Chương 158: Tham Lam
Quả thực thì ban đầu có chút hoài nghi lo lắng bản thân sẽ bị lừa. Nhưng may thay bản thân cô lại đang đứng trước cái đèn đường gần cổng kí túc.
Hắn ta đã ngoan ngoãn đưa cô về, còn chậm rãi đi theo sau cô. Tuyết Nhi có chút không quen với cảm giác này, liền nhanh nhạy nắm lấy cánh tay hắn.
_Anh đi trước nhé! Em đi sau! Hoặc chúng ta đi ngang nhau nhé!!!
Nhìn thấy khuôn mặt lúng túng của Tuyết Nhi Ji-Hoon phì cười đưa tay nhẹ véo lấy cái má bánh bao đó.
_Em đó! Thật biết làm trò! Mau thôi đã khuya rồi!
Không khí này quả là lần đầu, quả thực khiến cho người ta có chút không quen. Không gian yên tĩnh này quả là lần đầu thấy, bình thường toàn chạy như bay để nhanh vào trong.
Không ngờ lại có ngày được đi chậm rãi, cùng với người mang biệt hiệu là bạn trai. Là người tài giỏi xuất sắc, nghĩ thử mơ cũng chả dám.
Nhưng không ngờ lại xảy ra bất ngờ, khiến Tuyết Nhi không kìm được quay vào trong kìm chế.
_Sao vậy?
Ji-Hoon tò mò.
Ji-Hoon nghiên đầu nhìn Tuyết Nhi, khiến cô đã trụ không được lại càng dồn vào thế khó. Nếu ở đây thay thế bằng Phương Khanh, Ý Nhi hoặc thậm chí là Mị Dương thì cô đã cười cho thật lớn rồi.
Đường thường rất ngắn, nhưng hôm nay sao lại dài như đi mãi không hết. Bỗng cái cánh tay ấy chuyển động, cứ ngỡ sẽ nắm lấy tay nhau như mấy bộ phim hay có.
Nhưng anh ta lại xoa xoa đầu cô như cách mà người lớn hay làm với trẻ con.
_Đến rồi! Em còn định đi bao xa cơ chứ!
“Sao!!!Đến rồi á! Khi nảy lâu, sao bây giờ mau thế! Ông trời ơi, như đều ước thành tỷ phú sau 1 đêm ngủ, hay là được đi du lịch vòng quanh thế giới miễn phí! Sao không thành hiện thực mau đi, mà lại thực hiện mấy cái đều ước nghĩ thoáng qua thôi vậy ạ???”
Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng lại cố nén bên trong, bày ra bộ mặt bình thường chẵng còn gì bình thường nhẹ nhàng nói.
_Thôi đi! Anh đừng xoa đầu em kiểu đấy! Em có phải là trẻ con đâu!
Không biết hắn vờ không hiểu phớt lờ đi, hay là đang giả vờ vịt, phì cười tay lại không ngừng xoa lấy xoa để. Truyện Đô Thị
Đã có ý định tạm biệt rồi đi vào trong, nhưng bỗng hắn nắm lấy cánh tay Tuyết Nhi bày ra vẻ mặt nũng nịu.
_Anh bị làm sao thế? Không phải anh vừa bảo em nhanh lên nữa sao?!
_Đã không nắm tay rồi, ít nhất cũng phải thưởng 1 cái gì đó chứ nhỉ?
Vừa nói hắn còn đưa tay lên má, chỉ chỉ như đang ám thị.
Có chút ngạc nhiên, không kìm được mà cơ thể sắp nổ tung luôn, quay mặt vào trong dấu đi sự ngại ngùng.
Mặt cho hắn ta ra sức làm nũng, dù gì cũng khuya, không còn ai nhưng làm thế thì có hơi….
Có chút không cam tâm khó chịu trước sự thua cuộc của bản thân trước cái tên đang làm nũng kia.
Nhíu mày bĩu môi, lại nhìn ngó xung quanh cứ như đang ăn trộm thứ gì đó. Mới lấy hết dũng khí can đảm mà hôn lên gương mặt đó của hắn.
Chụt ~
Khuôn mặt mềm mịn, không chút tì vết, được đôi môi chạm vào Không đủ, hắn lại còn thêm má ở bên kia, nhìn thật sự chỉ muốn tán một cái cho hắn bất tỉnh cho rồi.
Lấy lại dũng khí hôn hắn thêm 1 lần miễn cưỡng nhưng con người này đúng thật không biết lượng sức. Hắn đưa tay chỉ vào bờ môi đang mấp mấy của gắn, lại có ý gì đây?
Thấy hắn mãi làm nũng, lại thêm sự ngại ngùng, Tuyết Nhi quyết tâm tặng hắn 1 nụ hôn tạm biệt.
Chỉ thấy Tuyết Nhi nhanh nhạy hôn vào lòng bàn tay cô, sau đó áp lên môi hắn. Tuy có chút không cam tâm nhưng hắn lại phì cười.
_Được rồi! Em bé mau mau vào trong!Khuya rồi!