Chương 4
Lý Tích Thần cũng không thể nào giải thích được tại sao trong khoảnh khắc đó cô lại muốn có một cái ôm.
Nếu nhất định phải miêu tả trạng thái tinh thần của cô vào thời điểm đó, thì có lẽ chính là khúc gỗ đã trôi nổi trên biển trong một thời gian dài, không thể chờ đợi được nữa mà muốn tìm một điểm tựa, muốn vào bờ, muốn lên đất liền… muốn vắt hết tất cả nước trong cơ thể ra ngoài.
Anh hàng xóm rất đáng tin cậy. Bờ vai anh có một mùi hương gỗ thông nhàn nhạt, cảm giác rất giống với lần đầu tiên Lý Tích Thần nhìn thấy anh.
Nó như một chuỗi tràng hạt khiến người ta cảm thấy thanh tịnh.
Cảm xúc dồn nén trong mấy ngày nay bộc phát ra trong nháy mắt, dư âm giọng nói của anh và tiếng khóc của Lý Tích Thần chồng lên nhau.
Cho dù là khóc, cô cũng theo thói quen mà đè nén âm thanh của mình.
Từng giọt nước mắt rơi trên áo blouse của Lục Tư Việt, làm ướt một mảng lớn chỗ vai áo blouse của anh.
Tưởng như chú mèo đang nức nở, nhưng lại khiến người ta khó chịu hơn thế nhiều.
Bởi tiếng khóc ấy càng giống một chú mèo đang vùng vẫy bên bờ vực tuyệt vọng hơn.
–
Mười giờ tối, trong nhà chỉ bật một chiếc đèn vàng, bên ngoài bầu trời đêm sâu thẳm, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào.
Bên cạnh Lý Tích Thần đặt chậu hoa Ngọc Giá mà bà nội tự tay trồng, còn cô thì lại nằm bất động trên sàn gỗ với biểu cảm ngơ ngác.
A a a a a.
Cô bị điên rồi ư?
Can đảm ở đâu ra thế?
Huhuhu.
Thế mà lại yêu cầu cái ôm từ anh hàng xóm!
Bây giờ trong mắt anh hàng xóm, cô chính là một kẻ biến thái đúng không?
Nếu đổi lại là cô, trên đường gặp phải một người lạ muốn một cái ôm với cô, cô nhất định sẽ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Nhưng mà anh hàng xóm chẳng những không có chạy, mà còn vỗ đầu an ủi cô.
Anh hàng xóm quả thật là một người tốt.
Nhưng mà điều này không có nghĩa là anh hàng xóm sẽ không xem cô là một kẻ biến thái.
Hơn nữa cô khóc xong ngay cả một câu cảm ơn cũng chẳng nói, lúc hàng xóm dưới lầu lên tìm, cô vội vàng lau nước mắt, cầm lấy chìa khóa mở cửa, động tác nhanh chóng dứt khoát, lúc cửa gần đóng lại mới qua làn nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của anh hàng xóm.
Tay Lý Tích Thần vỗ vỗ xuống đất, sau đó lại nắm lấy mái tóc rối tung của mình.
Hu hu hu hu.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì vậy!
Điên rồi.
Cô thật sự là điên rồi.
Trong lòng cô thầm mắng mình bị điên mấy câu, sau đó bắt đầu suy đoán suy nghĩ của anh hàng xóm, nhưng trong cuộc sống trước đây cô không có kinh nghiệm ở chung với người khác phái, người duy nhất là Trịnh Vân Phàm – bạn thân từ nhỏ của cô, nhưng cậu ấy đã ra nước ngoài nhiều năm rồi.
Mấy năm nay bận rộn chuyện khởi nghiệp, cuộc sống của Lý Tích Thần trở nên lộn xộn, hai người cũng đã lâu không liên lạc.
Có lẽ cậu ấy vẫn chưa biết cô sống một cuộc sống tồi tệ như vậy.
