Chương 33
Tạ Hoài Du đẩy cửa bước vào, sáng nay tiết đầu tiên là tiết Toán của anh, mấy em học sinh này dù là học lớp chọn nhưng cũng không khác maay em học lớp thường là bao. Đứa thì chăm chỉ quanh năm suốt tháng, đứa thì học tốt nhưng lại lười học, có đứa còn ngủ luôn trong tiết nữa cơ.
Một em học sinh nam chống cằm nói với Tạ Hoài Du, cậu học trò này cũng chỉ muốn đùa vui một chút cho không khí buổi sáng sôi động hơn.
– Thầy ơi, hay là thầy dạy tiếng Anh cho bọn em đi.
Cậu học sinh ấy tên Lý Dương Kỳ, thành tích phải đứng nhất nhì lớp. Mặt mũi trông cũng đáng yêu, dù sao cũng chỉ mới lớp 10 mà thôi, không thể thiếu đi vẻ non nớt trên khuôn mặt được.
Tạ Hoài Du còn lạ gì với cái thằng nhóc này nữa, chỉ thấy anh quay mặt về phía bảng, tay cầm phấn lên viết một từ tiếng anh.
– Bạn học Lý Dương Kỳ, từ này nghĩa là gì?
Cậu ta nhìn chằm chằm vào chiếc bảng đen kia, nghĩ mãi cũng không biết nó nghĩa là gì. Tạ Hoài Du đắc chí, nhếch mép cười một cái rồi nói:
– Còn muốn học tiếng Anh nữa không?
– Không ạ.
Cậu nhóc kia bị Tạ Hoài Du làm cho câm nín luôn, không dám hó hé trêu chọc gì nữa. Cả lớp không nhịn được mà cười lớn, Lý Dương Kỳ cậu ta nào có ngờ được thầy mình lại phản bác theo cách này đâu chứ!?
*****
Giờ nghỉ trưa,
Các giáo viên khác hầu hết đều đi ăn trưa rồi, chỉ có Tạ Hoài Du vẫn ngồi trong phòng giáo viên kiểm tra bài tập của học sinh. Một vị giáo viên khác tiến tới gọi Tạ Hoài Du đi ăn chung nhưng bị từ chối, tính ra vị giáo viên kia cũng là giáo viên trẻ như anh thôi, hai người cũng bằng tuổi nhau. Thế nhưng một người làm chủ nhiệm lớp, một người lại chỉ làm giáo viên bộ môn.
Anh ta tên Đoàn Tuấn Khải, khi nãy có một giáo viên nữ muốn mời Tạ Hoài Du đi ăn chung nhưng không dám mở lời trực tiếp, thế là cô ta đành nhờ Đoàn Tuấn Khải nói giúp mình. Thấy Hoài Du mãi vẫn không chịu đi ăn chung, cô ta chạy tới nói:
– Thầy Tạ, đi ăn chung đi, như vậy mới tăng tinh thần đoàn kết của giáo viên được.
– Xin lỗi nhưng tôi đói.
Vừa anh vừa dán mắt vào đống bài tập kia, hoàn toàn không thèm quay sang nhìn cô ta. Mà cô gái kia tên Trịnh Hoài Diễm, lớn hơn Tạ Hoài Du ba tuổi. Vì chưa tìm được bạn trai nên ngay khi mới gặp Tạ Hoài Du đã bị vẻ ngoài điển trai của anh thu hút ánh nhìn.
*****
Tần Mộng Khiết ở nhà, bật nhạc lên nghe trong lúc vẽ tranh. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật nảy mình. Ngó xem thử, là Châu Chấn Kiệt gọi đến.
– Alo.
– Alo, Mộng Khiết, Tiểu Tinh đang bị sốt, em qua chăm sóc cô ấy giúp anh được không?
Tần Mộng Khiết vội bỏ miếng bánh đang ăn dở xuống, dọn dẹp màu vẽ ở trên bàn, cất đồ ăn vào tủ lạnh rồi lấy xe chạy đến nhà cô bạn ngay.
Cạch,
– Em tới rồi, giúp anh chút nhé.
– Vâng, để em, anh đi làm việc đi.
Thấy Hiểu Tinh vẫn đang ngủ, cháo cũng đã được Châu Chấn Kiệt nấu sẵn. Cô đưa tay chạm vào mặt bạn thân, cảm thấy Hiểu Tinh như đã bớt sốt đi.
– Chắc là cậu ấy sốt cả đêm rồi.
Ngồi không cũng chẳng làm gì, Hiểu Tinh thì vẫn đang ngủ, thế là Mộng Khiết đứng lên dọn dẹp nhà cửa giúp Chu Hiểu Tinh luôn.
Một lúc sau, cô gái khẽ cựa quậy trên chiếc giường ấm cúng. Mở mắt ra cũng đã hơn chín giờ rồi, Hiểu Tinh chậm rãi bước ra bếp tìm đồ ăn, đúng lúc bắt gặp Tần Mộng Khiết đang quét nhà.
– Bé Khiết?
– Ôi, cậu dậy rồi đấy à.
– Sao cậu lại ở đây thế, với lại… sao cậu lại dọn nhà giúp tớ thế này.
– Ôi chao, bạn trai cậu nhờ tớ đấy.
Mộng Khiết đỡ Hiểu Tinh ngồi xuống ghế, sau đấy lại lon ton chạy vào hâm lại cháo cho nóng. Chu Hiểu Tinh đứng dậy, đi vào trong vệ sinh cá nhân thật nhanh.