Chương 88: Rơi xuống
Vết thương cắt lìa cái chân của Minh Hồng Lạc khiến cho cô ta bị mất thăng bằng, ban nãy Minh Hồng Lạc cũng chỉ có thể cười nhạo được một lúc mong rằng Ngọc Linh Thảo sẽ biết sợ mà lui, vì cô ta chỉ còn lại một thành nguyên linh trong cơ thể, nó có thể cạn đi bất cứ lúc nào. Giờ thì hay rồi, vì Ngọc Linh Thảo không hề chạy trốn và tấn công thêm một lần nữa khiến cho hai cặp chân ban đầu giờ chỉ còn hai khúc đùi bị đứt làm đôi mà thôi.
Nguyên linh cũng không còn nhiều để hồi phục vết thương nữa, vậy nên Minh Hồng Lạc đã chuyển sang việc cầm máu, hơn nữa, đòn đánh của Ngọc Linh Thảo lại không hề có dấu hiệu dừng lại.
Minh Hồng Lạc cứ liên tục ngăn chặn những đòn đánh từ phía của Ngọc Linh Thảo, những đòn đánh có tốc độ cao khiến cho cô ta không thể nào chặn hết được. Và ngay sau đó, Ngọc Linh Thảo liền tấn công về phía sau lưng của Minh Hồng Lạc, điểm khuất tầm nhìn của cô ta và đánh thẳng vào lưng của Minh Hồng Lạc khiến cho cô ta hét lên đau đớn.
Lực đạo quá mạnh khiến cho Minh Hồng Lạc không kịp chuyển hướng mà phải bay thẳng vào một hòn đảo gần đó, khiến cho mặt đất bị san bằng, để lại một đống khói bụi và Minh Hồng Lạc ngay đó.
Ngay khi Minh Hồng Lạc đang dùng tay vận sức nâng cả cơ thể của mình lên thì Ngọc Linh Thảo đã bay xuyên thẳng qua đám bụi đó và tấn công Minh Hồng Lạc, một đường dùng kiếm pháp cơ bản liên tục vung tới phía của Minh Hồng Lạc. Những ánh sáng liên tục hiện lên báo hiệu nơi mà Ngọc Linh Thảo cần chém, cô bé liền nhìn theo mà chém một cách điên cuồng.
Một, rồi hai, những vụ nổ bộc phát cứ thế liên tục phát ra khiến cho Minh Hồng Lạc đau như chết đi sống lại, ý thức cũng không còn tỉnh táo như lúc đầu nữa. Cứ mỗi lần đánh là Minh Hồng Lạc lại cứ dần mất ý thức và cứ tỉnh lại.
Không thể cam chịu rằng mình lại chết thế này, Minh Hồng Lạc liền cố gắng giơ tay lên và dồn linh lại bắn thẳng về phía Ngọc Linh Thảo khiến cho cô bé phải giơ kiếm đỡ và bị văng xa.
Nhưng mà Ngọc Linh Thảo vẫn chưa từ bỏ, cô bé liền dồn sức mà xoay người lại và vung một phát, thanh xà kiếm liền tách ra từng phần và hướng tới hòn đảo, nơi mà Minh Hồng Lạc đang nằm đó.
Một đường kiếm vung tới, một vụ phá hủy lớn diễn ra khiến cho đất đá văng tứ tung, ngay khi Ngọc Linh Thảo nhìn thẳng vào nơi đó thì không hề thấy Minh Hồng Lạc đâu. Liền đoán ra và quay sang hướng mà thanh kiếm của mình vừa tung thì ở phía đầu lưỡi kiếm, Minh Hồng Lạc đã ở ngay đó.
Cô ta dùng răng ngậm chặt phần lưỡi kiếm cho dù nó có làm cho khuôn mặt của cô ta bị rách đi chăng nữa, một đường lại giơ hai tay hướng về phía Ngọc Linh Thảo.
