Chương 3: Cuối tuần
Hôm nay là thứ Bảy, Chu Hiểu Tinh hẹn Tần Mộng Khiết ra ngoài chơi.
Đứng ở địa điểm đã hẹn trước, cô gái mất kiên nhẫn gọi điện thoại liên tục nhưng gọi lần nào là bị tắt máy lần đó. Tần Mộng Khiết quyết không bỏ cuộc, tiếo tục gọi cho Chu Hiểu Tinh đến khi cô chịu nhấc máy.
Ở đầu bên kia, Chu Hiểu Tinh vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, cô nhẹ giọng trả lời điện thoại:
– Alo?
– Tiểu Khiết đấy hả- Vừa nói cô vừa ngáp- Có chuyện gì thế?
Tần Mộng Khiết ở bên này quát to:
– Này, Chu Hiểu Tinh! Cậu có biết mấy giờ rồi không!? Hẹn người ta đi chơi mà thế hả!!
Nghe thấy tiếng tiếng hét của Tần Mộng Khiết, Hiểu Tinh vội vàng bật dậy, cô nhìn lên đồng hồ, lúc này đã chín giờ rưỡi, quá giờ hẹn với Mộng Khiết được nửa tiếng. Chu Hiểu Tinh vội vàng đứng dậy, không quên dặn dò Tần Mộng Khiết vào tạm quán cà phê gần đó ngồi chờ.
Tần Mộng Khiết thấy bạn mình đã dậy, cô cúp máy, đi vào quán cà phê đối diện ngồi chờ.
—————
Một lúc sau, tin nhắn từ Chu Hiểu Tinh gửi tới Tần Mộng Khiết.
“Bảo bối ơi, cậu ngồi ở quán cà phê nào thế?”
“Đối diện trạm xe buýt cậu hẹn tớ đấy”
“Okayy”
Năm phút sau khi gửi tin nhắn, Chu Hiểu Tinh đã đến. Lúc này cô đang phải chịu ánh nhìn đầy sắc bén từ phía cô bạn thân của mình.
– Tiểu Tinh thân mến…
– Có… Có tớ. Chu Hiểu Tinh yếu ớt trả lời.
– Cớ sao cậu lại trễ hẹn?
Câu hỏi tuy bình thường nhưng lại khiến Chu Hiểu Tinh chảy mồ hôi hột.
– Ôi, bảo bối ơi, tớ ngủ quên một chút ấy mà, cậu tha lỗi cho tớ nhé.
Chu Hiểu Tinh nhẹ giọng nài nỉ van xin, không ngừng chắp tay xin lỗi Tần Mộng Khiết vì đã trễ hẹn.
Sau một hồi cật lực nài nỉ, Tần Mộng Khiết cuối cùng cũng chịu bỏ qua nhưng cũng không quên quăng cho Chu Hiểu Tinh một câu:
– Lần sau còn thế nữa thì ở nhà, nhé!
– Ừ ừ, tớ biết rồi, biết rồi mà~
Tần Mộng Khiết khẽ cười thầm, cớ sao bạn của cô- Chu Hiểu Tinh lại ngốc nghếch đáng yêu thế chứ.
– Bé ơi, tớ đói quá, đi chỗ khác kiếm đồ ăn sáng đii~
– Rồi rồi, đi thôi. Cậu cứ như mấy đứa con nít ấy~
—————
Hôm nay trời không nắng lắm, cả hai quyết định đi dạo quanh bờ hồ gần đấy cho tiêu thức ăn. Tần Mộng Khiết thấy Chu Hiểu Tinh vừa đi vừa cắm mặt vào điện thoại, cô giận dỗi nói:
– Tiểu Tinh, cậu rủ tớ đi chơi mà lại chẳng thèm quan tâm đến tớ chút nào cả.
– Hả… Ấy, không phải, không phải đâu mà.
– Thế cậu làm gì nãy giờ thế.
– Tớ… rủ thêm bạn đi chơi chung ấy mà.
– Hiểu Tinh. Tiếng của cậu con trai từ xa vọng tới.
– Ở đây nè. Chu Hiểu Tinh đứng lên vẫy tay cười cười với chàng trai kia.
– “Thì ra là vậy. Mình còn tưởng là ai, hóa ra là Châu Chấn Kiệt.” – Tần Mộng Khiết chống cằm suy nghĩ, bỗng có giọng nói của một cậu trai khác vang lên phía sau Châu Chấn Kiệt.
– Lại gặp nhau rồi, học muội Tần Mộng Khiết.
– A, chào anh.
– Một mình anh đi thì hơi buồn chán, vậy nên anh đã rủ thêm cậu ta. Vừa nói vừa choàng tay qua cổ Tạ Hoài Du.
10 phút trước.
– Này, Tạ Hoài Du, tớ có nên rủ Hiểu Tinh đi chơi không?
– Tùy cậu. Tạ Hoài Du hời hợt trả lời, chỉ thấy anh cắm mặt vào điện thoại chơi game.
– /Hiểu Tinh, em có muốn đi chơi với anh không?/
Dòng tin nhắn vừa được gửi đi đã ngay lập tức được phản hồi lại.
– /Xin lỗi anh, em đang đi với bạn rồi./
– …
– /Hay là… anh đi chung với bọn em luôn đi, dù sao hôm nay cũng cuối tuần mà, ở nhà bí bách lắm!/
Vừa nhìn thấy dòng tin nhắn ấy, Châu Chấn Kiệt đứng bật dậy, nhắn tin hỏi địa chỉ rồi kéo theo Tạ Hoài Du chạy đi.
Tạ Hoài Du bất mãn nói: – Này, cậu hẹn đi chơi với người ta thì kéo tôi theo làm gì!
– Cậu cứ im lặng đi theo đi.
Kết thúc hồi tưởng, Tạ Hoài Du chỉ biết lắc đầu than thở. Ánh mắt anh nhìn qua Tần Mộng Khiết, cảm thấy hôm nay cô bé này thật đáng yêu, tóc búi gọn gàng, mặc áo thun cùng chiếc quần jeans trông năng động hơn hẳn mọi hôm. Tạ Hoài Du không biết nên nói gì, kiếm bừa một câu để hỏi.
– Hôm nay là em rủ bọn anh đi chơi à.
Mộng Khiết nhanh chóng đáp lời:
– Không phải em, là Hiểu Tinh, bạn anh chạy đến đây nhanh như thế, đương nhiên là do Hiểu Tinh rủ đến rồi, sao có thể là em được.
– ———
Bốn con người đi chung với nhau cả một đoạn đường nhưng lại chẳng nói được với nhau câu nào, cảm thấy không khí quá đỗi ngượng ngùng, Chu Hiểu Tinh đành phải lên tiếng trước.
– Bây giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, hay là chúng ta đi tìm quán nào ngon ngon vào đó ăn đi.
Tần Mộng Khiết lập tức đáp lại: – Ừm, để tớ tìm thử xem gần đây có chỗ nào ok không.
– Đi nãy giờ chắc hai đứa cũng khát nước rồi đúng không. Uống gì, để anh mua? Châu Chấn Kiệt hỏi.
– Bọn em uống ép cam chanh dây. Tần Mộng Khiết trả lời.
Bầu không khí dần trở nên thoải mái hơn, cùng nhau dạo phố, cùng nhau mua sắm, cùng nhau ăn uống. Họ cùng nhau nhắm hoàng hôn buông xuống rồi trở về nhà.