Chương 104: Ra ngoài
Sau một lúc, tiếng gầm thét ấy đã ngừng lại, những người từng bịt tai khi ấy mở mắt nhìn, đã cảm thấy sự uy hiếp đến kinh người.
“Không thể nào, sao lại có sự tồn tại to lớn như thế này ở bí cảnh chỉ có luyện linh kì mới có thể vào được cơ chứ?!”
“Ước tính sức mạnh này, hẳn là đã vượt xa cái hội tụ cảnh từ lâu rồi!”
“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy cơ chứ?!”
Con vượn ấy phía trung tâm núi lớn, bắt đầu giơ tay lên một cái, một lượng lớn nguyên linh tụ hội trên tay, liền hóa thành một cái khổng lồ đá to ngang cái ngọn núi nhỏ, phóng ra lên trên không. Con điểu ấy mở cái mỏ lớn hướng về phía cái hòn đá lớn, cũng tụ hội nguyên linh phóng ra một cái lượng lớn khối hỏa cầu vào cái hòn đá lớn ấy.
Bùm!
Một vụ nổ lớn vang lên, những viên đá khi nãy đã vỡ ra thành từng mảnh lớn khác bay tứ phía, kèm theo đó là một cái bao bọc hỏa ngay mỗi hòn đá, đã khiến cho những cục đá hóa thành thứ trông giống thiên thạch.
Những viên đá rơi xuống từng nơi càn quét mọi thứ nơi ấy, đã gây ra chấn động không thể lường trước được.
Những người ở ngay vị trí hòn đá rơi xuống, đã bị nổ tan xác không còn chút mảnh vụn nào. Hướng Ngọc Linh Thảo cũng không tránh khỏi nó, một cái hòn đá lớn to ngang cái ngôi nhà bay thẳng về phía cả đội, đã làm cho ai nấy chấn kinh, trong đầu hiện lên một từ “tử” lên bọn họ.
Ngọc Linh Thảo không thể đứng nhìn, đã hồi thần lại cầm lên chân long kiếm nhanh chóng dùng nhất trảm thiên chém dọc chia đôi cái hòn đá ra thành hai phần, trực tiếp khiến cho thương vong giảm đi 7 phần.
Những tiếng hét thất thanh vang lên khiến cho Ngọc Linh Thảo cảm thấy khó chịu, nhưng mà cô bé cũng không thể quản được nhiều thế, liền hét lớn: “Nhanh chóng bình tĩnh lại chống trả, nếu không thì tất cả chúng ta đều chết hết mất!”
Lời nói được truyền đi, rất nhanh mọi người đã ý thức được trở lại, đã làm theo lời của Ngọc Linh Thảo mà cố gắng chống lại những tảng đá lao tới.
Ngay lúc ấy, cái tên vượn kia đã có một chút chú ý tới phía của Ngọc Linh Thảo, quan sát qua một cái nhìn thẳng vào cô bé, ánh mắt thâm sâu quỷ dị.
Ngay lúc này, cái điểu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì!” Tên vượn ấy quay mặt đi, không quan tâm tới Ngọc Linh Thảo đang chống trả lại, nói: “Chuyện chính sự vẫn là quan trọng hơn!”
Nói xong, tên vượn bắt đầu bay lên, những tên khác cũng làm theo. Ngọc Linh Thảo đang chống trả lại những viên đá, đã nhanh chóng chú ý tới phía của các con yêu thú bên kia, nhìn thấy những con đó, đã bất ngờ thốt lên: “Không thể nào, bí cảnh này đã cấm bay, tại sao lũ đó vẫn có thể bay lên được cơ chứ?!”
Huyền Cơ bắt đầu hiện lên giải thích: “Đó là vì bí cảnh này đã khóa không cho linh khí điều động được linh phía bên ngoài và ngưng tụ được, vì thế chủ nhân mới không bay được, nhưng những cái cảnh giới cao hơn đã không còn là linh khí nữa, mà là truyền ra từ thể nội, vì thế bọn họ mới bay được.”
“Ra vậy, nhưng mà những tên đó rốt cuộc là đang muốn làm gì cơ chứ?!”
Về phía của lũ yêu thú, con vượn bay lên một hồi đã cảm nhận được cái cực hạn khu vực của bí cảnh này, trực tiếp lấy hai tay giơ ra xé toạc từ bên trong.
