Chương 69: Đấu tranh
Gần như tất cả mọi người đều đã ở trên trời, y như rằng đây là điều đã biết trước.
Còn Ngọc Linh Thảo, đương nhiên là cô bé đã bị chôn vùi dưới đống đất đá kia rồi.
Những viên gạch lớn bắt đầu động đậy, sau đó là bị đẩy ra, rồi Ngọc Linh Thảo đứng lên, cơ thể của cô bé hầu như không bị vết thương gì đáng ngại, chỉ bị xây xát nhẹ.
Nếu không nhờ Huyền Cơ báo trước, có lẽ mình đã chết rồi.
Điều này làm cho những người của các tông môn rất bất ngờ, bọn họ không nghĩ rằng chịu trực diện đòn nổ đó mà lại không chết.
Đây là đã khinh thường Ngọc Linh Thảo rồi, vì thế, tất cả tông chủ các tông môn trừ hoàn tinh tông đều nghĩ rằng đây là con sâu hại, cần phải diệt trừ, nếu không thì tương lai người bị tiêu diệt sẽ là bọn họ.
“Ngươi hãy ra tay đi!” Tông chủ vạn hàn tông là Hàn Lập Sinh nói, ông ra lệnh cho một trưởng lão gần đó.
Trưởng lão đó ngay lập tức tuân theo mệnh lệnh mà lao tới tấn công Ngọc Linh Thảo nhưng lại bị Minh Nguyên Hồng ngăn cản.
“Ngươi định làm gì đồ đệ của ta!” Minh Nguyên Hồng nói.
“Gì chứ! Ngươi đây là muốn ngăn cản ta sao, vậy thì chết đi!”
Dứt lời, hắn ta ngay lập tức tấn công, một chưởng toàn lực của hắn kèm theo rất là nhiều linh khiến cho Minh Nguyên Hồng phải chật vật chống đỡ.
Dù vậy, cô vẫn quát lớn: “chạy đi! Hãy kêu các đệ tử tông chúng ta rời khỏi đây càng xa càng tốt!”
Vừa nói, Ngọc Linh Thảo đã lập tức bay đi sang chỗ khác, điều này làm cho các trưởng lão của các tông môn khác là minh kiếm tông và thiên hỏa tông lao tới ngăn cản và tiêu diệt, nhưng mà bọn họ lại bị Minh Kim Nhân chặn lại.
“Đi đâu mà vội mà vàng, lần trước chúng ta cọ sức vẫn chưa xong đâu!” Minh Kim Nhân nói.
“Ngươi định chọi cả hai à, chúng ta đều là hội tụ cảnh tạo tác, ngươi nghĩ rằng bọn ta sẽ để yên cho ngươi sao?!” Trưởng lão của thiên hỏa tông nói, nhưng mà Minh Kim Nhân lại không quan tâm.
“Cứ lao lên thử xem!”
Vừa nói, Minh Kim Nhân tạo dáng khiêu khích.
“Vậy thì bọn ta sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt!” Trưởng lão minh kiếm tông nói.
Cả hai ngay lập tức lao tới đối đầu với Minh Kim Nhân, anh ta cũng ngay lập tức đối đầu lại, mặc dù mang cái lợi thế là hai đánh một, nhưng mà khi đối đầu lực lượng với nhau, cả ba đều ngang tài ngang sức, Minh Kim Nhân lại không hề lép vế một chút nào cả.
Chuyển sang phía của Diêm Sinh La, ông ta đang thở dốc khi mà từng chút thanh kiếm đâm vào người ông lấy đi máu của ông.
“Các ngươi đây là đã lập kế hoạch này nhiều năm rồi nhỉ, vậy mà ta lại không hề phát giác ra một chút nào!” Diêm Sinh La nói.
“Kế hoạch hoàn mĩ như thế, ngươi thì làm sao mà có thể phát hiện được cơ chứ!” Hòa Thu Bách đáp lại.
“Vậy à, vậy ư!!!” Diêm Sinh La gồng mạnh lên, ông ta rút thanh kiếm trong đau đớn, và rồi vết thương nhanh chóng khôi phục nguyên vẹn không như lúc đầu.
Ngay cả sinh lực yếu ớt của ông ta cũng trở nên dồi dào hơn trước: “Ngươi đây là đã chạm vào cái gai khó nhổ rồi!”
