Chương 8: Bị ốm
– Tiểu Du, mau dậy đi, sao hôm nay dậy muộn thế?
Mẹ của Tạ Hoài Du đứng dưới lầu gọi, vào lớp lúc bảy giờ rưỡi thì Tạ Hoài Du sẽ dậy lúc sáu giờ, thậm chí có thể sớm hơn. Ấy vậy mà hôm nay lại dậy muộn. Mẹ anh thấy gọi mãi mà con chưa chịu dậy, bà sợ con trai sẽ ngủ quên rồi trễ học, bà đi lên phòng, gõ cửa rồi bước vào đánh thức anh dậy.
Thấy Tạ Hoài Du mở mắt, mẹ định đi ra thì bị kéo lại.
– Mẹ… cho con viên thuốc hạ sốt với.
Mẹ anh ngạc nhiên, lo lắng quay lại hỏi:
– Con ốm rồi hả?
– Đợi mẹ, mẹ đi lấy thuốc cho.
Bà chạy xuống nhà mở tủ lấy thuốc, trước khi đem thuốc lên cho con trai, bà gọi điện cho giáo viên xin cho con trai mình nghỉ học.
– Nào, ngồi dậy uống thuốc đi. Vừa nói vừa đỡ Tạ Hoài Du ngồi dậy.
– Mẹ xin cho con nghỉ học hôm nay rồi, con uống thuốc xong thì nằm nghỉ đi, mẹ đi nấu cháo cho con.
– Vâng, cảm ơn mẹ.
Có lẽ do đang sốt cao nên vừa dứt lời là anh có thể ngủ được ngay. Dáng vẻ lúc ngủ của Tạ Hoài Du trông thật ngoan ngoãn và đáng yêu làm sao, như một con cún vùi mình trong chiếc chăn ấm cúng vậy.
—————
Giờ ra chơi hôm nay Tần Mộng Khiết chạy đến lớp của Tạ Hoài Du, muốn gặp mặt đưa quà để cảm ơn việc anh đã kèm cô học.
– Tạ Hoài Du nay nghỉ học rồi. Châu Chấn Kiệt nói.
Mộng Khiết thấy hơi hụt hẫng, sau đó liền hỏi lại:
– Sao lại nghỉ thế ạ?
– Cậu ta bị sốt ấy mà. Hôm nay được về sớm, hay là em qua thăm nó đi, tiện thể cảm ơn luôn. Châu Chấn Kiệt cười.
– … Vâng, cũng được ạ. Để chiều em qua.
Châu Chấn Kiệt đứng một bên cười trộm, anh ta tích cực đẩy thuyền đến thế mà còn không thành công thì tất cả sẽ là do Tạ Hoài Du ngu ngốc, không biết nắm bắt cơ hội!
Một cậu trai khác lên tiếng:
– Này, gửi lời hỏi thăm của bọn anh đến nó luôn nha!
– Cậu ồn quá.
Tần Mộng Khiết quay trở về lớp, Chu Hiểu Tinh thấy mặt cô bần thần cũng tiến lên hỏi chuyện:
– Sao thế?
– Đàn anh bị ốm, tớ định chiều nay qua thăm.
Chu Hiểu Tinh vừa nói vừa vỗ vai Tần Mộng Khiết, ý muốn trêu cô.
– Cậu suy nghĩ thấu đáo đấy, dù sao người ta cũng giúp đỡ cậu, chiều nay mang theo ít trái cây qua thăm anh ta đi.
– Cậu nói cứ như tớ với anh ấy đang hẹn hò yêu đương không bằng.
Buổi chiều tan học, Mộng Khiết ghé vào mua một ít trái cây rồi mới vòng qua nhà thăm Tạ Hoài Du. Cô đi theo địa chỉ mà Châu Chấn Kiệt đưa, phát hiện nhà anh cách nhà cô cũng không xa lắm. Cô bất giác nhớ lại mấy hôm trước, hôm ấy anh chạy xe qua nhà cô, cô còn tưởng nhà anh cách xa nhà cô lắm cơ.
– “Cũng đâu có xa lắm đâu, sao hôm trước chạy xe qua nhà mình chi vậy?”
Tần Mộng Khiết nhấn chuông cửa, mẹ Tạ Hoài Du đi ra xem thử.
– Cháu kiếm ai hả?
– Dạ, cháu đến thăm đàn anh Tạ Hoài Du ạ.
