Chương 20
– Cậu ta chơi lớn thế!
– Chắc là cậu ấy buồn lắm… bị từ chối mà…
Với một người đã có được tình yêu, Chu Hiểu Tinh mạnh dạn đoán rằng có thể là do sợ bị Tạ Hoài Du cướp mất Tần Mộng Khiết nên Trần Bách An mới nóng vội tỏ tình như thế.
Sau khi đưa ra câu trả lời cho Trần Bách An, cậu ta có vẻ buồn lắm. Chẳng gặp mặt cũng chẳng gửi thêm một tin nhắn nào nữa. Cách xa Tần Mộng Khiết vài năm mà giờ đây trong lòng cô đã không còn chỗ đứng cho cậu nữa rồi.
—————
Tần Mộng Khiết có thử gửi tin nhắn cho Trần Bách An vài lần nhưng không thấy cậu ta phản hồi lại. Lúc này lòng cô dâng lên một cảm giác tội lỗi, cho rằng mình lựa lời chưa hợp lý để từ chối cậu.
Còn Trần Bách An sau khi bị thất tình, cả ngày rơi vào trầm tư, mặt mày ủ rũ không thôi. Thấy tin nhắn từ Tần Mộng Khiết gửi đến nhưng lại chẳng muốn vào đọc.
Mấy ngày nay bận ôn thi vào đại học nên Tạ Hoài Du cũng chẳng rảnh được bao nhiêu thời gian. Nghe loáng thoáng thông tin từ Chu Hiểu Tinh, anh vội vã nhắn tin cho Tần Mộng Khiết.
– “Nghe nói em mới được tỏ tình?”
– “Đừng nhắc nữa, em nhức đầu lắm.”
– “Với lại em cũng từ chối rồi.”
Mặc dù không biết là ai đã bày tỏ tình cảm với cô nhưng nhìn thấy dòng chữ “đã từ chối” kia anh vui lên hẳn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn thấy nguy hiểm quá, chẳng may có thằng khác tới nữa rồi cô đồng ý luôn thì sao. Hoặc chẳng may bây giờ “kẻ đã bị từ chối” ấy vẫn mặt dày theo đuổi làm cô rung động thì sao!?
– “Phải tìm cơ hội thôi!”
Thấy cô sầu não như thế, Tạ Hoài Du mời cô chơi game cho khuây khỏa đầu óc, cô cũng không từ chối, chơi một hai trận rồi đi ngủ cũng được.
—————
Một tuần qua đi, Tần Mộng Khiết cũng không để chuyện của Trần Bách An làm bận lòng nữa. Hiếm có hôm nào cô chịu dậy sớm chạy bộ, bố Mộng Khiết đặc biết giúp con gái rèn luyện sức khỏe. Tần Mộng Khiết chỉ muốn chạy một hai vòng thôi mà bố cô không chịu, ông mang theo cả vợt đánh cầu lông, muốn cùng con gái ra công viên đánh cầu với mình.
Tần Mộng Khiết người đầy mồ hôi, về đến nhà nghỉ một tí rồi lao vào tắm luôn. Mẹ Tần hỏi dạo này sao không thấy Trần Bách An đến nhà chơi nữa, ngỏ ý muốn để con gái mời cậu bé đến nhà chơi. Mộng Khiết không dám từ chối thẳng, bịa đại một lý do, nói là Trần Bách An đang cãi nhau với ba mẹ nên không cho cậu đi chơi nữa.
—————
Mới sáu giờ sáng Châu Chấn Kiệt và Hứa Hiểu Minh đã bị Tạ Hoài Du lôi đầu dậy, Tạ Hoài Du nhờ hai người kia nghĩ cách để màn tỏ tình của anh có thể diễn ra mượt mà không bị cản trở.
Không nhanh chóng đồng ý thì Tạ Hoài Du còn lâu mới chịu để yên cho bọn họ, thế là cả đám hẹn nhau buổi chiều ra quán cà phê ngồi.
Bỗng nhiên anh nhớ đến em gái Tạ Ngọc Trân của mình cũng chơi thân với crush, thế là chạy qua phòng nó gõ cửa liên hồi.
Tạ Ngọc Trân vẫn còn đang say giấc nồng, nghe thấy tiếng gọi của anh trai ở bên ngoài, cô lấy tay bịt tai lại. Thấy gọi mãi mà em gái chưa dậy, Tạ Hoài Du trực tiếp gọi bằng điện thoại luôn.
Cách này có hiệu quả thật, Tạ Ngọc Trân bực bội chạy ra mở cửa quát to:
– Mới sáng ra mà anh làm cái trò gì thế!!
– Anh đây có chuyện cần nhờ vả!
Hả? Nghe tới đây, Tạ Ngọc Trân miệng cười toe toét, anh trai cô mà cũng có ngày phải đi tìm chính em gái mình để nhờ vả ư!?
– Thế anh muốn gì?
– Đừng kể lại với mẹ đấy!
Tạ Ngọc Trân bĩu môi, ghé sát tai lại nghe anh nói.
– Giúp anh theo đuổi Tần Mộng Khiết, xong việc sẽ có thưởng.
– …
– Được, thành giao!
—————
Vì hạnh phúc của cậu bạn thân nên bọn họ đành phải chịu cực một chút. Bốn người tụ tập tại quán café bàn bạc với nhau, suy nghĩ tính tính toán một hồi cả đám mới chốt lại. Bốn con người chụm đầu lại thì thầm to nhỏ.
– Bây giờ thế này nhá…
Bàn bạc xong xuôi anh nhắn tin cho Mộng Khiết theo lời của Tạ Ngọc Trân.
– Ngày mai em rảnh không, đi xem phim với anh đi.
Chờ mãi vẫn chưa thấy cô xem tin nhắn, anh đưa mắt lên nhìn chằm chằm vào lũ bạn. Thực ra lúc này Tần Mộng Khiết vẫn còn đang trong giờ ngủ trưa, điện thoại cô cũng tắt tiếng đi cho đỡ bị ồn. Sau khoảng mười lăm phút kể từ khi Tạ Hoài Du gửi tin nhắn, báo thức trong điện thoại cô mới rei lên.
Mở điện thoại lên xem thì thấy Tạ Hoài Du nhắn tin riêng cho mình, cô vôuj đọc tin nhắn rồi trả lời anh.
– Xem phim cũng được, ngày mai em không có việc gì làm cả.
Lại có thêm cơ hội được ở riêng với anh thì việc gì cô phải từ chối.