Chương 5
Để mà một phát mất mạng thì hơi quá, nhưng chấn động não thì có khả năng.
……
Lý Tích Thần muốn chết.
Xấu hổ muốn chết.
Cô đứng đó không biết làm sao, Lục Tư Việt cúi đầu nhìn, nhận ra vừa rồi mình đã vượt quá khuôn phép nên cũng có chút xấu hổ, không nói gì nữa.
Vừa vặn Tô Nhất Bạch từ phòng vệ sinh đi ra, trên tay còn đọng nước, anh ấy thả tay xuống vẫy vẫy nước trên tay, “Lão Lục, lúc nãy tớ không nhìn lầm chứ? Đó chính là một em…”
Chữ “gái” còn chưa nói ra khỏi miệng đã nhìn thấy cô gái đứng trước mặt Lục Tư Việt.
Tóc thả xuống vai, từ trong mái tóc lộ ra vành tai đỏ thẫm, cổ cũng có màu đỏ giống như thế, đầu cúi thấp đến mức cằm sắp chạm vào ngực rồi.
Tô Nhất Bạch:…
“Học sinh của cậu à?” Tô Nhất Bạch tùy ý hỏi một câu, sau đó lập tức cười tủm tỉm nói chuyện với cô gái: “Em gái đừng sợ, thầy của em, là người, cũng không ăn thịt người, em ngẩng đầu lên được không?”
Lục Tư Việt liếc mắt nhìn anh ấy một cái, ý bảo anh ấy câm miệng.
Nhưng Tô Nhất Bạch nhìn không hiểu ánh mắt của anh.
Nếu có thể hiểu được, vậy thì anh ấy không phải Tô Nhất Bạch rồi.
Anh ấy tiếp tục cười trêu chọc: “Lão Lục, cậu làm gì cô bé nhà người ta rồi? Sao nhìn thấy cậu cứ như chuột nhìn thấy mèo thế?”
Lục Tư Việt ấn mi tâm, cảm thấy con người này thật sự có chút ồn ào.
“Em gái, vừa rồi em đi vào nhầm chỗ à?” Tô Nhất Bạch trêu chọc: “Uống mấy ly rượu rồi? Say như thế này luôn?”
Lý Tích Thần: “…”
Giọng nói của cô nhỏ như muỗi: “Ba… Ba ly.”
Lục Tư Việt và Tô Nhất Bạch tất nhiên là không nghe thấy.
Thật ra ngay cả Lý Tích Thần cũng không nghe thấy, cô cảm giác cô đứng ở đó giống như khoảnh khắc Chúa Giê-xu bị treo trên giá chữ thập chịu hình phạt vậy.
Thanh kiếm của Damocles đang treo lơ lửng trên đầu cô.
Ngày tận thế đang đến.
Chuyện gì xảy ra vậy, Lý Tích Thần.
Tại sao lại ở trước mặt cùng một người mất mặt đến như vậy.
Hẳn là do cô ra ngoài không xem hoàng lịch, hoặc là trong số mệnh vốn có kiếp nạn này.
“Không phải là chuyện gì to tát.” Giọng nói của Lục Tư Việt nhàn nhạt, giọng nói trong trẻo giống như một loại kẹo bạc hà rất độc đáo mà trước đây Tích Thần đã từng ăn, có chút lạnh nhưng không gắt cổ họng, còn mang theo một chút sức mạnh an ủi lòng người, “Em đi bên kia.”
Anh chỉ cho Lý Tích Thần hướng đối diện.
Tô Nhất Bạch thấy cô còn chưa đi, đặc biệt khoa trương hít một ngụm khí lạnh, “Không phải chứ? Chẳng lẽ em là… một cậu bé?”
Lục Tư Việt trừng mắt với anh ấy, Tô Nhất Bạch lại đẩy bả vai anh.
Lý Tích Thần căn bản không nhìn thấy động tác của hai người, với mức độ cúi đầu của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy giày của anh hàng xóm.
Là một đôi giày AJ bản giới hạn.
Chân anh có lẽ là size 42.
Vớ có màu trắng.
Ống quần dính một chút bùn.
Nhưng bên ngoài cũng không mưa, bùn ở đâu ra?
Trong đầu Lý Tích Thần đều là những vấn đề vớ vẩn, cô theo bản năng bài xích tất cả mọi thứ ở hiện thực.
