Chương 31
Chọn được đồ rồi, hôm nay Mộng Khiết chọn mặc một chiếc áo hai dây màu trắng ở bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo sơ mi màu xanh, chọn quần short cạp cao ống ộng màu be. Trên tay đeo thêm chiếc lắc nhỏ xinh. Tần Mộng Khiết không makeup mà chỉ kẻ thêm eyeliner và đánh son tone màu đỏ hồng, dẫu sao mặt mộc của cô cũng không đến nỗi tệ.
Trời lúc này cũng đã tối hẳn, mở điện thoại lên thấy đồng hồ hiển thị sáu giờ bốn mươi lăm phút, Mộng Khiết ôm chiếc mèo của mình xuống dưới nhà, lấy đồ ăn đổ vào khay thức ăn cho mèo. Cùng lúc đó, Tạ Hoài Du đứng bên ngoài gửi tin nhắn tới.
– Anh tới rồi.
– Em ra ngay đây.
Tần Mộng Khiết hắt hết đèn điện trong nhà, chỉ còn chừa lại một chiếc bóng đèn nhỏ đang sáng ở ngoài phòng khách.
*****
Tận hưởng từng làn gió mát thổi qua, người đi qua đi lại tấp nập trên đường phố. Những ánh đèn thắp sáng cả thành phố đang bị màn đêm giăng mắc.
Đi được nửa đường Tạ Hoài Du mới hỏi Tần Mộng Khiết muốn ăn gì. Cô suy nghĩ nhưng cũng không biết, rồi đột nhiên lại nói.
– Hay là chúng ta ăn đồ nướng đi. Anh thấy sao?
– Ừ, em lựa quán luôn đi.
– Ừm.
Quán đồ nướng này cũng chỉ là quán bên lề đường thôi nhưng lại khá ngon và cũng được nhiều người thích. Đợt trước Tần Mộng Khiết có cùng anh trai đến đây ăn thử rồi nên lần này mới dám chỉ Tạ Hoài Du đến đây ăn. Vừa khéo gặp Lưu Diệp Sương đang lủi thủi ngồi ăn một mình.
– Đàn chị?
Dường như đã nhận ra cô gái đang cúi mặt xuống ăn kia là Lưu Diệp Sương, không nhịn được liền gọi một tiếng. Cô gái ấy theo thói quen cũng ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt mở hơi to ra tỏ vẻ ngạc nhiên r nhẹ giọng nói:
– Khiết đấy à, lâu quá không gặp em.
Tuy đã buông bỏ từ lâu nhưng khi gặp lại Tạ Hoài Du, Lưu Diệp Sương vẫn cảm thấy có chút buồn, nếu nói chính xác hơn thì chính là tiếc nuối. Tiếc nuối vì khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, được học chung lớp với anh nhưng lại chẳng thể khiến anh chú tới mình, và tiếc vì không thể nói ra tình cảm của mình với Tạ Hoài Du.
Dẹp bỏ những dòng suy nghĩ ấy, Diệp Sương nở một nụ cười nhẹ chào hỏi Tạ Hoài Du.
– Chào cậu, Tạ Hoài Du.
– Ừ.
Thật chẳng giống dáng vẻ khi làm giáo viên ở trường của anh chút nào hết, nhưng lại phảng phất hình ảnh của một Tạ Hoài Du vào bảy năm trước.
– Sao chị ngồi ăn một mình vậy, bọn em ngồi chung được không?
– Ừ, ngồi đi, chị đi ăn có một mình thôi.
Bao năm trôi qua rồi nhưng Mộng Khiết vẫn cảm thấy Lưu Diệp Sương không thay đổi nhiều lắm. Vẫn là cử chỉ nhẹ nhàng, ăn mặc gọn gàng, lịch sự, không phô trương cũng chẳng nổi bật.
Suốt cả buổi Tạ Hoài Du cũng chẳng nói gì nhiều, hầu như là được hỏi cái gì thì trả lời cái đấy. Ngược lại với người con trai ấy, lần gặp lại này Mộng Khiết có cảm giác còn thân thiết với Lưu Diệp Sương hơn cả lúc trước, hai người nói chuyện với nhau suốt cả buổi mà chẳng hề để ý gì đến chàng trai bên cạnh trong mắt đã hiện rõ vẻ buồn chán, cùng với một chút khó chịu.
Lúc sau do có việc bận đột xuất nên Diệp Sương đã đứng lên về trước. Bây giờ Tần Mộng Khiết mới nhận ra Tạ Hoài Du nãy giờ chỉ toàn im lặng quay mặt qua chỗ khác lướt điện thoại. Cô gọi tên anh hai lần nhưng kết quả vẫn bị ngó lơ, tiếp tục gọi anh ta thêm lần nữa nhưng lần này cô còn kéo thêm cả tay áo của Tạ Hoài Du.
– Này, em gọi anh đấy.
– Ừ.
Nhận được câu trả lời cộc lốc, cụt ngủn của anh, cô không cam tâm mà lại chất vấn tiếp.
– Này, anh sao thế, em chọc gì anh cho anh giận à?
Tạ Hoài Du im lặng, như vậy Mộng Khiết có thể ngầm hiểu là anh đang giận dỗi gì đấy mà cô không biết lý do.
– Tạ Hoài Du, trả lời em đi chứ!
– Anh muốn mời em đi ăn riêng, chứ không phải là để em nói chuyện cùng người khác mà bỏ quên anh.
Mộng Khiết đờ mặt ra, cô còn tưởng làbanr thân đã nghe lộn. Tạ Hoài Du giận dỗi với cô vì không chọn bàn riêng mà lại ngồi chung với đàn chị khóa trên? Anh ta lại còn nói là cô bỏ rơi anh ta không thèm để ý đến!?
– Khoan đã nào, rõ ràng em có nói chuyện với anh mà!
– Được có mấy câu.
Đây thật sự là Tạ Hoài Du mà cô biết hả, ẽo ràng là không cùng một người mà! Trước đây có bao giờ thấy anh như thế đâu, đúng là thời gian có thể làm thay đổi một người thật mà.
Tính tiền ra về, tuy đang dỗi cô gái kia nhưng Tạ Hoài Du vẫn chủ động trả tiền, vẫn đưa cô về đến tận nhà một cách an toàn. Suốt cả chặng đường đi, Mộng Khiết phải ra sức dỗ dành vị tổ tông trước mặt này, dùng hết lời lẽ để nói với anh. Đến khi về đến tận nhà rồi vẫn phải đứng lại nói thêm với anh vài câu nữa, Tạ Hoài Du không nhịn được nữa liền bật cười lên.
– Được rồi, không giận nữa, tạm biệt nhé.
Trông thấy bóng dáng Tạ Hoài Du đã đi xa cô mới bất bình nói một câu.
– Cười cái gì, người gì mà khó dỗ thế không biết, mệt chết mình rồi!