Chương 17: Lễ Giáng Sinh
Cứ đến mùa đông là cô lại dậy muộn hơn, mẹ Tần Mộng Khiết lên phòng, kéo chăn ra gọi con gái dậy.
– Thật là, mùa đông năm nào cũng thế, mau dậy đi con!
– Con dậy ngay đây~
Tần Mộng Khiết ngồi dậy, khuôn mặt vẫn còn hơi ngái ngủ chậm rãi bước vào trong vệ sinh cá nhân.
—————
Sáng nay ra trạm xe buýt hơi muộn, may mà chưa để lỡ chuyến, nếu không chắc cô phải chạy bộ đến trường quá.
Hôm nay Mộng Khiết mặc thêm một chiếc sweater màu đỏ càng tôn lên vẻ đáng yêu của cô. Trước khi đi học, Tần Mộng Khiết có ghé vào mua hai ly cacao nóng, một ly cho cô và ly còn lại là cho Tạ Hoài Du. Chuyện gì cũng phải có qua có lại. Đối với Tần Mộng Khiết, người nào quan tâm giúp đỡ cô nhiều thì cô sẽ đáp trả lại cho người đó, sống là phải biết điều.
– Này, cacao nóng mua cho anh đấy!
– Ồ? Đột nhiên quan tâm như thế, có chuyện gì nhờ vả sao?
– Thì… có qua có lại thôi, lần trước anh mua bánh đem xuống phòng y tế cho em, hôm nay em mua ly nước trả lại anh.
Tạ Hoài Du cầm ly cacao trên tay tủm tỉm cười, con người cô gái này sống có nguyên tắc đến thế sao, còn có qua có lại nữa.
—————
Lớp của Từ Mộng Khiết hôm nay có một tiết tự quản, vốn định ngồi tậo trung tự học hết tiết đó mà bạn thân cô không chịu để yên.
– Khiết ơi, Khiết ơi~
– Đừng học nữa, nói chuyện với tớ này.
Ôi trời, tiếng nói của Chu Hiểu Tinh cứ văng vẳng bên tai Tần Mộng Khiết khiến cô chẳng thể nào tập trung nổi.
– Rồi rồi, cậu muốn nói cái gì nè.
– Hì, Giáng Sinh đi chơi không, tớ nhờ Châu Chấn Kiệt rủ thêm Tạ Hoài Du rồi nè.
– Có Tạ Hoài Du thì nhất định phải có tớ sao?
Chu Hiểu Tinh cười khúc khích, rõ là thích người ta lắm mà bây giờ còn giả bộ trước mặt cô.
– Cái này người ta gọi là nghiện mà ngại á.
– …
– Sao, có đi không?
Tần Mộng Khiết nghĩ ngợi một hồi, quay sang cười nhí nhảnh nói:
– Đi!
– Quyết định thế nhé, đêm Giáng Sinh chúng ta ra ngoài chơi!
—————
Giáng Sinh đến, người người đông đúc, không khí nhộn nhịp, ồn ào. Tạ Hoài Du đã đến trước cửa nhà Tần Mộng Khiết, rút điện thoại ra nhắn tin gọi cô xuống. Cô gái đứng trên phòng ngó xuống dưới, mắt trông thấy Tạ Hoài Du đang đứng đợi, Tần Mộng Khiết vớ lấy túi xách chạy nhanh xuống dưới.
– Anh chờ có lâu không?
Anh nhoẻn miệng cười:
– Cũng không lâu lắm!
—————
Gió lạnh cứ thổi từng đợt, chiếc xe vẫn bon bon chạy trên đường. Có vẻ như Tần Mộng Khiết và Tạ Hoài Du đến hơi sớm, đứng đợi ở điểm hẹn được mười phút rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng hai con người kia đâu. Giữa trời đông gió lạnh thế này, cứ đứng im một chỗ thì sẽ càng cảm thấy lạnh hơn.
– Ăn gì đó cho ấm không?
– Thôi, đợi người kia đến rồi ăn luôn.
– Chắc bọn họ kẹt xe rồi.
Tạ Hoài Du đứng lề đường, mắt nhin ra những con đường ngoài kia, chỗ nào cũng tấp nập xe cộ. Dù sao thì mấy ngày lễ như này người ta thường ra ngoài chơi nhiều mà, tắc đường là chuyện khó tránh khỏi.
Đứng đợi thêm mười phút nữa mới thấy bóng dáng Châu Chấn Kiệt, anh ta cũng nhanh chóng đứng tấp vào lề đường.
– Xin lỗi nhé, đường đông quá!
Tần Mộng Khiết: – Vậy giờ đi đâu đây?
Bây giờ nghĩ lại họ cũng không biết nên đi đâu trước, ngày lễ thì quán nào cũng đông khách, phải chờ muộn hơn nữa mới vắng dần đi. Đường thì nhiều xe chạy qua chạy lại, đi lượn xung quanh cũng khó.
– Thôi vậy, cũng lỡ ra ngoài rồi, đi đâu chả được! Chu Hiểu Tinh ngồi trên xe hào hứng nói.
Con đường mà bọn họ đang đứng đã dần thưa xe hơn rồi, đi dạo xung quanh đó ngắm nhìn cảnh vật cũng không tồi. Những ánh đèn đủ màu sắc được gắn trên những cây thông càng làm tăng thêm sắc màu cho thành phố. Con người tụ tập nói chuyện, tặng quà cho nhau.
Mộng Khiết đột nhiên lên tiếng, lời nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai Tạ Hoài Du.
– Chúc anh giáng sinh vui vẻ!
– Ừ, giáng sinh vui vẻ!
—————
Về tới nhà cũng đã khuya rồi, Mộng Khiết chào tạm biệt Tạ Hoài Du rồi vào nhà luôn nhưng bị anh kéo lại.
– Này, quà cho em.
– Gì thế? A, em không nhận đâu, em còn chẳng chuẩn bị quà gì cho anh!
– Không sao, cái này là của Tạ Ngọc Trân mua, cầm lấy đi.
Nói rồi anh đeo chiếc vòng vào tay cô luôn. Sao cái người này hay tặng quà thế nhỉ?