“Em gái nhỏ, đừng nói em thật sự đang chờ bọn anh đi rồi vào nhà vệ sinh nam đấy chứ?” Tô Nhất Bạch vẫn còn ở một bên thêm dầu thêm muối.
Đầu Lý Tích Thần càng cúi xuống thấp hơn.
Thật ghét chính mình như vậy.
Chỉ rời đi cũng quá khó khăn.
Bàn chân giống như bị dính trên mặt đất, không thể di chuyển.
Trán thì đổ mồ hôi lạnh, bàn tay cũng lạnh như băng.
Trên thế giới sao có thể có một người nhút nhát như cô.
Rõ ràng…
Trước đây không như vậy.
Lý Tích Thần càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, cảm xúc lại đến gần bờ vực sụp đổ.
Nhưng trên vai bỗng nhiên có một lực rơi xuống, bàn tay quen thuộc rơi trên vai cô, dẫn cô đổi hướng, sau đó đẩy cô đi về phía trước, cuối cùng đưa cô đến trước cửa phòng vệ sinh nữ.
Cô không quay đầu lại.
Âm thanh hòa nhã vang lên ở phía sau, “Ai mà chưa từng đi sai đường chứ? Đừng sợ.”
Giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim.
Anh nói, “Đừng buồn, càng không nên phủ nhận chính mình.”
Lý Tích Thần bỗng thở ra một ngụm khí mà cô vẫn luôn kìm nén từ nãy đến giờ, tay nắm thành quyền cũng chậm rãi buông ra.
Cố Từ đứng ở xa xa nhìn một màn này che mắt lại, lấy lòng bàn tay hứng nước mắt, giống như đã trải qua một cuộc đại chiến, kiệt sức mà dựa vào tường.
Lý Tích Thần xinh đẹp thích cười trong trí nhớ của cô, sao lại biến thành thế này.
May mắn thay, người lạ này rất tốt bụng.
–
Khi ra khỏi quán ăn nhỏ Hoa Nhạc, bên ngoài trời đang mưa.
Mưa nhỏ tí tách rửa sạch cái nóng của mùa hè, trong gió mang theo hơi lạnh.
Cố Từ mặc rất ít, chỉ có một chiếc áo thun, gió thổi qua, trên cánh tay nổi một lớp da gà dày.
Lý Tích Thần nhìn cô ấy một cái, cởi áo khoác của mình ra đưa qua, trong áo khoác còn có một chiếc áo hoodie mỏng.
Cố Từ: “…”
Cô ấy nhíu mày, “Cậu xem dự báo thời tiết à?”
Lý Tích Thần lắc đầu.
Cô chỉ mặc nhiều theo thói quen.
Rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng ra ngoài vẫn mặc áo khoác.
Mà còn là màu đen.
Nó khá mỏng, nhưng có chút thái quá.
Hai người đứng ở ven đường bắt xe, Cố Từ cao hơn cô một chút, thuận tay kéo cô một cái. Lý Tích Thần theo bản năng muốn giãy dụa, ý thức được là Cố Từ mới ngừng kháng cự.
“Tích Tích.” Cố Từ thấp giọng gọi tên cô.
Lý Tích Thần gật đầu: “Ừm. ”
“Cùng tớ đi bệnh viện đi.” Cố Từ nói.
Giọng cô ấy không lớn, đúng lúc taxi dừng trước mặt, chạy trên con đường nhựa bị nước mưa thấm ướt, vừa vặn lấn át giọng nói của cô ấy.
Lý Tích Thần lên xe mới lặng lẽ ghé sát vào trước mặt cô ấy hỏi: “Cậu nói gì vậy?”
Cố Từ nghe vậy thở dài, “Không có gì.”
Về nhà rồi nói sau.
Lý Tích Thần cũng không hỏi nữa.
Mà dưới mái hiên trước cửa quán ăn nhỏ Hoa Nhạc còn có hai người đứng, ánh mắt nhìn theo bóng dáng các cô vừa mới rời đi.
Tô Nhất Bạch nhìn ánh đèn mờ nhạt xa xa, cảm khái nói: “Một cô bé tốt như vậy, thật đáng tiếc.”
Lục Tư Việt: “?”
Sự tiếc nuối trong giọng nói của anh ấy quá nặng, nghe thế trong lòng Lục Tư Việt lại cảm thấy không thoải mái.
Giống như đối phương mắc bệnh nan y gì vậy.
“Tô Nhất Bạch.” Lục Tư Việt liếc mắt nhìn anh ấy một cái.
