Chương 97: Chiến đấu
Đây lại là con yêu thú mà Ngọc Linh Thảo đã từng trải nghiệm qua, có tên là Hắc Bạch Giáp Cân, một con yêu thú có sức mạnh rất lớn.
Dựa theo xung quanh này thì những con yêu thú này sẽ có tu vi từ nhất giai thượng phẩm tới nhất giai cực phẩm, dù rằng điều này không phải là đáng lo ngại đối với Ngọc Linh Thảo, nhưng mà điều khiến cô bé lo lắng lại là Lí Vần Thanh, Nhiệt Vũ Ngọc, Nhu Bàn Vân và Tiểu Nghịch Cơ. Những người này không có tu vi quá cao, thậm chí có thể nói là có chút thấp.
Bất giác Ngọc Linh Thảo lại có chút không quen, cho tới giờ cô bé cũng chỉ mới chiến đấu cùng một người là Phát Ninh Tâm mà thôi, việc chiến đấu đồng đội đối với Ngọc Linh Thảo chính là gần như bằng không.
Nhìn thấy sự lo lắng của Ngọc Linh Thảo, Lí Vần Thanh liền nói: “Không sao đâu, có ta ở đây!”
Nghe lời nói của người có một chút thực lực như Lí Vần Thanh khiến cho Ngọc Linh Thảo cũng không biết nói gì, dù vậy, lời nói đó cũng đủ để khiến cho cô bé an tâm phần nào.
Liền Lí Vần Thanh hét lớn, bắt đầu ra lệnh: “Nhiệt Vũ Ngọc! Nhu Bàn Vân! Tiểu Nghịch Cơ! Bốn người chúng ta sẽ cùng tiêu diệt một con!”
“Được!” Cả ba đồng thanh nói.
“Còn Thảo muội…, muội hãy cầm chân ba con còn lại nhé!”
Vừa nghe tới đây, Ngọc Linh Thảo lại cạn lời một lần nữa, một cái ánh mắt nghi ngờ nhìn thẳng vào Lí Vần Thanh khiến cho anh ta cũng phải có một chút cảm giác tội lỗi, nhưng mà cái này cũng không thể trách anh ta hết được, một phần cũng là vì Ngọc Linh Thảo là người có chiến lực cao nhất trong số bọn họ rồi.
“Muội làm được mà, đúng không?” Lí Vần Thanh nói.
Ngọc Linh Thảo thấy vậy thì cũng chỉ biết thở dài mà gật đầu.
Nhận được sự đồng ý, Lí Vần Thanh liền hào hứng mà cùng mọi người lao tới tấn công một con, tay nắm chặt thanh kiếm liền hô lên: “Tiến công nào, ta phải tiêu diệt con yêu thú kia nhanh chóng, để còn mau hỗ trợ Thảo muội nữa!”
“Không cần huynh nói, ta cũng sẽ nhanh chóng làm!” Nhiệt Vũ Ngọc nở ra nụ cười, tay lại cầm một cái phù văn.
“Cùng nhau kết liễu tên kia nào!” Nhu Bàn Vân lại bắt đầu rút thanh kiếm ra, nhanh chóng lao tới.
“Ta phải giúp Thảo muội sớm, thật sớm nha!” Tiểu Nghịch Cơ bắt đầu thả ra một đống linh thạch ra ngoài, rồi lại ném ra một số lá cờ nhỏ, tay bắt đầu chắp lại kết ấn, liền tạo ra một số địa lợi nhỏ của pháp trận bao vây con yêu thú đó.
Nhiệt Vũ Ngọc lại ném ba lá bùa vào trong, vừa chui vào, lá bùa ấy liền dính vào người con yêu thú ấy, miệng lẩm bẩm vài từ: “Địa, chú linh, hỏa, chân linh, nổ!”
Liền lá bùa liền phát động mà tự bạo phát, một vụ nổ lớn bao trùm toàn bộ cả trận pháp mà Tiểu Nghịch Cơ bày ra, liền cô bé có chút choáng khi mà Nhiệt Vũ Ngọc ném tận ba lá bùa vào cùng một lúc, liền nói: “Ngọc tỷ tỷ! Tỷ ném ít bùa chú thôi, pháp trận và muội không chịu được đâu!”