– Ôi trời, thì ra cháu là bạn gái nó.
Nói rồi bà kéo tay Từ Mộng Khiết vào nhà, không kịp để cô phản bác lại, bà lấy nước lấy bánh mời cô ăn, rồi lại không ngừng khen ngợi con trai có thể tìm thấy bạn gái xinh đẹp, đáng yêu thế này.
– Bác ơi, cháu…
– Ây, không cần phải ngại.
– Không không bác ơi, cháu không phải bạn gái anh ấy.
Tạ Hoài Du vừa bước xuống lầu, thấy cảnh tượng này, anh không nhịn nổi đành phải lên tiếng can ngăn mẹ mình lại.
– Mẹ, mẹ đừng chọc cô ấy nữa.
Thấy con trai đi xuống, bà chỉ cười rồi tránh mặt ngay.
– Xin lỗi, mẹ anh… không nói gì kì lạ quá chứ?
– Vâng… ạ.
Tạ Hoài Du nhìn vào bịch trái cây cô mang tới liền biết được lý do Tần Mộng Khiết ở đây.
– Sao em biết anh ốm thế?
– Sang nay em đến lớp kiếm anh, thấy mọi người bảo anh bị ốm nên nghỉ nhà rồi.
Tần Mộng Khiết ngập ngừng:
– Ừm… Đàn anh, anh có người yêu rồi hả?
Tạ Hoài Du xém tí phun nước trong miệng ra ngoài, như sợ cô hiểu lầm, anh vội vàng lên tiếng giải thích:
– Không, anh không có, em đừng nghe mấy lời mẹ anh nói.
– Ồ. Nghe tới đây, Mộng Khiết thấy thoải mái trong lòng hơn hẳn. Lúc nãy nghe mẹ anh nhắc tới hai chữ bạn gái, cô cảm thấy có chút bối rối, cùng với sự hụt hẫng, buồn bã. Khi nghe anh giải thích, nút thắt trong lòng như được gỡ ra.
– À đúng rồi, đây là bánh em làm để cảm ơn anh. Tần Mộng Khiết lấy từ trong cặp ra một bịch bánh quy với hình thù đáng yêu.
Tạ Hoài Du cười, nói lời cảm ơn cô rồi vui vẻ nhận lấy. Sau khi cô về nhà, anh cầm bịch bánh quy lên nhìn rồi cười ngây ngốc một mình.
Em gái anh- Tạ Ngọc Trân vừa đi học về, thấy anh trai ngồi cười tủm tỉm một mình, cô nổi hết da gà gọi mẹ.
– Mẹ, mẹ ơi, anh hai sao thế, cứ ngồi cười miết thôi, thấy ghê quá!
– Bạn gái nó tới nhà thăm, vui là đúng rồi!
– Gì!!?
– Mới đi học về mà ồn ào quá. Tạ Hoài Du quay qua liếc xéo em gái, Ngọc Trân thấy ánh mắt dữ dội của anh trai, không dám hó hẻ mở lời chọc ghẹo, cô cứ thế tiến thẳng về phòng mình.
Tinh,
Tin nhắn từ Châu Chấn kiệt gửi tới.
“Hôm nay tình yêu đã gõ cửa nhà cậu rồi chứ!”
Tạ Hoài Du nhếch miệng cười:
“Tới rồi, nhờ công của cậu hết.”
Anh tắt máy, đi xuống bếp cất bánh quy vào tủ lạnh rồi phụ mẹ mình dọn cơm tối. Sau bữa tối, Tạ Ngọc Trân mở tủ tìm đồ tráng miệng, thấy bịch bánh quy đáng yêu, cô định lấy ra ăn thì bị Tạ Hoài Du cản lại.
– Không được ăn!
– Này này này, sao anh hung dữ thế!
– Hai đứa, đừng cãi nhau nữa, con chia cho em nó ăn đi, rồi sau đó con lại có cơ hội nhờ cô bé kia làm bánh tiếp.
Nhân lúc Tạ Hoài Du không để ý, Tạ Ngọc Trân mở bịch bánh ra, lén lấy vài cái bỏ vài miệng.
– Oa, ngon quá đi~
– Ăn rồi thì sau này phải giúp anh đấy~
Tạ Ngọc Trân đang ăn, nghe thấy câu này liền đứng đơ cả mặt, giờ cô ói ra trả bánh lại liệu có còn kịp không!