“Hả?”
Lục Tư Việt lạnh nhạt nói, “Miệng không nhất định là dùng để nói chuyện.”
Tô Nhất Bạch: “…”
“Cậu còn chưa nói rõ đấy.” Tô Nhất Bạch đụng vào bả vai anh: “Cô bé kia rốt cuộc có quan hệ gì với cậu vậy? Sao cậu che chở như thế?”
Lục Tư Việt lấy từ trong túi ra mấy điếu thuốc, đưa cho Tô Nhất Bạch một điếu, “Muốn nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác?”
Tô Nhất Bạch xua tay, “Bỏ rồi.”
Lục Tư Việt thấp giọng nở nụ cười, đem thuốc lá lấy dư bỏ lại vào bao.
Anh cũng không tin câu nói bỏ thuốc lá của Tô Nhất Bạch.
Câu bỏ hút thuốc lá anh ấy đã nói rất nhiều năm, nhưng không lần nào vượt quá được mười ngày.
“Đây cũng coi là chuyện riêng tư?” Tô Nhất Bạch nói: “Chỉ là tò mò, cậu càng không nói tớ càng tò mò, cũng không phải là cậu không biết con người tớ.”
Lục Tư Việt: “…”
Là bởi vì biết quá rõ.
Cuối cùng anh cảm thấy quá phiền, bèn thuận miệng trả lời: “Hàng xóm mới, sống đối diện nhà tớ.”
“Không ngờ được nha.” Tô Nhất Bạch kinh ngạc, “Hiện tại mà vẫn còn có người có thể gặp mặt hàng xóm? Hơn nữa cậu còn quen biết? Tên là gì vậy?”
“Làm gì?” Lục Tư Việt phun ra một ngụm khói thuốc, “Có ý với cô ấy?”
“Tớ làm sao dám!” Tô Nhất Bạch nắm cổ mình, “Dương Nhuế còn không giết tớ sao?”
Lục Tư Việt thấy anh ấy tự biên tự diễn nhiều rồi, lúc này cũng không cười nổi, chỉ thản nhiên nói: “Xã hội pháp quyền. Hơn nữa, cho dù ngày mai cậu kết hôn với người khác, Dương Nhuế cũng sẽ mặc kệ cậu.”
Tô Nhất Bạch: “… Người anh em, đâm vào tim tớ rồi nhá.”
Lục Tư Việt không thèm để ý tới.
Những người quen biết anh ấy, ai mà không biết anh ấy thầm mến Dương Nhuế, kết quả Dương Nhuế thì lại giống như một khúc gỗ.
Dương Nhuế còn có biệt danh gọi là “ánh sáng thẳng nữ”.
Dịch đơn giản thì là một người phụ nữ không biết gì về tình cảm.
Lục Tư Việt vô tình nhắc đến những chuyện này, anh chỉ nói với Tô Nhất Bạch: “Sau này gặp cô ấy, đừng nói chuyện với cô ấy.”
Tô Nhất Bạch không kịp phản ứng, “Ai?”
Nhìn biểu cảm của Lục Tư Việt mới biết, là người hàng xóm mới kia.
Sau đó là lâm vào sự trầm mặc quỷ dị.
Một lúc lâu sau, Tô Nhất Bạch bỗng nhiên hỏi, “Cô ấy có bệnh tâm lý gì sao?”
Ánh mắt Lục Tư Việt nhìn về phía phương xa, dập tắt điếu thuốc trong tay, âm thanh lạnh nhạt, “Hẳn là vậy.”
“Hẳn là?” Tô Nhất Bạch lắc đầu: “Cái này không giống như lời mà một chuyên gia tư vấn tâm lý chuyên nghiệp sẽ nói ra.”
“Cũng không phải bác sĩ tâm thần.” Lục Tư Việt nói “Tớ có thể đưa ra lời khuyên chuyên môn gì?”
“Cái này là cậu tự coi thường mình rồi. Tốt xấu gì cũng là tiến sĩ tâm lý học của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, sao lại không chuyên nghiệp? Chẳng qua là phân công công việc khác với bác sĩ mà thôi, bên ngoài không phải cũng gọi các cậu là bác sĩ tâm lý sao? Bệnh về tâm thần còn khó chịu hơn bệnh về thể chất đó có biết không?”
Lục Tư Việt nghe vậy chỉ nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Vậy sao?”