Nhiệt Vũ Ngọc nghe vậy thì quay sang, liền nói: “Không phải muội vẫn còn ổn đó sao?”
Tiểu Nghịch Cơ nghe vậy thì tức sôi máu lên, tay thì do trận pháp nên không làm gì được.
“Tiểu Ngọc muội! Muội đừng có mà chọc tiểu cơ muội nữa, hai người sao lúc nào chiến đấu cùng nhau cũng là phải cãi nhau khi đánh thế?”
Nghe thấy vậy, Nhiệt Vũ Ngọc cũng chỉ biết mở miệng cười.
Lại bị Nhu Bàn Vân đáp lại: “Lo mà tập trung vào trận chiến đi, còn ở đó mà cười!”
Phút chốc, cả hai lại tấn công thẳng vào người của con yêu thú Hắc Bạch Giáp Cân, liền đẩy ngã nó xuống sau khi nó vừa hứng chịu cả ba lá bùa phát nổ, dù cho là không đủ để kết liễu, nhưng cũng đủ để gây nên thương tích cho nó rồi.
Con yêu thú cũng không chịu trận, nó lại gầm lên một tiếng và giơ cao móng vuốt rồi vung về phía Nhu Bàn Vân và Lí Vần Thanh, nhưng lại không vung trúng bởi vì hai người đó đã nhảy ra để né đòn đó rồi.
Lại vì sự tức điên mà gầm thêm một tiếng.
Ngay lúc đó, Lí Vần Thanh liền hô to: “Nhân thời cơ này, chúng ta phải giữ được nhịp điệu, đừng để bị cuốn vào!”
“Vâng!” Cả ba người đồng thanh.
Liền Ngọc Linh Thảo từ phía bên kia đang đấu với ba con yêu thú còn lại thấy cảnh đó thì cũng có chút hài lòng.
Cô bé cũng đang tránh né các sự tấn công bất ngờ của lũ yêu thú ấy, trong lúc né lại tạo ra một đường kiếm chém con yêu thú ấy. Cứ thế mà liên tục làm đi làm lại động tác ấy để giữ chân lũ này.
Mọi người thấy cảnh đó thì cũng phải thán phục vài phần, những động tác uyển chuyển ấy thật sự là tao nhã và đẹp đẽ, khiến cho bọn họ trong chốc lác lại ngơ ngác, nhưng mà vì trận chiến vẫn còn, tất cả liền phải tập trung mà giải quyết những con yêu thú này trước.
…—————-…
Sau một thời gian, tất cả những con yêu thú này cũng đã được giải quyết xong, Ngọc Linh Thảo cũng bắt đầu mổ những viên yêu đan ra, bởi vì đóng góp cho trận chiến trước đó, một viên yêu đan sẽ được chia cho cô bé, hơn nữa, sẽ được thêm một nửa xác của con yêu thú đó, nguyên do cũng là vì cô bé là người đã lọc hết toàn bộ đống xác ấy.
Sau khi chia phần xong, Ngọc Linh Thảo đã nhận được một viên yêu đan, một cái xác và thêm nửa cái xác của yêu thú, liền lấy nhẫn không gian và thu tất cả vào bên trong, điều này khiến cho mọi người ở đó có chút hứng thú với món đồ ấy, bởi vì rất cả mọi thứ mà bọn họ mang theo để đựng đồ là túi không gian, diện tích không lớn bằng, cũng không hề tiêu trừ hết cân lượng của các loại yêu thú, vậy nên khi nhìn Ngọc Linh Thảo sở hữu tận 4 chiếc, trong đầu tất cả mọi người ở đó đều có suy nghĩ chung rằng: Thảo muội muội thật sự là giàu quá đi.
Sau khi thu dọn chiến trường xong, mọi người bắt đầu đi tiếp.
Được một hồi, cả bọn liền phát hiện ra một điều thú vị ở phía bên kia.
Thật sự là đã ra tới một khu vực núi cao, đây lại chính là phía trung tâm của bí cảnh, nhưng mà phía bên dưới, nơi đó lại tụ tập rất nhiều người.