Chương 41: Lén lút đưa đàn ông về nhà
Lam Hữu Hữu quả thực có quá nhiều bối rối, cô còn chưa biết mình nên phải mở miệng nói cùng anh lời gì. Có quá nhiều chuyện sảy ra giữa hai người, cô trước đây đã trốn tránh để đè nén cảm xúc của mình, chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày gặp phải tình huống này.
– Giày của em đâu?
– Quên trên xe taxi rồi, là do vội quá nên.
– Ba em không sao rồi không cần lo lắng.
– Cảm ơn anh. Em..
– Em đang trốn tránh anh sao?
– Sao có thể chứ, bác sỹ Lý và em có gì đâu mà phải trốn tránh, em chỉ là muốn đến ở gần Cảnh Tường nên mới như vậy.
– Miệng lưỡi trơn tru thật, nói dối còn không chớp mắt, vậy nên phải thử lại mới xác nhận được.
Lời vừa chấm dứt cả người anh liền hạ xuống, đôi môi anh nhẹ hàng phủ lên môi cô không để cô có thời gian tránh né. Lần này là thực sự không còn chỉ là sự ngẫu nhiên môi chạm môi nữa, mà là một sự chủ động bất ngờ. Lý Bách Hàng thực sự đã không còn nhẫn nại được nữa rồi.
Cho đến khi Lam Hữu Hữu đỏ bừng mặt lên chạy trốn khỏi căn phòng của anh để trở lại phòng bệnh của ba mình, mẹ cô đương nhiên cũng thoáng nhận ra được sự bất thường của con gái. Chẳng cần biết chuyện gì sảy ra, chỉ cần nhìn thấy chân cô đang đi một đôi tất nam và đôi dép nam cũng đủ để hiểu được con bà nhất định đã có được người quan tâm rồi.
Lam Hữu Hữu được ông bà nhận nuôi khi đó cũng đã hơn mười tuổi, để nói ra thì cũng đã là độ tuổi nhận biết được đâu là ân tình đâu là thân tình, nhưng gia đình bà chỉ có hai ông bà nương tựa vào nhau, từ khi nhận nuôi con bé liền được thêm một khoản trợ cấp từ người nhà họ Phương mỗi tháng liền đem đến một món tiền để nuôi đứa trẻ ăn học.
Mặc dù không biết được người đàn ông đó ý định như nào, nhưng họ chưa từng lợi dụng điều đó để chờ đợi. Nhưng những năm gần đây, con bé lớn lên ra ngoài đi làm, vẫn thường xuyên phụng dưỡng ông bà, đến hiện tại ông bà đi viện con bé cũng vội vàng chạy đến.
Quả thực khi nhìn con gái đến bàn chân không kịp đi giày bà cảm thấy áy náy vô cùng. Nhưng đến khi biết được con gái bà đã có người quan tâm bà không khỏi mừng rỡ trong lòng, thậm chí còn cầu trời khấn phật, cảm ơn vì đã không để cho con bé có quá nhiều điều kém may mắn.
Lý Bách Hàng sau ngày hôm đó đương nhiên hiểu được thái độ của Lam Hữu Hữu đối với mình, anh thường xuyên lấy lý do thăm bệnh đến chỗ cô. Cho đến khi mẹ nuôi kéo cô lại một chỗ nhỏ nhẹ hỏi Lam Hữu Hữu chuyện các nữ y tá nói rằng cô cùng viện trưởng Lý qua lại mới khiến cho Lam Hữu Hữu thực sự hiểu được như nào là xấu hổ.
Chuyện của hai người vốn dĩ là chưa hề xác thực, quan hệ vốn còn nhiều điều chưa dám nói hết. Không thể nói là hai người đang qua lại được.
Ngày ba nuôi được xuất viện trở về nhà, Lam Hữu Hữu thực sự có chút buồn trong lòng, hàng ngày anh hay qua lại, nhưng đến lúc này lại chẳng thấy đâu, cho đến khi trở về cũng liền không có lấy một cuộc điện thoại.
Buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm lại nghe thấy tiếng chuông cửa, một người đàn ông nhẹ nhàng đứng nghiêng mình cạnh chiếc xe ô tô màu đen sang trọng. Lam Hữu Hữu không mời anh vào nhà, cũng không có ý muốn hỏi gì, chỉ thấy bàn tay anh nhẹ nhàng phẩy tay tỏ ý bảo cô đến phía anh.
Lam Hữu Hữu cũng không phản đối, thở dài một hơi thật nhẹ sau đó bước gần đến chỗ anh.
– Cảm ơn viện trưởng Lý thời gian qua giúp đỡ.
– Giữa chúng ta cần khách sao vậy sao?
– Anh nói gì vậy, giữa chúng ta có gì để không cần khách sáo sao? Tôi được Cảnh Tường giới thiệu bệnh viện của anh là bệnh viện tốt, vậy nên tôi đã đưa bố mình đến để chữa bệnh. Về nghĩa vụ của tôi với bệnh viện tôi đã thực hiện rồi.
– Vậy sao? Vậy đồ của anh em cũng nên trả đi, không nên giữ như vậy để tương tư đâu.
Đồ của anh, chính là đôi tất với đôi dép đó sao:
– Vậy phiền anh đứng đợi một chút, tôi vào trong lấy trả anh.
Chưa kịp quay lưng bước đi, cả cơ thể Lam Hữu Hữu liền được Lý Bách Hàng ôm lại, anh cứ tưởng sau từng ấy ngày ở bên cạnh nhau đủ để khiến cho trái tim Lam Hữu Hữu hiểu được sự nhớ nhung của cô đối với anh chứ. Ngày hôm nay của anh thật vất vả, liên tục có những ca phẫu thuật khiến cho anh không có thời gian nhắn cho cô được một dòng tin nhắn. Đến khi anh được nghỉ ngơi cũng là lúc sắc trời đã không còn sớm nữa rồi.
Vậy nên cô liền giận dỗi.
Hiện tại, Lý Bách Hàng thong dong ngồi nhẹ nhàng trên mui chiếc xe hơi của mình, đôi bàn tay ôm Lam Hữu Hữu thật tự nhiên, đầu anh còn nhẹ nhàng đặt trên vai cô như muốn nghỉ ngơi một chút. Lam Hữu Hữu ban đầu có chút ngượng ngùng muốn đẩy anh ra, nhưng chỉ hai phút sau khi nghe được tiếng thở của anh cô liền mủi lòng. Có lẽ là do anh quá mệt rồi.
Thời gian trôi qua thật lâu, hơi thở của người con trai ấy cũng thật đều khiến cho cô chẳng biết nên nói gì cùng anh nữa. Ánh sáng điện trong nhà đã tắt, nghĩa là ba mẹ cô cũng đã nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng đánh thức anh dậy cho anh một chiếc đệm êm để anh nghỉ ngơi.
Nhưng chuyện đưa một người đàn ông vào phòng quả thực khiến tim Lam Hữu Hữu cực kì lo lắng. Ngộ nhỡ có ai đó nhìn thấy cô đưa một chàng trai về nhà. Ngộ nhỡ ba mẹ biết được anh cho người đàn ông đó vào phòng mình, quả thực bại hoại gia phong. Vậy nhưng cô cũng chẳng nhẫn tâm nhìn anh mệt mỏi.