“Phá! Cho! Ta!”
Một tiếng động vang lên trời, cái nhãn quan ai nấy khi đang chống lại những viên đá lớn đã bỏ qua mà nhìn thẳng lên bầu trời.
Một mảnh không gian bị xé toạc ra, hiện lên một mảng hư không sừng sững nơi ấy, đã khiến cho toàn thể ai nấy cũng chấn kinh.
Những con yêu thú chui vào bên trong cái mảng hư không ấy, đã nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng cái mảng hư không ấy vẫn không hề đóng lại, mà còn mở rộng ra hơn nữa, rất nhanh chóng, cái hư không đã bao bọc cả bầu trời. Ngay lúc này, một chấn động lại vang lên khiến cho ai nấy cũng phải sợ hãi, mọi người hiện giờ cũng không thể biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
Phía bên ngoài bí cảnh, những người tông chủ đang ngồi yên thì bí cảnh lại lần nữa chấn động, mà lần này còn lớn hơn lần trước, điều này khiến cho bọn họ sợ hãi thốt lên: “Chuyện quái gì đang diễn ra trong bí cảnh vậy?!”
Ngay lập tức, bên trong bí cảnh đột nhiên chui ra 5 con yêu thú ra bên ngoài, thể trạng khổng lồ của lũ yêu thú ấy đã phá nát cả cái sân thành đống đổ nát.
Không chỉ vậy, cái lũ ấy lại bay đi như không hề có chuyện gì xảy ra, điều này khiến cho các tông chủ tức điên lên, nhưng vì cái uy thế áp bức của lũ đó mà bọn họ phải thu mình lại không dám làm càn.
Đúng lúc ấy, Hàn Lập Sinh cùng Hòa Thu Bách lại bay tới mà nói: “Các vị đại nhân, xin hãy chờ đã!”
Những con yêu thú quay mặt lại nhìn, thấy rằng đây chỉ là một tên con người yếu đuối, con vượn liền nói: “Ngươi sao lại cản bọn ta?”
“Nếu không đưa ra một lời nói thích hợp thì các ngươi sẽ được chôn thân ngay tại đây!” Con điểu nói.
Một cỗ áp bức hiện lên tỏa ra tứ phía tràn ngập trong không trung khiến cho ai nấy cũng kinh hãi, những vị tông chủ phía dưới cảm thấy cỗ áp bức đã sợ hãi tột cùng, trong đầu lại không biết rằng lũ kia muốn làm gì, lại muốn hai người họ đừng có bứt dây động rừng mà hại chết mọi người nơi đây.
Hòa Thu Bách cảm nhận cỗ áp bức, khuôn mặt sợ hãi tột độ, dù thế hắn ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà nói: “Bọn ta chính là người đã làm lỏng đi kết giới của cái bí cảnh này!”
Những con yêu thú nghe vậy thì cũng suy nghĩ một lúc, liền ngộ ra được lí do khiến cho cái bí cảnh này bị yếu đi vào năm ngoái, lại biết được ý đồ của bọn họ, hỏi rằng: “Vậy nên, các ngươi muốn phục vụ dưới trướng của bọn ta?”
“Vâng!” Cả hai đồng thanh đáp.
Nghe xong, những con yêu thú cười lớn, khuôn mặt trông rất đáng sợ.
“Được thôi, nếu các ngươi muốn thế, thì bọn ta cũng sẽ đưa theo, coi như cái các ngươi giúp suy yếu phong ấn trả ơn!”
“Cảm ơn đại nhân!”
Nói xong, bọn họ liền đi theo, bỏ lại những người tông chủ đang nhìn về phía bọn họ mà rời đi.
Ngay lúc này, khuôn mặt của các bị tông chủ đã trầm xuống, gặp đời ai lại có thể ngờ được rằng chính lũ tông chủ lại là gián điệp giúp cho các vị đại năng kia hiện hình.
Vào lúc này, cái kia bí cảnh lại chấn động thêm lần nữa, lần này sự rung chấn lại khác biệt hoàn toàn, khiến cho bọn họ có chút kinh hãi mà phòng ngừa.
Bùm!
Một tiếng nổ vang lên, bí cảnh liền nổ tung ra thành từng mảnh, lại bên trong vụ nổ hiện ra những vị tinh giả bên trong bí cảnh hiện thân.