Nhưng mà điều khiến Diêm Sinh La không ngờ lại là Hòa Thu Bách, hắn ta lại đang cười lớn khi thấy Diêm Sinh La khôi phục như ban đầu.
“Ngươi vậy mà lại dùng chiêu này! Cũng phải thôi, nhưng mà, chiêu này tốn rất nhiều nguyên linh đúng không?”
Vừa nói, Diêm Sinh La đã kinh ngạc tột độ, ông ta không ngờ rằng Hòa Thu Bách lại biết được bí mật này, nhưng mà điều đó thì sao chứ.
“Ngươi nói đúng, khả năng này tốn rất nhiều Nguyên Linh, nhưng mà ngươi cũng đừng vội mừng, bởi vì ta sẽ đập tan cái bản mặt đó của ngươi, để ngươi không còn cười được như trước nữa!” Diêm Sinh La nói, điều đó khiến cho Hòa Thu Bách lại cười một lần nữa.
“Ngươi lấy gì mà đòi thắng bọn ta cơ chứ, bọn ta có tận 5 tông môn phía bên này, dù ngươi có lớn mạnh đến đâu, điều đó cũng không ngăn cản được việc ngươi sẽ bị tiêu diệt ngay lúc này đâu!” Hòa Thu Bách vừa nói vừa nhếch mép cười.
“Ta sẽ không tham gia vào lần này!” Tông chủ hồng tâm tông là Hồng Hà Thạch lên tiếng.
Hòa Thu Bách khi nghe thấy lời nói đó thì cực kì bất ngờ, hắn ta không ngờ rằng Hồng Hà Thạch lại rút lui lúc này.
“Tại sao cơ chứ?!” Hòa Thu Bách hỏi.
“Tông bọn ta từng mang ơn cô bé Ngọc Linh Thảo, vậy nên bây giờ bọn ta sẽ không nhúng tay vào!” Hồng Hà Thạch đáp.
Bọn ta chỉ có thể giúp được các ngươi tới đây mà thôi!
“Bọn ta cũng sẽ không tham gia, bọn ta không thích chiến trận lần này!” Tông chủ hợp âm tông là Hợp Ngụy Thủy nói.
Điều này khiến cho Hòa Thu Bách có chút đau đầu, đại sự sắp thành, vậy mà lại có 2 trong 5 tông môn từ bỏ trận chiến lần này, vậy là mất đi 2 chiến lực cực kì quan trọng.
Nhưng mà lại có hai cánh tay đặt lên hai bên vai của Hòa Thu Bách, đó là Hàn Lập Sinh và Thiên Ngục Mông, tông chủ thiên hỏa tông và vạn hàn tông.
“Vẫn còn hai bọn ta ở đây, ngươi không cần lo lắng!” Hàn Lập Sinh nói, câu nói đó khiến cho Hòa Thu Bách an tâm đi phần nào.
“Phải rồi, là ta đã quá vội vàng, có hai người các ngươi thì chúng ta vẫn sẽ có nhiều lợi thế hơn!” Hòa Thu Bách nói.
Hàn Lập Sinh và Thiên Ngục Mông cũng đồng tình theo.
Rồi đột nhiên Phát Ninh Tâm và Quy Hắc Kiên hiện lên, họ cũng muốn chiến đấu cùng nhưng mà tông chủ lại từ chối và quát mắng bọn họ.
Rồi đột nhiên Ngọc Linh Thảo xuất hiện, cô bé lập tức lao tới bắt lấy hai người là Phát Ninh Tâm và Quy Hắc Kiên lại và ngay lập tức lao đi, dù cho cả hai có giãy dự đến mức nào.
Cô bé biết tính nghiêm trọng của sự việc, vì thế trận chiến này không phải là trận chiến bình thường mà Ngọc Linh Thảo có thể đối đầu được.
Ngọc Linh Thảo quay đầu lại nhìn, cô bé nhìn sang chỗ của Hồng Hà Thạch, ông ấy cúi đầu nhẹ bày tỏ thành ý, vậy nên Ngọc Linh Thảo cũng làm như vậy.
Có hồng tâm tông và hợp âm tông không tham gia, điều này giúp cho tông chủ bớt áp lực hơn nhiều, mong là bọn họ có thể đối đầu được!
Ngọc Linh Thảo rời đi trong sự lo lắng.