Chương 12
Vẫn như mọi hôm, Mộng Khiết lên xe buýt và đến trường một mình. Có điều, hôm nay vừa bước lên xe đã bắt gặp bóng dáng của Tạ Hoài Du. Anh khoanh hai tay trước ngực, tai đeo tai nghe, đầu hơi gục xuống dưới. Tần Mộng Khiết bước đến ghế ngồi bên cạnh anh, ngồi xuống, hai mắt cô chớp chớp ngắm nhìn dáng vẻ hiếm thấy này.
– Đáng yêu quá.
Dường như cảm nhận được mình đang bị nhìn, Tạ Hoài Du mở mắt. Tần Mộng Khiết giật mình lui ra xa, Tạ Hoài Du thì vẫn đang đơ cả người.
– Em sáp lại gần thế làm gì?
Bị hỏi như thế, Mộng Khiết cũng chẳng biết nên trả lời thế nào, không lẽ bây giờ cô nói cô muốn ngắm dáng vẻ đáng yêu khi ngủ của anh hả!
– Em… em thấy trên mặt anh dính cái gì đó, định phủi giùm thôi…
Anh nén cười lại, không muốn vạch trần lời nói của cô. Dù sao hôm nay anh đi xe buýt cũng có mục đích cả, thấy Mộng Khiết ngày nào cũng đi đi về về một mình, anh quyết định từ giờ trở đi sẽ đi cùng cô.
– Ăn sáng chưa?
A… Lúc này cô mới nhớ ra mình quên mua đồ ăn sáng rồi.
– Em chưa ăn.
Tạ Hoài Du mở cặp, lấy từ trong cặp ra hai chiếc sanwich rồi đưa cho cô một cái.
– Sáng nay làm cho Tạ Ngọc Trân mà nó không ăn, tôi cũng chỉ ăn một cái, em cầm lấy ăn tạm đi.
Rõ ràng là sáng nay anh cố ý làm dư ra một cái, để lỡ Tần Mộng Khiết chưa ăn sáng, anh còn có cái đưa cho cô ăn. Vậy mà bây giờ lại nói dối trắng trợn như này.
– Em cảm ơn, vừa hay em quên mua đồ ăn sáng.
– Ừ.
– ———
Hôm nay Chu Hiểu Tinh đến trường sớm, vô tình bắt gặp cảnh Tần Mộng Khiết và Tạ Hoài Du đến trường cùng nhau, cô lấy điện thoại ra lén chụp lại, lát nữa còn có bằng chứng để trêu chọc cô bạn một chút.
Từ sau hôm đi dã ngoại về, Chu Hiểu Tinh vẫn luôn né mặt Châu Chấn Kiệt, lý do là vì cô vẫn còn thấy xấu hổ. Ở trước mặt nhiều người nói ra tâm tư trong lòng mình thế kia, cô lúc đó thật sự muốn đào một cái hố để chui xuống. Nhưng cũng không thể tránh mặt mãi như thế được, chỉ sau khi cô chụp lại khoảnh khắc “đắt giá” của bạn mình, Châu Chấn Kiệt đã đứng phía sau cô lúc nào không hay.
– Này, sao dạo này em cứ né mặt anh thế?
Chu Hiểu Tinh giật nảy mình lui người về phía sau. Ôi cái con người này, sao đi mà không phát ra tiếng động gì thế, dọa chết cô rồi.
– Anh nghĩ nhiều rồi, em đâu có né tránh gù anh đâu.
– Có đấy, từ sau hôm đi dã ngoại về em cứ liên tục né mặt anh.
– …
Cũng không thể đứng giữa sân trường nói chuyện được, Châu Chấn Kiệt kéo Chu Hiểu Tinh vào một góc khuất để nói chuyện.
– Xin lỗi, chỉ là em vẫn còn thấy ngại sau hôm đấy.
Châu Chấn Kiệt cúi mặt, sau mấy ngày bị né tránh, anh quyết định hôm nay sẽ tỏ tình với cô.
– Lời cũng đã nói ra rồi, hôm nay đêan lượt anh.
– Hả?
– Anh cũng thích em, lâu rồi…
Chu Hiểu Tinh đỏ mặt tía tai, thực ra cô cũng biết anh có tình cảm với mình, chỉ là khi nghe anh trực tiếo thổ lộ như vậy, cô kìm nén được sự ngại ngùng của mình.
– Vậy nên, em hãy…
– Aaa, em biết rồi. Anh không cần nói em cũng biết rồi mà. Lời của Châu Chấn Kiệt còn chưa dứt đã bị Chu Hiểu Tinh chặn lại.
– Em chỉ cảm thấy hơi xấu hổ nên mới né anh vài hôm thôi. Thế nhé!
Nói rồi cô chạy đi luôn, để lại Châu Chấn Kiệt đứng đờ mặt ở đó.
– ———
– Hiểu Tinh?
Thấy Chu Hiểu Tinh gục mặt xuống bàn, tưởng rằng Chu Hiểu Tinh bị ốm, Mộng Khiết lo lắng đi đến hỏi han:
– Cậu sao thế? Ốm rồi hả?
– Không có gì, tớ khỏe lắm.
Chu Hiểu Tinh vẫn gục mặt xuống bàn, chưa chịu ngước lên. Cô đang cói gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân cũng như kìm nén sự vui sướng trong lòng. Vừa nãy mới được tỏ tình, cũng vừa xác định quan hệ, vậy tức là từ hôm nay trở đi, hai người có thể chính thức hẹn hò rồi!
– —-
Hôm nay đến lượt Tần Mộng Khiết ở lại trực nhật, cô cố gắng làm xong việc thật nhanh để còn đi về. Hôm nay Tạ Hoài Du nói sẽ đợi cô cùng ra về, không thể để anh đứng chờ một mình lâu như thế được.
Cô chạy vội xuống cầu thang, mắt trông thấy Tạ Hoài Du đang ngồi nghe nhạc, Mộng Khiết nhanh chóng tiến tới.
– Xin lỗi, hôm nay đến lượt em trực nhật nên ra hơi trễ.
– Không sao, anh cũng vừa mới từ trên lớp đi xuống thôi.
Xe buýt tới, Tạ Hoài Du để Tần Mộng Khiết lên xe trước. Mắt trông thấy chỉ còn một chỗ ngồi, anh để cô ngồi xuôbgs chỗ đó còn bản thân thù đứng bên cạnh chõi ngồi của cô.
Một bà lão thấy cảnh tượng đáng yêu ấy, bà lên tiếng khen ngợi sự chu đáo của cậu con trai.
– Chàng trai à, cháu biết cách quan tâm bạn gái thật đấy.
Từ Mộng Khiết chưa kịp lên tiếng phủ nhận đã bị Tạ Hoài Du chặn họng. Ngỡ tưởng anh sẽ giải thích rõ ràng, không ngờ anh cũng hùa theo bà lão.
– Bạn gái cháu nên cháu quan tâm là phải rồi, cảm ơn sự khen ngợi của bà.
Bà lão cười, lấy từ trong túi ra vài cục kẹo đưa cho Tạ Hoài Du, anh cũng nhận lấy rồi đưa hết cho Tần Mộng Khiết.