Chương 130: Lẩn trốn
Bọn họ từ phía bên này, khuôn mặt nghiêm túc tìm kiếm, lại không tìm ra được một cái điểm bất thường. Đúng lúc đó, lại thêm một người lao tới: Sao rồi, có manh mối gì không?”
Hắn ta lắc đầu một cái: “Không, không thấy gì bất thường cả.
“Haiz, đã hai ngày kể từ lúc đó rồi, vậy mà một chút tung tích cũng không hề tìm thấy, đến cả giọt máu phảng phất nơi này hiển hiện một cái không tìm ra.”
“Trách thì cũng trách ai được, cô ta lại thật sự thông minh dùng chính máu của mình bay một vòng hết mấy nơi rải liên tục những giọt máu không định hình, thế mà vẫn còn đủ linh lực trốn tránh được.”
“Cô ta lại không biết có được pháp bảo gì? Lại có thể cung cấp lượng lớn linh lực không giới hạn như thế?”
“Không biết nữa, nhưng chắc là một cái phi phàm cao hơn bảo vật hoàng phẩm.”
“Chắc là vậy rồi.”
“Thôi, nơi này tiếp tục tìm kiếm cũng không tìm ra được cái gì, chi bằng đổi qua nơi khác tìm kiếm chắc chắn dễ dàng hơn nhiều.”
“A đúng đúng đúng, vậy thì chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Nói xong, bọn họ lập tức rời đi, tiếp tục tìm kiếm từ nơi khác phảng phất.
Tại phía bên cánh xa thêm một chút gần trăm mét, phía bên dưới gốc cây một cái ánh quang hoàng lục lẫn lộn, nhỏ một góc rọi vào bên trong là Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan đang ngồi cùng nhau, cô bé hiện giờ đang dùng linh lực hồi lại suốt bấy giờ đã phần nào da ngoài tốt lành hơn nhiều sáu bảy phần.
Ngọc Linh Thảo ngừng việc chữa trị, một cái xảm nhận cử động một lúc, đã chắc chắc rằng cái này ổn thỏa sự tình, lại thêm phần huyết mạch long tộc chắc chắn ổn thỏa hơn nhiều.
Vừa nghĩ, Ngọc Linh Thảo liền an tâm hơn, lại nhìn sang bên Nhân Chiêu Lan đã có một chút buồn bã kèm theo bất an, Ngọc Linh Thảo nhìn vậy, lặng lẽ nói: “Sao vậy?”
“Không.” Nhân Chiêu Lan lắc đầu nhẹ, lại nói: “Tôi chỉ là nghĩ rằng không biết mình có sống qua được chuyện này hay không?”
Ngọc Linh Thảo lắng nghe, bởi lẽ cô bé cũng đã nghe qua chuyện của Nhân Chiêu Lan từ hai ngày trước, cũng có một chút thương cảm đối với Nhân Chiêu Lan, nhưng nhiều phần hơn là một chút tức giận từ hai phía. Ngay lúc này, Ngọc Linh Thảo vẫn là một cái nói ra sự tình suy nghĩ.
“Nếu cô sợ hãi như thế thì vẫn còn cách khác mà, chỉ cần cô quay trở lại nơi đó và tuyên bố mình sẽ không vào trong hoàng tộc, vậy thì cô sẽ không phải làm một cái chuyện sợ hãi thế này nữa.”
Nhân Chiêu Lan lại lắc đầu: “Không, chuyện này đã là không thể cứu vãn nữa rồi, chỉ mong một cái kết viên mãn tiếp tục đi tới.”
Ngọc Linh Thảo gật đầu một cái, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng nhưng lại có chút lo lắng, hiện lên một khoảng đã được Nhân Chiêu Lan ánh mắt kiên định đánh tan, nghiêm túc nói: “Đây chính là một con đường khó khăn, nhưng chỉ cần là đến cuối cùng, chúng ta hai người hành trình viên mãn diễn ra.”
Nhân Chiêu Lan đồng ý. Tối đó, một bóng dáng trồi lên, Ngọc Linh Thảo đang dùng chính cái linh lực điều khiển phần đất để sắp xếp theo ý mình, lại nhìn về phía Nhân Chiêu Lan, cô bé một chút bùn đất bước sau. Khi lên tới trên mặt đất, cả hai vẫy tay thổi những cái bụi trên người xuống, sau đó bắt đầu di chuyển.
Buổi tối là khoảng khắc tối tăm nhất, là khoảng khắc dễ lẩn trốn nhất, nhưng cũng là khoảng khắc tìm kiếm nhiều nhất.
