Chương 36
– Cậu làm gì mà vội vàng thế?
Lưu Phi Phi ngây người tại chỗ, hóa ra đây là nhà của Mộng Khiết, cô thầm chắc là do hôm qua bản thân uống say quá nên Mộng Khiết mới đưa về đây. Mắt trông thấy cô bạn đưa tay xoa xoa trán, Mộng Khiết nhớ ra mục đích của mình, cô kéo Phi Phi vào lại trong phòng, kéo rèm cửa sổ ra cho sáng rồi đưa ly nước trong tay cho Phi Phi uống.
– Đây, cậu uống đi, giải rượu đó.
– Cảm ơn nhiều nhé.
Uống xong lại sực nhớ ra là phải đi làm, Lưu Phi Phi định lao ra ngoài thì bị Mộng Khiết kéo tay lại, từ từ nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Phi Phi nghe.
Hóa ra sáng nay cấp trên của Lưu Phi Phi gọi tới nhưng không chịu nhấc máy. Mộng Khiết chỉ đành mạo phạm, nghe máy giúp bạn mình.
– Alo, cô nhớ sắp xếp lại lịch trình rồi gửi cho tôi đấy.
– Ờm… Xin lỗi, anh là cấp trên của Phi Phi ạ?
Đầu dây bên kia nghe thấy giọng của một người khác liền cảm thấy khó hiểu, ngỡ tưởng mình gọi nhầm số nhưng lại không phải thế.
– Phi Phi đang gặp chút chuyện trục trặc, không biết là anh có thể để cô ấy làm việc ở nhà được không?
Vị cấp trên kia ban đầu không đồng ý, sau một hồi nghe những lời nài nỉ của Mộng Khiết, anh ta chỉ đành đồng ý yêu cầu vừa rồi.
Nghe Tần Mộng Khiết tường thuật lại mọi chuyện, Phi Phi thở phào nhẹ nhõm. Coi còn tưởng là bản thân sắp tiêu đời rồi cơ đấy.
– Cậu lấy tạm đồ tớ mà mặc, hôm nay ở đây chơi đi, dù sao laptop làm việc của cậu cũng ở đây rồi.
Vừa nói Mộng Khiết vừa chỉ tay vào tủ quần áo của mình, vì dáng người của cô với Lưu Phi Phi cũng kha khá giống nên chắc sẽ vừa thôi.
– Sáng nay tớ dậy muộn nên chưa nấu ăn, bây giờ tớ đi mua ít đồ, cậu ở nhà đợi chút.
– Ồ.
Tần Mộng Khiết rời khỏi nhà, Lưu Phi Phi cũng ngoan ngoãn đứng lên đi tắm. Hôm qua lỡ uống hơi nhiều rươyj nên bây giờ cả người vẫn còn thoang thoảng mùi rượu đây.
*****
Lâu lắm rồi mới có cơ hội họp mặt đông đủ với nhau, ngày chủ nhật tuần tới họ hẹn nhau ở quán lẩu X, lẩu ở đây phải nói là siêu ngon.
Vì hồi trước phải đến tận cuối năm học, Lưu Phi Phi mới chơi cùng với đám Tần Mộng Khiết và Chu Hiểu Tinh nên chẳng thân quen gì với đám người Tạ Hoài Du cả. Nhưng mà bây giờ cũng là bạn bè thân quen của Tần Mộng Khiết rồi nên cô muốn mời thêm Lưu Phi Phi đi, tiện để cô quen biết thêm bạn bè xung quanh.
– Phi Phi, chủ nhật tuần sau cậu rảnh không?
Lưu Phi Phi vẫn đang tập trung làm việc với chiếc laptop của mình, nghe Mộng Khiết hỏi liền dừng lại rồi quay mặt qua nhìn cô.
– Hmm… Tớ rảnh, sao thế?
– À, tớ muốn mời cậu đi ăn lẩu trong buổi họp mặt với mấy người bạn cũ ấy mà. Chắc cậu cũng biết hết rồi, chỉ là chưa thân thiết với bọn họ thôi.
Lưu Phi Phi hơi nghiêng đầu, cố nghĩ thử xem mấy người bạn mà Tần Mộng Khiết nhắc tới là ai nhưng vẫn chẳng nghĩ ra.
– Cũng được, dù sao tớ ở nhà cũng không làm gì, đi chung cho vui vậy.
Mộng Khiết mừng rỡ, cô còn tưởng rằng Lưu Phi Phi sẽ từ chối. Trước giờ ngoại trừ tính chất công việc bắt buộc ra, nếu không phải là người thân hoặc bạn bè thân thiết thì có mời cỡ nào Lưu Phi Phi đều không muốn đi chung.
Buổi chiều Lưu Phi Phi đã dọn đồ về nhà vì tài liệu liên quan đến công việc hôm nay cô còn đang để teong phòng mình, phải quay về lấy tài liệu rồi mới làm tiếp công việc của mình được.
*****
Chủ nhật, ngày 17 tháng 11.
Như đã hẹn từ tuần trước, hôm nay hội bạn chơi chung với nhau hồi còn đi học cho đến tận bây giờ có dụp được tái ngộ đông đủ. Hẹn nhau lúc chín giờ rưỡi sáng, nhìn lại đồng hòi thấy cũng đã tới nhưng rồi nhưng mới chỉ có mỗi mình Tần Mộng Khiết và Tạ Hoài Du thế này!?
