Chương 6
Tiếng chuông reo vào lớp, thầy giáo bước vào phát đề kiểm tra ra. Tần Mộng Khiết đọc đề rồi tập trung làm bài, gặp phải mấy câu khó làm cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
—————
– Khiết ơi, nãy cậu làm được không?
– Tớ không biết nữa, chắc là không được rồi. – Tần Mộng Khiết nằm dài ra bàn, buồn rầu nói.
– Aaa, tớ ghét môn hóa này quá đi!
Đang nói chuyện, một bạn nam chạy tới gọi Tần Mộng Khiết.
– Này cậu, có người kiếm cậu kìa. – Vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài cửa lớp.
Tần Mộng Khiết ủ rũ đi ra, thấy Tạ Hoài Du đang đứng dựa tường chờ đợi, khuôn mặt cô vui vẻ trở lại. Mấy bạn nữ xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt về phía anh.
– Anh tìm em.
– Ừ.
– Có chuyện gì thế ạ?
– Cũng không có gì, chỉ muốn hẹn em với bạn đi ăn trưa chung thôi, thế nhé.
Chỉ có như thế mà anh đến tận lớp tìm cô á??? Nói rồi anh quay người rời đi luôn, để lại Tần Mộng Khiết bơ vơ đứng đó. Cô cũng mặc kệ, xoay người bước vào lớp.
– Đàn anh nói gì với cậu thế.
Chu Hiểu Tinh khuôn mặt hớn hở, lấy tay huých vào tay Mộng Khiết, còn không quên bổ sung vài lời trêu chọc khiến cô lúng túng, ngại ngùng.
– Cậu nghĩ gì thế, rủ chúng ta trưa nay đi ăn chung thôi.
– Ồ~
—————
– Họ ngồi ở đằng kia.
– Này, sao trông bạn em buồn chán thế? Châu Chấn Kiệt hỏi nhỏ.
– Hôm nay lớp em có bài kiểm tra môn hóa, cậu ấy học không tốt môn này lắm.
Châu Chấn Kiệt nhanh mồm nhanh miệng, hai mắt sáng rực lên nhìn qua phía Tạ Hoài Du:
– Vậy thì nhờ Tạ Hoài Du chỉ cho, cậu ta học giỏi lắm!
Tạ Hoài Du ngồi bên cạnh uống nước xém tí bị sặc. Anh không lên tiếng từ chối, ngước lên nhìn khuôn mặt ủ rũ của Tần Mộng Khiết, bất giác hỏi:
– Mỗi lần không làm được cái gì là em lại ủ rũ thế hả?
– Thì có sao, haizz…
– …
Tạ Hoài Du im lặng nhìn cô rồi ngập ngừng nói:
– Vậy… có thời gian rảnh thì tôi kèm em học.
Chu Hiểu Tinh và Châu Chấn Kiệt ngồi bên cạnh cười thầm. Tần Mộng Khiết nhìn anh, không đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối. Cô suy nghĩ một lát rồi cũng ngỏ lời đồng ý với đề nghị ấy.
– Thế… cuối tuần này… anh qua nhà kèm em học với.
Anh phì cười, gật đầu đồng ý. Mộng Khiết thấy thế thì mừng rỡ, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Châu Chấn Kiệt ngồi bên, không ngừng tấm tắc khen ngợi sự tài giỏi của Tạ Hoài Du. Nhận thấy sắp đến sinh nhật của Mộng Khiết, Chu Hiểu Tinh cố ý nhắc đến sinh nhật của cô bạn để ai kia biết đến.
– Bé ơi, sắp đến sinh nhật cậu rồi đúng không.
Nghe tới đây, Tạ Hoài Du vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe rồi trầm ngâm suy nghĩ gì đó. Nhìn thấy bộ dạng này của cậu bạn, Châu Chấn Kiệt kìm nén tiếng cười của mình.
– Ừ, hôm đó sẽ mời mọi người đến nhà chơi.
– Ngày bao nhiêu thế? Tạ Hoài Du không ngần ngại mà trực tiếp hỏi thẳng.
– 01/10 ạ.
Châu Chấn Kiệt tính toán một hồi rồi lại nói: -Vậy chẳng phải rơi vào thứ Bảy tuần sau sao? Hôm nay đã 22 rồi.
– Vâng ạ.
– —-
– Tiểu Tinh à, sao đột nhiên cậu nhắc đến sinh nhật tớ làm gì thế.
Mấy hôm trước Tạ Hoài Du nhắn tin hỏi ngày sinh nhật của Tần Mộng Khiết, mà Hiểu Tinh hôm đó bận quá, chưa kịp đọc tin nhắn, sau đó cô cũng quên béng chuyện này luôn, đến tận hôm nay mới nhớ ra.
– Thì… có người muốn biết mà! Chu Hiểu Tinh cười hì hì, cô có cảm giác mình “đẩy thuyền” khá tốt, cũng rất biết cách phối hợp với Châu Chấn Kiệt tạo cơ hội cho hai người kia.