ thể cô lại chính là sự đau đớn tột cùng.
Hiện tại đang là cuối thu lập đông, Doãn Nghi ăn mặc mỏng manh cứ thế ngồi sụp xuống nền nhà lạnh lẽo, nước mắt rơi lã chã, từng dòng hồi ước khiến trái tim cô buốt giá.
Thời tiết bắt đầu vào đông có chút se lạnh, trong hương lạnh của những ngày lập đông pha lẫn hương thơm ngào ngạt của hoa sữa, phả vào khoang ngực khiến người ta cảm thấy mát lạnh.
Doãn Nghi bước xuống trạm xe buýt gần khu nhà của cô. Năm cuối thực có quá nhiều việc khiến con người ta bận tắp mặt mũi. Hồ sơ hoàn tất thủ tục ra trường của Doãn Nghi vẫm đang thiếu nột số thứ nên cô đành lên xe trở về quê nhà để nhận dấu xác nhận của ủy ban tỉnh và cũng đồng thời mang một số đồ về cho mẹ Doãn.
Ngày xuất phát, không ngờ là Cao Minh Thành lái xe của anh ta đến chở cô. Tuy có chút bất đắc dĩ nhưng hơn hết là sự hạnh phúc ngập tràn trong lòng cô.
Nhìn gương mặt đạt chuẩn tiêu chí của một nam thần thanh xuân vườn trường này, Doãn Nghi không thể không cảm thán, có người bạn trai như vậy thực sự khiến cô thụ sủng nhược kinh mà.
Không biết có bao nhiêu cô gái ngoài kia đang luôn nhìn chằm chằm bạn trai cô. Hoa đào của anh cũng không phải ít, nhưng cũng đủ làm cô nhức đầu. Cao Minh Thành không thể ở lại nhà cô lâu, bởi anh còn phải làm việc. Buổi tối tiễn anh về thành phố, ánh đèn đường ấm áp cứ thế phủ xuống thân hình mảnh dẻ của cô. Hít một hơi thật sâu để hương lạnh tràn ngập khắp phổi, ánh mắt lưu luyến nhìn chiếc xe Jugar của anh ngày một xa. Đến khi nó khuất bóng sau ngã rẽ cô mới quay người đi vào trong.
Cao Minh Thành và cô yêu nhau cũng đã gần 2 năm rồi, hai người ở bên nhau luôn tình cảm ngập tràn. Trong rừng hoa ngập tràn năm đó ở trường đại học, đàn anh hơn cô hai khóa vừa có nét đẹp trai ngời ngời khiến bao nhiều say đắm – liền theo đuổi cô.
Hoàn cảnh của Doãn Nghi đã hình thành nên con người cô hiện tại, có chút lạnh nhạt và ánh mắt xa cách nhưng sâu trong đó là tình cảm trân thành và nặng sâu của cô dành cho Cao Minh Thành. Cô không dễ dàng tin tưởng vào người khác, nhưng lâu dần sự trân thành và kiên trì của anh đã khiến cô rung động. Đó là người mà cô dành trọn trái tim để yêu.
Hơi thở thơm mát, dịu nhẹ như có như không đột nhiên lượn lờ quanh chóp mũi khiến dòng suy nghĩ bị cắt đứt. Trên má cảm nhận được độ lạnh từ bàn tay anh đem tới. Doãn Nghi ngước đôi mắt đang đỏ hoe nhìn lên đối diện mình. Gương mặt đẹp tựa tạc cùng ánh mắt hút hồn đó đang rất gần mặt cô.
Độ lạnh mà cô vừa cảm nhận là do anh đang lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng rơi trên gò má. Người đàn ông này mới chỉ cùng cô trải qua một đêm mà thôi tại sao trong ánh mắt anh ấy lại có sự dịu dàng với cô như vậy.
Nhận thấy cô đang ngơ ngác nhìn mình, anh liền thu tay lại, ánh mắt cũng dần trở nên thâm trầm anh liền hỏi “ Đau lắm sao?” Sự dịu dàng trong chớp nhoáng ấy như giấc mơ không có thực đến cạnh Doãn Nghi rồi lướt đi mất như chưa từng tồn tại.
Anh khoác lên mình bộ áo ngủ, để lộ vòm ngực rắn chắc ngồi xổm trước mặt cô, chỉ cần nhìn xuống là có thể chiêm ngưỡng những múi cơ bắp đó rồi. Nhưng vì câu nói của anh, mà sự ấm ức trong lòng cô bộc phát khiến cô không thể kìm nén được mà khóc òa lên.
Đôi mắt như chim ưng của anh vẫn chưa lúc nào rời khỏi cô, nhìn thấy như vậy liền không do dự ôm cô vào lòng và vỗ về cô. Hai người cứ như vậy, một bé khóc, một lớn dỗ dành ở ngay trước cửa ra vào căn hộ của anh.
“Tôi đưa em về.”
Chiếc xe hạng sang cứ im dịu từ từ lăn bánh khỏi khu chung cư Tần Phát. Đây là khu chung cư đắt đỏ nhất thành phố, một nhân viên bình thường như cao Minh Thành tại sao lại ở trong khu đắt đỏ như vậy. Suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Hướng mặt ra phía cửa kính của xe, hạ kính xuống để luồng gió mát lạnh phả vào mặt cô giúp cô tỉnh táo. Hương hoa sữa khắp thành phố cứ thế ngự trị toàn bộ bầu không khí như bá chủ.
Quanh chóp mũi của Doãn Nghi cũng cứ như vậy mà đầy ắp hương hoa sữa, nhưng lẫn trong đó vẫn là mùi hương rất thanh dịu lại êm ái. Cô biết mùi hương đó tỏa ra từ đâu. Nhìn người đàn ông đang nghiêm túc xem tài liệu ở trước mặt cô đây, liền bắt đầu có chút thán phục anh. Tây trang nghiêm chỉnh, caravat phối hợp đồng điệu khoác lên anh chính là hoàn mĩ đến nghẹt thở.
Dường như âu phục sinh ra là để dành cho anh vậy. Và phảng phát đâu đó là hơi thở nhịp nhàng trầm ổn của anh cứ quanh quẩn trong khoang xe. Khí chất trên người anh chính là bản năng sinh ra không thể bắt trước. Đôi mày chau lại như đang gặp vấn đề gì đó của lại tôn lên cho anh sự nghiêm nghị, bất giác cô lại thấy hơi sợ anh.
“Mặc mỏng như vậy, không thấy lạnh sao?”
Có phải anh có con mắt thứ ba không, trong khi vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm tài liệu, vẫn có thể biết cô đang u mê nhan sắc của anh sao. Doãn Nghi liền chột dạ, kéo cửa kính xe lên.
“ Cũng có chút lạnh…”
Nếu anh không hỏi, cô cũng không để ý hôm nay mình mặc rất ít, có lẽ vì lúc ra khỏi nhà vội vã và vì chuyện đó nên cô không chú ý đến bản thân mình nữa.