Chương 39
Mộng Khiết cho rẳng một món quà có ý nghĩa phải là do tự mình tạo nên hoặc gửi gắm thông điệp nào đó vào trong món quà, đôi khi còn là từ người mình thích nữa. Nghĩ tới đây cô đột nhiên cảm thấy hơi chạnh lòng. Nhớ năm đó Tạ Hoài Du tặng cô một sợi dây chuyền, kiểu dáng khá xinh xắn. Tần Mộng Khiết vẫn giữ nó một cách cẩn thận đến tận bây giờ, chỉ khi nào đi chơi với anh cô mới lấy ra đeo. Ngày đó nhận được món quà ấy, tuy nhỏ thôi nhưng cô lại vui mừng biết bao. Chỉ bởi đó là món quà cô nhận từ người mà mình vẫn luôn thương nhớ.
Khoảng thời gian còn đi học chúng ta chẳng biết yêu là gì, khi đó chỉ mới dừng lại ở việc thích hoặc đơn giản chỉ là ngưỡng mộ mà thôi. Tần Mộng Khiết khi ấy cũng vậy, cô đem lòng mình yêu thích và ngưỡng mộ một người, dùng một ánh mắt trìu mến hướng về người đó bằng tất cả sự ngây thơ của tuổi học trò. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao mà mỗi một ngày qua đi Mộng Khiết vẫn luôn nhớ mong đến người ấy. Có lẽ là do trong khoảng thời gian học đại học Tạ Hoài Du vẫn nhắn tin hỏi han cô, tuy rất hiếm khi nhắn tin do anh bận đi làm thêm nhưng mỗi dòng tin nhắn đều thể hiện sự quan tâm của anh.
Thương nhớ bảy năm để rồi giờ đây đã có một người con gái khác đứng bên cạnh anh, kề vai sát cánh cùng anh trải qua những tháng ngày như bao cặp đôi khác.
*****
Cũng đã ba giờ rồi, khăn quàng cổ đã đan xong, Tần Mộng Khiết gấp gọn gàng lại, cẩn thận bỏ vào trong túi quà, bên trong còn có thêm một tấm thiệp nhỏ xinh với vài dòng chữ chúc mừng sinh nhật Tạ Hoài Du.
Đứng lên dọn dẹp lại nhà cửa rồi ngồi vào bàn vẽ, muốn vễ cái gì đấy cho quên đi nỗi buồn vẫn còn đang vấn vương trong lòng. Điện thoại rung lên, là em gái Tạ Hoài Du- Tạ Ngọc Trân gọi đến. Mộng Khiết nhấc máy lên nghe.
– Alo, Ngọc Trân, lâu quá không gặp em.
Tạ Ngọc Trân nhí nhảnh đáp lại, năm cô cũng đã năm nhất đại học rồi
– Hello, dạo này chị khỏe không?
– Chị khỏe. Hôm nay em có về nhà không?
Tạ Ngọc Trân thi vào trường y học tại Bắc Kinh nhưng do trường vẫn có hơi xa nhà cô bé nên đôi khi cũng lười về, qua nhà bạn ở ké. Còn Tạ Ngọc Trân vì không để cho Mộng Khiết biết được kế hoạch của anh trai nên đã thẳng thừng nói dối là cô sẽ về nhà hôm nay. Những người bạn khác của Mộng Khiết cũng sẽ nói vậy thôi chứ đâu riêng gì Tạ Ngọc Trân.
Tối đến, sợ rằng bản thân đến sớm quá sẽ bị bạn gái của Tạ Hoài Du hiểu lầm, thế là cô đợi đến tám giờ kém mười lăm mới đi. Nào ngờ đâu lúc cô qua thấy nhà cửa tối thui, còn tưởng rằng nhà anh bị chập điện rồi, cửa còn không thèm khóa lại, như này có khác gì đang mời trộm vào nhà đâu.
– Tạ Hoài Du, anh có đó kho…
Lời còn chưa dứt, một tiếng “bùm” vang lên, là pháo hoa giấy do Tạ Hoài đã mua trước đó. Anh đã đứng đợi sẵn ở cửa rồi, chỉ là do bên trong nhà tối quá nên cô không nhìn thấy rõ lắm. Đèn được bật sáng lên nhưng trong nhà chẳng có ai cả, chỉ có Tạ Hoài Du và Tần mộng Khiết mà thôi.
Cô hơi đơ người ra, liên tục nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn chẳng thấy ai khác. Lúc này Tạ Hoài Du mới lên tiếng nói cho cô nghe sự thật.
– Đừng nhìn nữa, chỉ có hai chúng ta mà thôi.
Mộng Khiết hơi dè chừng, khó hiểu hỏi lại. Rõ ràng là tiệc sinh nhật, thế nhưng sao lại chỉ có một mình cô đến chứ?
– Ý anh là sao.
– Cố tình đấy.
Ôi trời đất ơi, không lẽ Tạ Hoài Du thật sư là loại đàn ông trăng hoa, háo sắc như thế. Đã có bạn gái rồi nhưng bây giờ mọi chuyện lại như thế này. Anh bảo Mộng Khiết vào trong nhà nhưng cô vẫn đứng im tại chỗ không chịu di chuyển.
– Vẫn là tiệc sinh nhật nhưng… chỉ có em và anh.