Anh không đợi Tô Nhất Bạch trả lời mà cười khẽ một tiếng: “Nhưng chuyên gia tư vấn tâm lý chỉ có thể giúp cậu hiểu rõ bản thân mình, nếu thật sự nghiêm trọng tới mức ảnh hưởng đến cuộc sống, vẫn nên đến khoa tâm thần kê đơn thuốc.”
Giống như trước đây anh từng cho rằng Lâm An Hiền đã khỏe rồi.
Cậu bé giả vờ giống đến vậy, cùng mọi người nói chuyện phiếm, cười vui vẻ, quản lý cảm xúc gần như đạt điểm tuyệt đối.
Nhưng vào đêm khuya không có người, một mình sụp đổ kết thúc cuộc sống.
Ít nhất bệnh thể chất có thể được điều trị bằng dụng cụ, nhưng bệnh tâm thần thì sao?
Rất khó để nói.
Bệnh nhân thông minh luôn gây nhầm lẫn.
“Được rồi.” Tô Nhất Bạch khuyên anh, “Chuyện của Lâm An Hiền cũng đã qua rồi, cậu đừng lúc nào cũng đem trách nhiệm đặt lên người mình. Cái chết của cậu bé không phải là trách nhiệm của cậu.”
Lục Tư Việt không tiếp lời anh ấy, cứ để bầu không khí lặng xuống.
Cơn mưa mùa hè vẫn cứ rơi vào trái tim anh.
Tô Nhất Bạch nói: “Cậu là con người, không phải Thần, không thể dự đoán được tất cả mọi thứ.”
Nhưng ngày đó Lục Tư Việt nghĩ, nếu anh nhạy bén hơn một chút, Lâm An Hiền có phải sẽ không cần chết hay không?
Nhưng không có câu trả lời.
Anh nhìn mưa vẫn còn rơi tí tách, trực tiếp bước vào trong mưa, Tô Nhất Bạch ở phía sau gọi anh: “Cậu điên rồi sao? Chờ mưa tạnh rồi đi.”
Lục Tư Việt không quay đầu lại, “Không cần.”
Lúc anh ra ngoài không mang theo ô, và cũng không dự đoán được cơn mưa này.
Bây giờ mắc mưa là do anh tự làm tự chịu.
Khi anh đi bộ đến bên lề đường, anh thấy một sợi dây màu đỏ ngâm trong nước.
Có vẻ là của cô gái nhà đối diện.
Bởi vì đầu của sợi dây đỏ có một hạt châu màu vàng nhỏ.
Lục Tư Việt nhặt lên bỏ vào trong túi.
–
Buổi tối Cố Từ ngủ cùng Lý Tích Thần.
Ban đêm hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm, hơn hai giờ, Cố Từ hỏi Lý Tích Thần: “Cậu không buồn ngủ chút nào sao?”
Lý Tích Thần lắc đầu: “Có chút buồn ngủ, nhưng không ngủ được.”
“Ngày mai theo tớ đi lấy số ở khoa thần kinh đi.” Cố Từ nói: “Không thể cứ như vậy mãi được.”
Lý Tích Thần mím môi không nói.
“Được không?” Cố Từ tới gần cô, “Tớ đi cùng cậu.”
Lý Tích Thần bất đắc dĩ: “Hình như tớ không được.”
Cô không thích khoa thần kinh của bệnh viện, yên tĩnh hơn các khoa khác, nhìn thấy hai chữ kia sẽ làm cho cô cảm thấy mình giống như bị bệnh tâm thần.
Mặc dù Cố Từ nói nơi đó không khác gì các khoa khác.
Nhưng Lý Tích Thần từng tận mắt chứng kiến có người phát điên ở khoa thần kinh, không chỉ đâm bác sĩ còn đâm mình, từ đó về sau đã để lại bóng ma tâm lý cho cô, khiến cô rất bài xích đến gần nơi đó.
Lúc mới mất ngủ cô cũng đi cùng Cố Từ, kê đơn thuốc, cũng đến phòng tư vấn tâm lý làm khai thông, nhưng buổi tối sau đó lại liên tục gặp ác mộng mấy đêm, vừa đến lúc uống thuốc đã bắt đầu sợ hãi, tình huống có chút nghiêm trọng.
Sau đó không đề cập đến nơi đó mới tốt hơn một chút.
Cho nên Cố Từ mới muốn tìm chuyên gia tư vấn tâm lý cho cô ở bên ngoài, kết quả gặp phải một người không đáng tin cậy.