Đối với các loại công nghệ tìm kiếm, tốt lành ban đêm nhất phải chú ý tới đăng quang nguyên nhất, một phần vài ngàn năm trước phát minh đã có thể tối ưu hóa nó, hiện nay đã có thể phát sáng tới phía trước rõ ràng hơn đèn dầu, lại tốt ít linh thạch nhiều, rõ ràng tiện lợi. Cái thứ hai đáng quan tâm chính là thám linh trắc khí, có thể biểu hiện một phần thứ muốn tìm vào trong một cái máy, nhưng tốn nhiều linh thạch hơn, lại phải có một sự miêu tả chính xác hoặc là một thứ nào đó liên quan.
Đối với cái đầu tiên có lẽ Ngọc Linh Thảo đánh lừa được, nhưng cái thứ hai, máu của cô bé đã tung ra, dễ dàng hơn tìm kiếm, nên chắc chắn chạy khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Vừa nghĩ, Ngọc Linh Thảo liền kêu Nhân Chiêu Lan nhanh chóng hết sức chạy khỏi nơi này.
Tại phía bên kia, một người đang cầm thám linh trắc khí đột ngột cảm thấy sự biến động từ cỗ máy, nhanh chóng hét lên: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”
“Cái gì?! Thật sao?! Nhanh chóng xem xem!”
Lần lượt, càng nhiều người nhanh chóng chạy tới kiểm tra, đã xác định rõ ràng cái này là thật, nhanh chóng theo cái chỉ dẫn trên đó màu đỏ, một đường tiến tới Ngọc Linh Thảo sự tình vẫn cảnh giác nhưng không hề nhận ra.
Một lúc lâu sau, cái này liên tục tìm kiếm mạnh mẽ, còn Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan quan sát phía dưới xác nhận một cái.
“Quan sát gay gắt thế này, có vẻ như chúng ta bị phát hiện rồi.”
“Cái gì?! Không thể nào, chúng ta trên đường đều né tránh tốt và chắc, đằng sau không có ai tiến tới, tại sao lại có thể phát …”
Nhân Chiêu Lan đang định nói, lại đột ngột nhận ra: “Chẳng lẽ nào?”
“Có lẽ là bọn họ sử dụng thám linh trắc khí rồi.”
“Vậy mà lại tốn nhiều linh thạch như thế chỉ để bắt mình, chắc chắn rằng mình chính là khó sống sót nổi.”
“Nghĩ theo một cách khác, là cô có được sự chú ý quan tâm quá lớn.” Ngọc Linh Thảo một chút đùa giỡn, lại phía Nhân Chiêu Lan tức giận nói: “Lớn cái này ai lại muốn cơ chứ!”
Lời nói của cô ấy có chút lớn, lại làm kinh động đến người khác quan tâm: “Ai!”
Nhân Chiêu Lan phát hiện điều này, đã lập tức bịt mồm lại im lặng tiếng nói, sau một hồi bọn họ không cảm thấy cái gì bất thường sự tình liền rời đi: “Không phải sao, chẳng lẽ là tiếng gió?”
Đến lúc này, Nhân Chiêu Lan thở phù một cái, lại nói: “Suýt nữa thì chết rồi.”
“Lần sau lại là đừng có nói lớn như thế nữa.”
“Hừ, không có lần sau đâu.” Nhân Chiêu Lan tức tối quay mặt đi chỗ khác.
Ngọc Linh Thảo biểu đạt ý, đã vừa tin vừa không tin lời cô ấy nói. Đột nhiên, cô bé cảm nhận thấy sự bất thường từ phía bên trái.
“Có người, hơn nữa là rất nhiều, có lẽ là bên cầm thám linh trắc khí tới rồi, không mất bao lâu sẽ phát hiện nơi này thôi.”
“Vậy thì phải làm sao?” Nhân Chiêu Lan lo lắng hỏi.
“Đương nhiên là …”
Phía bên kia cầm thám linh trắc khí tới hướng, đã thấy dấu đỏ rất gần, nhanh chóng quan sát phía dưới một hồi, nhanh chóng nhận ra điểm bất thường lại đột ngột từ phía đó bay ra bóng ảnh.
“…Chúng ta phải chạy thôi chứ làm sao.” Ngọc Linh Thảo tay phải ôm phần eo bụng của Nhân Chiêu Lan vác nhanh chóng chạy.
“Tìm thấy rồi!” Một tên hét lớn.