Chương 11: Chuyến dã ngoại
Mẹ của Tần Mộng Khiết ở ngoài ngó vào, thấy con gái vẫn đang chuẩn bị đồ chưa xong.
– Con sắp xong rồi, mẹ ngủ trước đi.
– Ngủ sớm nha con yêu.
– Vâng~
Con mèo nằm trên giường chờ chủ nhân đến vuốt ve, nó nhổm dậy ưỡn người rồi nhảy lên người Tần Mộng Khiết nằm. Cô lấy tay xoa xoa một chút rồi đặt nó qua bên cạnh.
Đi chơi có một ngày, mà cô lại bận rộn chuẩn bị đồ mãi vẫn chưa xong, nào là kem chống nắng, nón, rồi lại băng cá nhân, thuốc sát khuẩn, nước rửa tay,…
– Cũng đủ hết rồi!
Từ Mộng Khiết cài báo thức, tắt đèn rồi leo lên giường nằm ngủ. Mỗi lần chuẩn bị đi chơi là lòng cô lại thấy háo hức khó mà ngủ nổi. Lăn qua lăn lại một hồi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
– ———
– Tới nơi rồi~ Chu Hiểu Tinh vươn vai, chỉnh trang lại đầu tóc rồi lại ngó trái ngó phải tìm người.
Từ Mộng Khiết thấy thế, kéo tay áo Chu Hiểu Tinh, chỉ về phía trước.
– Bọn họ đằng kia kìa.
– Chào~
Châu Chấn Kiệt năng nổ chạy tới, đưa tay xách đồ giúp Chu Hiểu Tinh. Trước hành động ấy, mọi người chăm chú nhìn anh, đợi đến khi anh nhận ra thì mặt đã đỏ ửng như trái cà chua.
Một bạn nam nói: – Ga lăng thế cơ đấy~
Mọi người thì đang cười nói vui vẻ với nhau, còn Lưu Diệp Sương đứng bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào Tần Mộng Khiết. Cô không cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện Mộng Khiết bởi khi mọi người nói chừa lại chỗ cho hai người khác tham gia thì Lưu Diệp Sương cũng đã phần nào đoán được. Lưu Diệp Sương ổn định lại cảm xúc, tiến lên phía trước chào hỏi.
– Lại gặp nhau rồi, Mộng Khiết.
– A, chào chị.
– Hai người quen nhau hả?
Lưu Diệp Sương cũng cười cười đáp lại:
– Ừ, có gặp qua một lần.
Trong lúc trải thảm dọn đồ ra, để ý thấy hôm nay Tần Mộng Khiết đem theo máy ảnh, Châu Chấn Kiệt chủ động kéo tay Chu Hiểu Tinh ra nhờ Mộng Khiết chụp giùm một bức ảnh làm kỉ niệm. Tạ Hoài Du cũng chạy ra xem thử, thấy tay nghề chụp ảnh của Từ Mộng Khiết cũng không tồi, nhờ cô cũng chụp cho anh một tấm. Lưu Diệp Sương cũng tiến lại, muốn xen vào cuộc đối thoại nhưng không được. Hai người xem lại những bức ảnh đã chụp, cười nói với nhau vô cùng thân thiết. Từng cử chỉ, hành động của Từ Mộng Khiết và Tạ Hoài Du, tất cả đều được thu vào tầm mắt của Lưu Diệp Sương. Thấy người mình thích đối xử nhẹ nhàng, thân thiết với người khác như thế, lòng Lưu Diệp Sương lại nảy lên tia ghen tị, cô có cảm giác trong lần đi dã ngoại này, bản thân là người thừa thãi.
Mấy người bạn đứng đằng sau nhìn thấy cảnh này cũng chỉ biết thở dài, rõ là đi chung một đám, vậy mà người ta có đôi có cặp, còn bản thân không những cô đơn mà còn phải hưởng một đống cơm chó miễn phí thế này.
Hứa Hiểu Minh- một trong những người bạn thân của Tạ Hoài Du và Châu Chấn Kiệt, anh đưa ra đề nghị chơi “sự thật hay thử thách”. Mọi người hào hứng, vây quanh lại chơi, lấy chai nước quay để quyết định người chơi.
Người mở màn là Chu Hiểu Tinh, cô tự tin dõng dạc chọn sự thật. Vừa dứt lời, đám người Hứa Hiểu Minh ngay lập tức đặt câu hỏi cho cô:
– Em thích ai?