Mộng Khiết là người đúng giờ nêncok đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, vốn định đi một mình đến quán trước, ai mà có ngờ vừa ra khỏi nhà liền bắt gặp Tạ Hoài Du đã đưang chờ sẵn.
– Hay là em với anh vào quán ngồi đợi trước đi.
– Cũng được.
Trong quán, vừa mới gọi được hai ly nước thì có một cô gái xuất hiện trước mặt hai người họ. Chính là cái vị giâo viên dạy cùng trường lớn hơn Tạ Goài Du ba tuổi- Trịnh Hoài Diễm. Cặp lông mày của anh hơi nheo lại, ánh mắt thể hiện sự chán ghét.
– Ôi, thầy Tạ, trùng hợp quá nhỉ.
– Cô Trịnh đúng là coa con mắt tinh tường, đi đâu cũng gặp.
Câu trước cô ta còn tưởng anh đang khen, nghe hết câu liền khựng người lại. Cô ta gượng cười chuyển sang chủ đề khác, mắt trông thấy Tạ Hoài Du hôm nay ở cùng một cô gái khác liền nảy sinh sự tò mò.
– Cô gái này là ai ai thế? Bạn gái thầy Tạ à?
Tần Mộng Khiết ngại ngùng, vội vàng xua tay phủ nhận. Nghe thế Trịnh Hoài Diễm còn tưởng hai người mới gặp nhau liền khoe khoang nói rằng mối quan hệ giữa cô ta với Tạ Hoài Du ở trường rất thân thiết. Tạ Hoài Du sợ bị hiểu lầm nên nhanh chóng ngăn cô ta lại.
– Cô Trịnh, tôi cũng chỉ mới biết được cái họ của cô, thế mà cũng tính là thân hả?
Trịnh Hoài Diễm cứng đờ người, nói ra câu nào liền bị Tạ Hoài Du phản bác lại câu đó, đúng là làm cô ta tức đến nỗi xì khói luôn mà.
Tần Mộng Khiết ngồi một bên xem kịch hay, nãy giờ cũng đã cố bụm miệng nhịn cười lắm rồi nhưng đến phút cuối vẫn không kìm được mà cười thành tiếng.
– Haha, xin lỗi nhưng mà tôi không kìm được.
– Cô… Cô cười cái gì!?
Cô ta tức tối dậm chân rồi nhanh chóng lậy lại bình tĩnh, đúng là cái người bám dai như đỉa mà, bị nói như thế rồi mà còn mặt dày muốn ngồi ăn chung.
– Thật ngại quá,hôm nay chúng tôi hộ mặt bạn bè, nào lại để một người lạ như cô vào ngồi chung được.
Đuổi mãi đuổi mãi Trịnh Hoài Diễm mới bỏ đi, Tần Mộng Khiết cũng thấy phát mệt với cô ta rồi, cô chưa từng gặp ai mặt dày, bâm dai như cô Trịnh khi nãy.
– Đồng nghiệp của anh cũng giỏi thật đấy.
Biết rằng Mộng Khiết đang nói móc cô ta, Tạ Hoài Du cười một cái, hùa theo lời cô.
– Đúng rồi, giỏi lắm, giỏi bị người khác ghét.
– Hơ hơ…
– Học sinh thường hay nói cô ta dạy dở tệ, lại còn hay quát mắng học trò.
Lúc ở trường hay chơi bóng rổ với mấy đứa học sinh, lâu lâu nghe thấy tụi nó bàn về Trịnh Hoài Diễm. Anh cũng chẳng quan tâm, chỉ im lặng ngồi nghe tụi nó kể chuyện.
Khoảng nửa tiếng sau tức tầm mười giờ hơn mới coa mặt đông đủ. Thật là, đã hẹn nhau hẳn một tuần rồi mà còn tới muộn như thế.
Lưu Phi Phi khi gặp lại Hứa Hiểu Minh dường như nhớ ra điều gì đó. Không hiểu vì sao khi nhìn thấy anh lại thấy có chút quen quen. Còn Hứa Hiểu Minh thì ngay lập tức nhận ra luôn, sao anh quên được cái người đã đánh đấm mình vô cớ như thế được chứ.
– A, cô cô cô… Cô chính là cái người hôm nọ đánh tôi mà!
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau khó hiểu, bao gồm cả Lưu Phi Phi. Cô chẳng hiểu anh đang nói cái gì nên ngay lập tức phản bác lại.
– Tôi đánh anh khi nào chứ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà!
– Hôm ở quán bar ấy!
A, Lưu Phi Phi nhớ ra rồi, cả Tần Mộng Khiết và Tạ Hoài Du cũng hiểu ra luôn. Ra là hôm đó Phi Phi uống quá chén nên không mấy tỉnh táo nữa, trong lòng đang bực bội chuyện người yêu cũ nên khi đang say, cô trút hết cơn giận của mình lên người Hứa Hiểu Minh.
Lưu Phi Phi xấu hổ che mặt lại, cô thầm nghĩ đây chắc chắn là chuyện mất mặt nhất mà cô làm từ khi cha sinh mẹ đẻ ra tới giờ.