Tần Mộng Khiết không nhịn nổi nữa, cô giơ tay lên giáng thẳng vào khuôn mặt điển trai của anh một cú tát mạnh.
– Không ngờ anh lại là loại người như thế! Có bạn gái rồi nhưng vẫn dây dưa mờ ám với người con gái khác. Sao trước đây em không nhận ra anh là loại nam nhân trăng hoa như thế nhỉ!?
Tạ Hoài Du ôm mặt, vừa bị đánh lại vừa bị mắng, lại gòn bị gắn cái mác là trai đểu nữa, Tạ Hoài Du thật chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Rốt cuộc từ khi nào mà anh lại có một cô “bạn gái” mà anh không hề hay biết như thế.
– Em biết hết rồi. Hôm đó anh đến thư viện cùng một cô gái, người đó chắc hẳn là bạn gái anh rồi còn gì!
Tạ Hoài Du lúc này mới hiểu, hóa ra Mộng Khiết lầm tưởng đồng nghiệp nữ kia là người yêu của anh nên mới có phản như thế. Anh vội vàng lên tiếng giải thích:
– Không phải, em hiểu lầm lớn rồi đấy, cô gái đó là giáo viên làm cùng trường với anh. Hôm đó là cô ấy mời anh đi, muốn tìm hiểu thử kiểu cách giảng dạy của anh đối với học sinh mà thôi.
Thấy cô gái nhỏ trước mặt vẫn chưa tin, anh liền nói thêm:
– Cô gái đó có bạn trai rồi, không tin thì anh có thể gọi điện thoại tới cho em hỏi.
Mới nói có dăm ba câu như thế mà cũng đòi thuyết phục cô, đâu có dễ như vậy. Tần Mộng Khiết ngay lập tức bật lại, hết cách Tạ Hoài Du đành phải gọi điện làm phiền người ta. Sau khi nghe giải thích rõ ràng cô mới ngớ người ra. Bắt đầu cảm thấy tội lỗi về hành vi của mình. Khi nãy cô đánh anh mạnh tay như thế, liệu anh có để bụng không nhỉ?
– Vậy tại sao chỉ mời một mình em?
– Vào trong rồi hẵng nói được không.
Bữa tiệc sinh nhật hai người những vẫn có bánh kem, nước uống đầy đủ, trong nhà trang trí cũng đẹp mắt lắm cơ. Tạ Hoài Du vẫn cứ lảng tránh câu hỏi, rót nước cho cô uống rồi anh chạy vào teong lấy đồ gì đó ra.
Tạ Hoài Du từ trong phòng bước ra, hai tay để ra đằng sau ôm một bó hoa hồng, rón rén từng bước chân tiến lại gần chỗ Tần Mộng đang ngồi.
– Tần Mộng Khiết, chúc mừng sinh nhật.
Cô giật mình quay đâu lại, thấy anh cầm trên tay một bó hoa tươi tặng mình, còn có cả một chiếc lắc tay bạc nữa.
– Quà sinh nhật muộn cho em.
Tần Mộng Khiết bất ngờ không thôi. Dù sao sinh nhật cô cũng đã qua rồi, anh không cần tặng quà cũng được mà.
– Cảm ơn anh.
Tần Mộng Khiết hối thúc anh ngồi xuống ước nguyện thổi nến. Tuy đã chuẩn bụ quà nhưng cô vẫn hỏi anh một câu.
– Anh có nguyện vọng gì không?
Tạ Hoài Du mỉm cười, nụ cười của anh vẫn tỏa sáng như ngày nào, chính nụ cười ấy cũng đã làm cô mê mẩn không thôi. Tạ Hoài Du ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói:
– Anh có hai nguyện vọng, em ở bên anh và anh ở bên em.
Nói rồi anh thổi tắt cây nến đang tỏa ra ánh sáng nhỏ nhoi, yếu ớt. Còn Tần Mộng Khiết sau khi nghe anh nói xong thì im bặt tiếng, chẳng biết nên đáp như thế nào. Anh đây là đang tỏ tình với cô đấy hả!?
Thấy cô gái nhỏ vẫn chưa lên tiếng, anh lại nói tiếp:
– Bảy năm rồi, anh không muốn bỏ lỡ nữa.
Trong lòng cô cảm thấy có chút rối bời, cảm xúc lẫn lộn đến khó hiểu. Tạ Hoài Du tỏ tình với cô, anh tỏ tình với cô thật rồi. Liệu đây là một giấc mơ chăng!
– Anh… nói thật?
Tạ Hoài Du mỉm cười.
– Ừ, thật lòng.
Tần Mộng Khiết xúc động không thôi, khóe mắt hơi ươn ướt.
– Vậy, em có thể đồng ý làm bạn gái anh không?
Mộng Khiết lấy hết can đảm nói ra lời thật lòng mà mình cất giấu bao năm nay.
– Em cũng thích anh. Cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong thế giới của em!
Cô cười tít cả mắt, đó là nụ cười hạnh phúc, nụ cười chiến thắng vì đã đạt được điều mình mong ước. Tình đầu dễ đến cũng dễ đi, người ta cũng thường nói tình đầu chẳng là gì cả, nó như một cơn gió lướt ngang qua đời và để lại nhiều vấn vương trong lòng. Tuy nhiên lại có một số ít những người chỉ có một mối tình duy nhất, và họ có thể cùng nắm tay nhau đi tới cuối con đường.