Chương 9
– A, xin lỗi. Cả hai đồng thanh.
Mộng Khiết vừa ngước mặt lên đã bị vẻ đẹp của cô gái ấy thu hút. Khuôn mặt thon gọn, làn da trắng hồng, dáng người lại thon gầy. Cô gái kia như nhận ra Tần Mộng Khiết, lên tiếng chào hỏi trước.
– Em là… cái người đến lớp tìm Tạ Hoài Du mấy hôm trước đúng không?
– À, vâng ạ.
Cô gái kia mỉm cười thân thiện, tự giới thiệu bản thân mình với Mộng Khiết.
– Chào em, chị là Lưu Diệp Sương, bạn cùng lớp với Tạ Hoài Du.
– Em là Tần Mộng Khiết, rất vui được gặp chị.
Lưu Diệp Sương thích Tạ Hoài Du, vậy nên khi biết được dạo này có một cô gái lố dưới thân thiết với anh, lòng hiếu kì trong cô được khơi dậy. Học chung lớp với anh còn chưa từng thấy anh thân thiết với mình đến thế. Giờ đây, thấy người mình thích lại thích người khác như thế, trong lòng cô nảy sinh một chút đố kị.
– Cũng sắp vào lớp rồi, em đi trước nha.
– Hả, ừ, tạm biệt. Lưu Diệp Sương vừa cười vừa vẫy tay với Mộng Khiết. Cô cũng ổn định lại cảm xúc rồi quay trở về lớp học.
– ———
Tiếng chuông vào lớp reo lên đúng lúc cô vừa quay lại. Mộng Khiết nhanh chóng về lại chỗ ngồi, lấy sách vở ra chuẩn bị học.
Hôm qua cô thức lỡ thức khuya đọc truyện nên trong tiết học không được tỉnh táo lắm, cứ ngáp lên ngáp xuống mãi. Chu Hiểu Tinh ngồi ở bàn bên cạnh cười cười, lấy từ trong hộp bút ra một cục kẹo đưa cho Tần Mộng Khiết.
Tần Mộng Khiết lén lút ăn kẹo, sau đó cố gắng tậo trung vào bài học. Kết thúc tiết học thứ ba là giờ ra chơi, Mộng Khiết như muốn gục ngã, cô nằm dài ra bài, lấy áo khoác trùm kín đầu mình lại nằm ngủ.
– Tớ ngủ đây, vào tiết nhớ gọi tớ dậy đấy.
Buổi chiều Mộng Khiết đi xe buýt về, ra tới trạm chờ thì thấy Tạ Hoài Du cũng đang đứng đợi ở đấy.
– Anh có xe mà, sao phải đi xe buýt về thế?
– Tôi mới khỏi bệnh, cơ thể còn yếu, chạy xe không nổi~
Vừa nhìn cô đã biết ngay anh đang nói xạo, nhưng cần gì phải để tâm chứ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô về chung với anh, cứ coi như cô gặp may đi, cảm giác vui vẻ bất ngờ ập đến trong lòng Từ Mộng Khiết.
Bước lên xe, Tạ Hoài Du lựa hàng ghế gần cuối để ngồi, không quên vẫy tay ý bảo cô đi tới ngồi chung. Từ Mộng Khiết cũng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh.
– Nghe nói hôm nay em ngủ gật trong lớp hả? Vừa nói anh vừa nhếch miệng cười, đây rõ ràng là đang muốn chọc cô.
– Hồi nào, là ai kể với anh thế!
– Haha.
Tạ Hoài Du chuyển sang chủ để khác, thời gian tới nhóm bạn của anh định tổ chức một chuyến dã ngoại đi về trong ngày, Châu Chấn Kiệt với mấy người khác đã rủ thêm người vào nhóm, khoảng tầm mười người, hiện tại nhóm Tạ Hoài Du đã được tám người, thêm hai người nữa là vừa đủ. Lưu Diệp Sương từng ngỏ ý mời hai bạn nữ khác nhưng Tạ Hoài Du lại từ chối, nói hai người cuối cùng sẽ do Châu Chấn Kiệt mời đi. Cơ hội đi chơi chung tốt như thế, dễ gì mà Tạ Hoài Du để lỡ.
– Sắp tới nhóm bạn bọn anh có tổ chức một chuyến dã ngoại đi trong ngày, hay là… em đi cũng đi chung đi.
– Thôi, mọi người bạn bè với nhau, em cũng không quen biết gì hết, đi làm gì.
Thấy lời mời bị từ chối, Tạ Hoài Du không chịu bỏ cuộc, mặt dày mời gọi Tần Mộng Khiết đi chung. Thấy anh vẫn cứ một mực muốn mời mình đi, Tần Mộng Khiết cũng không từ chối nữa mà đồng ý luôn.
– Vậy… cảm ơn anh đã rủ em.
– À đúng rồi, Châu Chấn Kiệt có mời bạn em nữa, không cần lo đâu.
– Vâng~
Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô càng tăng thêm phần đáng yêu.
Cả một đoạn đường đi tuy không dài lắm nhưng cũng đủ để hai người trò chuyện đủ thứ với nhau. Chiếc xe dừng lại ở trạm xe buýt gần nhà cô, bước xuống vẫn không quên vẫy tay chào tạm biệt Tạ Hoài Du thêm lần nữa. Anh ngồi trong xe mỉm cười nhìn cô, nhìn theo cả bóng dáng cô bước đi về nhà.