Chương 2: Lần đầu chạm mặt
Tiếng coi xe vang lên ngoài cửa, Tần Mộng Khiết ló đầu ra xem thử thì thấy Chu Hiểu Tinh đã đến đợi trước cửa nhà cô.
– Mẹ ơi, Tiểu Tinh tới rồi, con đi học đây ạ. Mộng Khiết quay người vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ trước khi đi rồi xách cặp chạy ra ngoài.
– Hai đứa đi đường cẩn thận đấy!
– Vâng ạ! Mộng Khiết và Hiểu Tinh đồng thanh.
Sáng hôm nay thật mát mẻ làm sao, đi học sớm nên cũng có thể cảm nhận được không khí trong lành, mát mẻ. Hai cô gái mang tâm trạng vui tươi đến trường, vừa đi vừa hát.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 10A3 tên Ngu Hân Nghiên, là giáo viên trẻ tuổi mới ra trường được 3 năm, xinh đẹp và tài giỏi lắm. Cô Hân Nghiên bước vào lớp, cả lớp trầm trồ trước sự xinh đẹp của cô giáo. Sau ít phút giới thiệu làm quen thì tiết học cũng bắt đầu. Tiết mở đầu cho ngày học đầu tiên là tiết toán của cô Hân Nghiên. Cô giảng bài chậm rãi và dễ hiểu lắm, chỗ nào chưa rõ là cô giảng lại ngay.
Giờ ra chơi.
– Aaa, Mộng Khiết ơi, tớ thấy mệt mỏi quá.
– Cậu sao thế? Cô nhìn Chu Hiểu Tinh, khó hiểu hỏi.
– Còn phải học thêm hai tiết nữa mới tới giờ ăn trưa, aaa, lại còn là tiết hóa nữa. Tớ không muốn học hóa đâu. Chu Hiểu Tinh khổ sở than vãn với cô bạn của mình.
– Không sao đâu, cố lên.
Bỗng có mấy bạn trong lớp đến bắt chuyện làm quen, Mộng Khiết trong lòng thấy hồi hộp, căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, cô cố nở nụ cười xã giao. Còn Hiểu Tinh ngay lập lức bắt nhịp được với các bạn khác trong lớp, hòa nhập rất nhanh, chưa gì là làm quen được gần hết lớp rồi. Thấy thế Mộng Khiết cũng cố gắng học hỏi theo, chạy tới bắt chuyện với các bạn nữ.
– Chào bạn, Mộng Khiết. Một bạn nữ nói.
– A, chào các cậu.
– Woa, Mộng Khiết à, cái cài tóc này của cậu đáng yêu thật đấy.
Tần Mộng Khiết lấy tay chạm vào kẹp tóc, giọng điệu cũng thoải mái hơn.
– Tớ lỡ mua hai cái giống nhau, nếu cậu thích thì mai tớ mang cho cậu nha.
– Ui, thật hả. Tớ cảm ơn!
Các bạn trong lớp khá hòa đồng với nhau nên Mộng Khiết cũng cảm thấy dễ nói chuyện hơn. Thấy vậy Chu Hiểu Tinh thở phào nhẹ nhõm vì cô bạn của mình đã có thể hòa nhập với mọi người. Tiếng cười đùa của các bạn nữ cứ vang lên trong lớp đến hết giờ ra chơi.
Giờ ăn trưa.
– Nhà ăn trông đẹp ghê! – Hiểu Tinh nhìn ngó xung quanh.
Nhà ăn trường khá rộng rãi, thoáng mát. Chu Hiểu Tinh kéo theo Tần Mộng Khiết đến bàn ăn ở phía trong góc ngồi.
Trước đó đã có hai cậu con trai đến đây ngồi chờ từ trước. Thấy Hiểu Tinh vẫy vẫy tay với một cậu con trai ở bàn đó, hai mắt Mộng Khiết mở to vì bất ngờ, cô quay phắt lại nhìn chằm chằm bạn mình. Bỗng cô chợt nhớ ra điều gì đó, huých tay Chu Hiểu Tinh hỏi nhỏ:
– Tiểu Tinh, đừng nói… đây là thanh mai trúc mã của cậu đấy nhá!
– Ừ, chính là người mà tớ hay kể với cậu. – Hiểu Tinh cười cười rồi nhanh tay kéo Mộng Khiết tới chỗ bàn ăn.
Chu Hiểu Tinh cất tiếng: -Đợi có lâu không?
– Bọn anh cũng mới đến thôi.
– Giới thiệu với cậu, đây là Châu Chấn Kiệt.
Chàng trai này dáng dấp cao ráo, mang vẻ nhí nhảnh, hoạt bát hệt như Tiểu Tinh.
– Chào em, anh là Châu Chấn Kiệt. Còn đây là bạn anh, Tạ Hoài Du. – Vừa nói vừa chỉ tay về hướng cậu con trai ngồi đối diện anh.
Chàng trai còn lại thì trầm ổn, ít nói hơn. Thấy bản thân được giới thiệu, anh quay qua thân thiện chào hỏi.
– Rất vui được gặp, anh là Tạ Hoài Du.
Từ Mộng Khiết nhất thời lúng túng, vội vàng đáp lại:
– À vâng, chào anh ạ.
Cô cảm thán trước vẻ đẹp của người con trai ấy, sống mũi cao, lông mi dài, tay cũng đẹp nữa. Chất giọng trầm ấm, vừa nghe thôi đã cuốn hút rồi.
Chỉ là cô thật không ngờ ngày đầu tiên đi học mà Chu Hiểu Tinh đã hẹn đàn anh cùng ăn trưa. Người không biết lại tưởng rằng hai cô cùng đàn anh khóa trên đang yêu đương.
Nhìn Chu Hiểu Tinh với Châu Chấn Kiệt cười đùa vui vẻ, trong đầu cô bỗng nghĩ: “Tiểu Tinh thích đàn anh kia sao?”. Nghĩ đến đó, cô đứng dậy, lấy cớ đi mua nước rồi kéo theo Tạ Hoài Du rời đi.
– Đàn anh, anh có nghĩ bạn của anh thích Tiểu Tinh nhà em không? Tần Mộng Khiết quay sang hỏi.
Tạ Hoài Du nhún vai tỏ ý không chắc, rồi anh lại nói:
– Hồi sáng anh còn tưởng có thằng nhóc nào rủ cậu ta đi ăn trưa, hóa ra là học muội mới vào trường.
Tạ Hoài Du liếc mắt nhìn Tần Mộng Khiết rồi lại hỏi:
– Em kéo anh đi theo là để hai người đó nói chuyện riêng hả?
– Ừm.
– Con gái ít người thổ lộ trước lắm, anh kêu bạn anh theo đuổi con gái nhà người ta nhanh đi, không là bị người khác cướp đấy!