Cố Từ đau lòng cho cô: “Lý Tích Thần, cậu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Lý Tích Thần cười cười, “Hẳn là từ từ sẽ ổn thôi.”
Không đi làm, từ từ điều chỉnh.
Không cần ứng phó với các mối quan hệ phức tạp.
Mất ngủ rồi sẽ được cải thiện.
“Hy vọng là vậy.” Cố Từ tràn đầy chờ mong nói.
Cô cũng hy vọng Lý Tích Thần tự khỏi.
–
Sau khi Cố Từ về nhà, một mình Lý Tích Thần trở về trạng thái nguyên thủy.
Không đi ra ngoài, kiên trì viết bản thảo.
Nhưng mà bản thảo cô viết được lại là một mớ hỗn độn.
Cô thậm chí có vài lần mở khung chat với đạo diễn Tống, muốn đề cập đến việc từ bỏ.
Nhưng cuối cùng lại vì sợ hãi mà lùi bước.
Cô gặp lại anh hàng xóm là vào chạng vạng ngày hôm sau, lúc đó cô đang ngồi trước máy tính viết bản thảo, gần như là trạng thái viết một chữ xóa một chữ, nhưng mà trong phòng rất yên tĩnh, cô cũng đã quen với sự yên tĩnh như vậy.
Ánh mặt trời buổi hoàng hôn xuyên qua cửa kính nhuộm lên bàn làm việc, chiếu lên mặt gỗ mộc mạc khiến nó trở nên bóng loáng.
Nhưng ánh sáng rồi sẽ biến mất từ từ.
Khi căn phòng sắp bị bóng tối bao phủ, chỉ để lại ánh sáng ảm đạm của máy tính, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Lý Tích Thần sợ tới mức đánh rơi con chuột xuống đất.
Cô không có gọi đồ ăn giao tới.
Cố Từ đến sẽ nói trước với cô.
Vì thế,… đây là ai vậy?
Còn chưa đi mở cửa, cô đã bắt đầu sợ hãi.
Hơn nữa chuông cửa vang lên không chỉ một lần, tổng cộng ba lần, sau khi dừng lại một hồi lại vang lên ba lần.
Hết câu chuyện ma này đến câu chuyện ma khác và tin tức xã hội xuất hiện từ trong đầu Lý Tích Thần.
Rít lên.
Không, không.
Cô không thể khống chế được suy nghĩ lung tung của mình, nhưng vẫn to gan đứng ở cửa nhìn.
Là… anh hàng xóm.
Anh mặc một chiếc áo thun trắng, quần đen rộng thùng thình, trong tay xách túi quà màu trắng, rất giống chiếc bánh ngọt nhỏ treo trên cửa nhà cô lúc trước.
Trái tim Lý Tích Thần thoáng chốc buông lỏng, ít nhất thì cũng không phải là người xấu.
Nhưng…
Anh hàng xóm đến làm gì?
Chỉ đơn giản là tặng bánh?
Cô bắt đầu căng thẳng một lần nữa, trái tim đập thình thịch, thậm chí còn cắn ngón tay.
Chắc… Không phải là điều gì xấu…
Đúng không?
Cô dường như không làm gì sai cả mà.
Nhưng trước mặt anh luôn rất xấu hổ.
Anh có cười nhạo cô không?
Anh hàng xóm có lẽ không nhàn rỗi như vậy.
Vậy thì đến để làm gì?
Lý Tích Thần phiền não túm lấy tóc, ý nghĩ mở cửa hay không mở cửa liên tục nhảy ra, cuối cùng vẫn mở cửa ra.
Và cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh hàng xóm.
Chắc là đợi mãi không thấy cô mở cửa, nên đã định trở về.
Lý Tích Thần ảo não, sớm biết vậy thì đợi thêm hai phút nữa.
Chờ sau khi anh hàng xóm trở về, thì sẽ mở cửa.
Hu hu hu.
Cô thật ngu ngốc.
Lục Tư Việt nghe thấy tiếng mở cửa cũng quay đầu lại, anh nhìn về phía Lý Tích Thần đang khẩn trương đến mức không nói nên lời, khẽ mỉm cười, giọng điệu quen thuộc, “Còn tưởng rằng em đóng cửa không tiếp nữa chứ.”
Nhưng mà vừa dứt lời, cánh cửa lại đóng sầm lại.
Nụ cười trên khóe miệng anh, không giữ được nữa.