Đây là chiêu thức mà mình có thể tung ra hiện giờ, mong rằng chiêu thức này sẽ kết liễu được con nhóc đó.
Cô ta dồn gần hết số nguyên linh còn lại của mình. Một đường cố gắng tiêu diệt Ngọc Linh Thảo, bởi đây là một cái gai nhọn trong mắt, và cũng là để cứu sống mạng của cô ta, sau chiêu này, cô ta sẽ không còn đủ linh để có thể tiêu diệt được Ngọc Linh Thảo nữa nên đây là được ăn cả, ngã về không.
Ngay lập tức, một luồng sáng diễn ra, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo phải sợ hãi mà lập tức tạo dựng khiên chắn, thứ mà cô đã học được sau thời gian giao chiến với Minh Hồng Lạc, cô bé dồn hết sức và đổ vào một đống linh để chặn đòn.
Một luồng lực lượng lớn được phóng ra khiến cho Ngọc Linh Thảo phải sợ hãi tột độ. Ngay lập tức, lá chắn mà cô bé đã vỡ ra, khiến cho Ngọc Linh Thảo phải hứng trọn đòn đó.
Ngay khi đòn tấn công dừng lại, cũng là lúc mà Minh Hồng Lạc thấy Ngọc Linh Thảo, hiện giờ cơ thể của cô bé đã bị cháy xém, cơ thể lảo đảo mà dần dần rơi xuống. Ngay khi Minh Hồng Lạc an tâm mà định rời đi thì đột nhiên cánh tay của cô ta đột nhiên bị kéo lại. Nhìn sang thì Minh Hồng Lạc đã kinh ngạc vì thứ kéo tay của mình lại là thanh xà kiếm của Ngọc Linh Thảo.
“Chạy… đi đâu thế!!” Ngọc Linh Thảo hét lên.
Lời nói ấy khiến cho Minh Hồng Lạc phải sợ hãi tột độ. Một kéo giật xuống, cánh tay còn lành lặn khi nãy hiện giờ đã bị đứt lìa khiến cho Minh Hồng Lạc đau đớn không thôi. Mất thăng bằng về điều khiển lượng linh, Minh Hồng Lạc liền bắt đầu rơi xuống.
Ngay khi rơi xuống, Minh Hồng Lạc quay xuống phía dưới trong nỗi sợ hãi, bởi vì đó là khu vực cấm, rơi xuống là sẽ chết.
Không cam chịu số phận, Minh Hồng Lạc liền dồn sức bắn một lượng linh nhỏ từ phía cánh tay còn lại đẩy bản thân tới gần một hòn đảo gần đó. Nhưng mà khi Minh Hồng Lạc sắp chạm tới thì cánh tay còn lại liền bị Ngọc Linh Thảo chụp lấy được bằng thanh xà kiếm và lôi kéo xuống lần nữa.
“Ta… cho ngươi đi chưa!”
Minh Hồng Lạc sợ hãi, nhưng mà cô ta lại muốn làm thêm lần nữa, không được lần này thì lại lần sau nữa, cho đến khi được thì thôi, nhưng mà điều đó chỉ còn lại là ảo tưởng, bởi vì khi Minh Hồng Lạc định tung ra thêm lần nữa thì nó lại không hề diễn ra, đến lúc này cô ta mới biết.
A, mình hết nguyên linh rồi!
Ngay lúc này, cô ta đã từ bỏ, quay ngược cơ thể lại, ngắm nhìn trời xanh lần cuối, liền mở miệng tự hỏi: “Ta chết như thế này sao?!”
Vừa dứt câu, từ phía dưới mặt biển liền trào ra một con quái vật, nó liền gặm lấy cơ thể của Minh Hồng Lạc và trào xuống biển.
Ngọc Linh Thảo cũng theo đó mà nhắm mắt, cô bé dự bụng chịu đựng lần cuối cùng và rơi xuống phía dưới mặt biển, cơ thể chìm sâu không thấy đáy