Chương 28
“Leng keng”, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa tiến vào, trên tay còn xách theo một cái túi tote khá đáng yêu.
– Xin chào quý khách!
Sau khi oder món xong, cô chọn chỗ ngồi ngay gần cửa kính. Vì là một họa sĩ nên cô muốn chọn một góc nào đó có thể đem lại cảm hứng cho bản thân mình.
Tin nhắn từ Chu Hiểu Tinh gửi tới:
– Xin lỗi cậu nha Mộng Khiết, tớ đột nhiên có việc nên không tới được.
Phải, cô gái này chính là Tần Mộng Khiết. Bảy năm trôi qua, giờ đây cô đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Hôm nay Mộng Khiết ăn mặc khá thoải mái, mặc một chiếc áo hai dây bên trong rồi khoác thêm chiếc áo sơ mi sọc xanh bên ngoài, mặc quần jeans đùi và mang một đôi giày bata trắng.
Bảy năm cũng là một khoảng thời gian dài, đã có rất nhiều chuyện xảy ra khi chàng trai ấy rời đi, cả vui lần buồn, tất cả đều có. Trong khoảng thời gian Mộng Khiết học đại học có một vagi bạn nam ngỏ lời hẹn hò yêu đương. Thế nhưng bọn họ đều bị cô từ chối, chỉ vì trong trái tim cô vẫn luôn khắc ghi hình bóng của cậu thiếu niên năm nào.
Tiếng “leng keng” lại vang lên. Từ ngoài cửa bước vào, đó là một người đàn ông cao lớn, trên tay cầm theo một chiếc túi đựng laptop và dắt thêm một cây bút trên túi áo ở ngực. Anh ta chậm rãi bước đến chiếc bàn dài với view nhìn ra ngoài đường phố, chính là nơi mà Mộng Khiết đang ngồi chăm chỉ làm việc. Mới đầu chỉ cảm thấy thấy bóng dáng cô gái ấy khá quen thuộc, khi đến gần rồi mới chợt nhận ra cô gái năm xưa.
Tạ Hoài Du mở to mắt, đây chẳng phải là cô gái mà anh vẫn thầm thương trộm nhớ đấy ư! Trông cô bây giờ đã trưởng thành và chững chạc hơn nhiều rồi.
– Lâu rồi không gặp, trông em… khác quá nhỉ.
Mộng Khiết giật mình quay phắt lại, cô cũng ngạc nhiên không kém gì người đàn ông kia. Chẳng phải anh học ở Thượng Hải sao, không phải là cũng nên tìm việc làm ở Thượng Hải à?
– Anh, anh… Sao anh lại ở đây!?
Tạ Hoài Du phì cười:
– Tại sao không thể?
Tần Mộng Khiết thầm cảm thán, cái người này sao bây giờ lại có thể dễ dàng quyến rũ người khác như thế kia. Trông anh bây giờ còn đẹp trai hơn cả lúc trước nữa.
Mở laptop ra, Tạ Hoài Du soạn một chút giáo án cho học kì sắp tới. Bây giờ anh là giáo viên, không an phận ở Thượng Hải tìm việc mà lại chạy về Bắc Kinh, mục đích cũng chỉ là để gặp lại Tần Mộng Khiết.
– Thế bây giờ em làm gì?
Mộng Khiết vẫn đang chuyên tâm đổ màu cho bức vẽ của mình, vừa làm vừa trả lời câu hỏi của anh.
– Em làm họa sĩ, còn anh?
– Anh làm giáo viên dạy Toán tại một trường cấp ba thôi.
– Ồ.
Cô cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ chuyên tâm làm việc của mình, lâu lâu lại ngước mặt lên nhìn ra phía ngoài đường. Không khí thật ngượng ngùng, hệt như những ngày đầu tiên mà họ gặp nhau. Có lẽ trải qua một khoảng thời gian dài không gặp mặt tiếp xúc nhiều nên mọi thứ dần thay đổi.
Nhưng thật ra cũng chẳng phải thay đổi gì, chẳng qua Tần Mộng Khiết chỉ đang vảm thấy khá ngại ngùng khi đối diện với người con trai ấy sau bảy năm trời. Bất ngờ rời đi rồi lại bất ngờ trở về, mỗi lần như thế anh đều chẳng nói một tiếng nào cả.
Ngước mặt lên nhìn ánh nắng mặt trời chiếu qua những tán lá, Tần Mộng Khiết bất chợt hỏi một câu.
– Vì sao anh đi mà không nói gì với em hết?
Từng ngón tay của Tạ Hoài Du vẫn đang liên tục đánh máy không ngừng, chỉ vì một câu hỏi vu vơ của cô mà bị khựng lại. Anh cũng chẳng biết phải giải thích với cô thế nào.
– Vì lúc đó em không có ở đây mà.
– Không thể nhắn tin sao?
Tạ Hoài Du câm nín, anh chỉ muốn cô bớt để ý đến những việc của mình, như thế sẽ khiến anh bớt nuôi hy vọng rằng cô thích anh. Tạ Hoài Du quay sang mỉm cười nhẹ nhàng với cô một cái
– Em không cần phải để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh ấy đâu.
Chỉ là một lời nói bình thường, không giận dỗi cũng chẳng cáu gắt. Thế nhưng có vẻ như càng lớn Mộng Khiết càng suy nghĩ linh tình nhiều hơn. Tuy anh không có ác ý gì nhưng cô lại có cảm giác như anh đang chê cô phiền phức.
– Tối nay… đi coi phim không?
– Anh không bận soạn giáo án à?
– Anh sắp xong rồi.
Trước lời mời của anh, cô chẳng thể nào từ chối nổi. Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Im lặng một hồi Mộng Khiết mới đáp lại.
– Vậy cũng được.