Chương 29
Trong phòng gióa viên, tất cả mọi người đều đang xôn xao bàn tán trước quyết định này. Hầu hết mọi người đều cho rằng tuổi anh vẫn còn trẻ, chưa thật sự kiểm chứng được năng lực của anh nên khôngmuoons để Tạ Hoài Du làm giáo viên chủ nhiệm lớp chọn.
Trước những ý kiến trái chiều của các giáo viên khác, hiệu trưởng chỉ nói một câu:
– Cậu ấy thật sự là một người tài giỏi. Thầy Lý, tôi có bao giờ chọn sai người chưa?
Thầy Lú kia chẳng nói được gì hơn, Tạ Hoài Du đứng một bên im lặng nãy giờ mới bắt đầu lên tiếng đáp trả.
– Thầy Lý, tôi sẽ cố gắng hết mình để dẫn dắt các em học sinh của tôi.
Anh vừa nói xong liền mở một nụ cười, thầy Lý “chậc” một cái rồi bước ra khỏi phòng giáo viên luôn.
Ngày nhận lớp hôm nay cũng đã kết thúc, Tạ Hoài Du dọn dẹp đồ trên bàn giáo viên rồi nhanh chóng ra về. Một giáo viên dạy ngoại ngữ khác lên tiếng hỏi, tên cô là Diệp Ngữ Tịch, ngoại hình cũng khá thanh mảnh và xinh xắn.
– Thầy Tạ sao vội vàng đi về thế, có muốn đi ăn chung với chúng tôi không?
– À, xin lỗi. Tôi có hẹn rồi.
Nói rồi anh bước ra ngoài luôn. Hôm nay mọi chuyện kết thúc muộn hơn so với dự tính của anh, vốn định nhận lớp xong, ở lại thêm một chút rồi mới ra về nhưng sau đó lại làm thêm một số giấy tờ khác, cùng với việc tranh luận khi nãy đâm ra sai lệch tính toán của anh. Tạ Hoài Du đã hẹn sẽ tới đón Mộng Khiết lúc hai giờ chiều, bây giờ đã một giờ năm mươi phút, không biết cô có nghĩ anh là một người không coi trọng người khác hay không đây.
*****
Đứng trước cửa nhà, Tạ Hoài Du rút điện thoại từ trong túi ra gọi cho Tần Mộng Khiết.
– Anh tới rồi.
– Anh đợi chút, em xuống ngay đây.
Hôm nay trời nhiều mây, chỉ có nắng nhè nhẹ nên tiết trời cũng khá mát mẻ chứ không có oi bức. Mộng Khiết từ trong nhà bước ra rồi chạy vội tới chỗ anh đứng.
– Xin lỗi…!
Cả hai cùng đồng thanh, Tạ Hoài Du thấy thế thì liền để cho Mộng Khiết nói trước.
– Ờm… Hồi nãy em bận cho con mèo ăn nên xuống hơi chậm.
– Anh thì muốn nói xin lỗi vì đến trễ hơn so với giờ hẹn em.
– Thôi, cũng sắp đến giờ chiếu phim rồi mà đúng không. Đi thôi.
Đã lâu lắm rồi cô mới được ngồi đằng sau xe của chàng trai ấy, một cảm giác quen thuộc ùa về trong kí ức. Nhớ lại ngày ấy, hôm đó là đêm Giáng Sinh anh cũng chở cô đi chơi như vậy.
Thấy cô hái ngồi đằng sau chẳng nói gì, Tạ Hoài Du kiếm chuyện để bắt chuyện với cô.
– Công việc của em thế nào, có ổn không?
– Cũng bình thường thôi ạ. Còn anh, hôm qua nghe anh nói hôm nay bắt đầu vào làm giáo viên chính thức hả?
– Ừ.
Tạ Hoài Du kể thêm một số chuyện cho Tần Mộng Khiết nghe, đã lâu lắm rồi hai người mới trò chuyện với nhau nhiều như thế. Cách xa nhiều năm, bây giờ gặp lại cũng có phần trở nên xa cách hơn trước. Nhân dịp này Tạ Hoài Du phải cố gắng kéo gần khoảng cách giữa anh và cô gái ấy lại gần nhau như trước.
Phim mà Tạ Hoài Du lựa chọn là một bộ phim hài, sau khi tới nơi thì cũng đã sắp đến giờ chiếu, anh mua hai vé xem phim, kèm theo bắp nước. Tất cả chi phí đều là anh trả, không chia năm mươi năm mươi, vì là Tạ Hoài Du chủ động mời Mộng Khiết đi chơi cùng nên anh không muốn cô phải trả tiền này nọ.
– Này, để lát nữa em chuyển tiền cho anh.
– Không cần đâu, anh mời.
Phải công nhận Tạ Hoài Du cũng biết lựa chỗ ngồi đấy chứ, chỗ bọn họ ngồi cách xa màn hình vừa đủ, vừa vặn có thể xem phim một cách thoải mái.
Biết cô không coi được thể loại kinh dị, đáng sợ nên Tạ Hoài Du đã chọn một bộ phim tình cảm hài hước để coi, mặc dù anh không hay coi phim cho lắm. Mặc dù nói là đi coi phim nhưng anh có coi được bao nhiêu phân cảnh đâu, toàn lựa những líc ánh sáng trên màn hình chiếu mạnh thì quay sang ngắm cô gái ngồi bên cạnh mình đang vui vẻ coi phim.
Xem xong bộ phim cũng đã hơn bốn giờ chiều. Vì có việc nên Mộng Khiết nói Tạ Hoài Du đưa cô về nhà trước, nếu hôm khác rảnh thì cis thể cùng đi café. Tạ Hoài Du đồng ý ngay, đúng lúc anh cũng có việc cần phải làm. Đưa cô về đến nhà rồi anh cũng chạy một mạch về lại nhà mình.
– *****-