Một côi hỏi ngắn gọn nhưng lại làm cô đỏ mặt tía tai, thầm nghĩ mấy người này thâm đọc quá, không chừa đường lui cho người ta gì cả. Chu Hiểu Tinh ngập ngừng hồi lâu, dưới sự hối thúc của mọi người, cô lấy hết can đảm nói to:
– Châu Chấn Kiệt!!
Vừa nói xong liền lấy tay che mặt lại, đầu ngả vào lòng Tần Mộng Khiết, bất mãn nói:
– Mọi người chơi ác quá đi!
– Khiết ơi, cậu phải trả thù cho tớ~
Tần Mộng Khiết cũng chỉ đành cười bất lực, cô sợ chưa kịp trả đũa đã bị người ta hành cho lên bờ xuống ruộng rồi.
Châu Chấn Kiệt sau khi nghe câu trả lời từ Chu Hiểu Tinh, anh kìm nén sự vui sướng lại, lên giọng nhắc nhở Hứa Hiểu Minh ra tay nhẹ nhàng với cô bé đang xấu hổ ở đằng kia.
Lượt thứ hai Chu Hiểu Tinh quay trúng Lưu Diệp Sương, cô suy nghĩ rồi cũng lựa chọn sự thật.
– Đàn chị, chị có thích ai trong đây không?
Không suy nghĩ gì nhiều, cô trả lời luôn: – Có.
Lưu Diệp Sương cười rồi lại nói:
– Học muội hỏi dễ quá, như vậy thì không trả đũa người ta được đâu~
Lần này đến lượt Lưu Diệp Sương quay chai nước, người trúng là Hứa Hiểu Minh. Anh suy nghĩ một chút rồi lại chọn thử thách. Lưu Diệp Sương cũng không ngần ngại đưa ra thử thách cho anh, yêu cầu anh gọi điện thoại tỏ tình với người mình thích. Khóe miệng Hứa Hiểu Minh giật giật, đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy, nghiệp đến quật không chừa một ai.
…..
Xoay thêm vài vòng nữa mới trúng Tần Mộng Khiết, khác với Chu Hiểu Tinh, ở lượt của mình cô chọn thử thách. Mà người đưa ra thử thách cho cô lại là… Tạ Hoài Du! Lòng cô dâng lên cảm giác hồi hộp, không biết thử thách Tạ Hoài Du đưa ra sẽ thế nào.
Trước những con mắt đang mong đợi, Tạ Hoài Du kẽ cười một cái, anh cũng không có ý định khi dễ cô, chỉ đưa ra một thử thách đơn giản, nhẹ nhàng.
– Thử thách là, chụp chung với tôi một tấm ảnh.
Tần Mộng Khiết nghe xong thì ngây người ra luôn, cái này mà cũng gọi là… thử thách á!?
– “Thôi kệ, cũng coi như anh ấy có tình người.” Tần Mộng Khiết thở phào, mừng thầm trong lòng.
Mấy người ngồi bên cạnh cũng há hốc mồm, không hiểu anh nghĩ cái gù mà lại đưa ra thử thách dở hơi thế. Trước những ánh nhìn chăm chú của mọi người xubg quanh, Tạ Hoài Du vẫn chỉ ngồi cười mà chẳng nói gì. Thấy Mộng Khiết đứng lên, anh đưa điện thoại của mình cho Hứa Hiểu Minh, để cậu ta chụp giúp.
– ———
Đi chơi cả một ngày, mọi người chào tạm biệt nhau rồi đường ai nấy về. Tạ Hoài Du đưa Tần Mộng Khiết về nhà, trên đường đi cũng chẳng biết nói gì với nhau. Đường về nhà vẫn còn xa, lúc này Tạ Hoài Du mới hỏi:
– Món quà sinh nhật hôm trước, em có thích không?
– Hả? À, sợi dây chuyền đẹp lắm, cảm ơn anh.
– Tôi còn sợ em sẽ không thích.
Tần Mộng Khiết nghiêng đầu nhẹ nhàng nói tiếp:
– Món quà quan trọng ở tấm lòng của người tặng mà.
Về đến nhà cũng đã tám giờ tối, Tạ Hoài Du nhìn theo bóng lưng Tâng Mộng Khiết bước vào nhà rồi mới đi về.
– ———
Nhà Tạ Hoài Du,
Tắm rửa thay đồ xong, anh cầm điện thoại leo lên giường nằm. Mở album ảnh ra, lấy tấm hình chụp chung với cô hôm nay làm hình nền điện thoại, vừa cười vừa ngắm nghía lại bức ảnh ấy.