Cuối cùng Lý Tích Thần ngã quỵ xuống đất, đây có lẽ chính là tình huống xấu hổ muốn chết trong truyền thuyết chăng.
Cô cứ suy nghĩ cách giải quyết mãi, suy nghĩ đến rạng sáng mới đưa ra quyết định, ba tháng tiếp theo, vẫn là không nên đi ra ngoài vậy.
Không đi ra ngoài thì sẽ không gặp anh hàng xóm, như vậy sẽ không cần phải bối rối một lần nữa.
Hy vọng rằng anh hàng xóm có thể quên đi những chuyện không vui ngày hôm nay.
Nhưng mà cô sẽ nhớ rõ sự ấm áp này.
Sự ấm áp có được từ một người hàng xóm xa lạ.
Anh nói: “Nỗi buồn chỉ có một đêm, qua đêm nay, hãy sống cho thật tốt.”
Lý Tích Thần biết mình không làm được, nhưng nghe được những lời như vậy vẫn cảm thấy được chữa lành.
Giống như một tia sáng mặt trời chiếu vào từ trong vết nứt của bóng tối.
Nó nóng manh nhưng lại ấm áp, khiến người khác cảm thấy yên tâm.
Đối với Lý Tích Thần mà nói, nỗi buồn không chỉ có một đêm.
Mà là mỗi ngày mỗi đêm.
Là sự đau đớn và tuyệt vọng khiến người ta không cách nào tiến về phía trước, thậm chí không dám nghĩ đến.
Không nghĩ về nó cũng đã cảm thấy buồn.
Chứ đừng nói nghĩ đến.
Hy vọng cô có thể giống như anh hàng xóm đã nói, qua đêm nay, sẽ sống cho thật tốt.
Hai giờ sáng, Lý Tích Thần nằm trên giường lướt điện thoại.
Thật ra cũng không có lướt gì, cô chỉ nhìn chằm chằm vào tin nhắn của giáo viên hướng dẫn trên màn hình để xem lời mời đó.
Lễ viếng của Lâm An Hiền thực sự không phải là tin tức tốt.
Cái chết không phải là điều khiến người ta đau đớn nhất.
Mà điều đau đớn nhất là chết vào thời điểm rực rỡ nhất.
Lâm An Hiền chính là đại biểu cho điều đó.
Cậu chỉ vừa trải qua sinh nhật lần thứ 23, năm kia mới giành chức vô địch thế giới “Chunlan Cup”*, còn năm ngoái dù chạm trán Waterloo nhưng vẫn giành được chức vô địch trong nhiều cuộc thi, chỉ có trong cuộc thi “Samsung Fire Cup”** là để thua tuyển thủ Hàn Quốc một nước cờ, giành vị trí á quân.
*春兰杯 (Chun-Lan Cup World Professional WeiQi Championship): Cúp vô địch cờ vây chuyên nghiệp thế giới Chun-Lan
**三星杯 (Samsung Insurance World Masters Baduk): gọi tắt là Samsung Fire Cup, Cúp vô địch cờ vây thế giới do Samsung tổ chức.
Năm nay…
Lý Tích Thần không có theo dõi.
Năm nay cô ngay cả bản thân mình còn lo chưa xong, nên đã lâu không có chú ý những thứ này, cũng đã lâu không xem thi đấu cờ vây.
Cô rất muốn đi viếng Lâm An Hiền, nhưng lại sợ cảm xúc của mình sẽ sụp đổ, làm một số chuyện khác thường trong đám tang của cậu.
Huống hồ, còn phải đi gặp giáo viên hướng dẫn.
Thực ra không phải cô không muốn gặp, chủ yếu là vừa nghĩ đến gặp giáo viên hướng dẫn, không tránh khỏi sẽ nói đến tình hình gần đây của cô.
Cô sống cuộc sống quá tồi tệ, hổ thẹn với sự kỳ vọng của giáo viên hướng dẫn.
Vì thế, cô soạn câu trả lời, uyển chuyển mà từ chối lời mời của giáo viên hướng dẫn.
Đợi có cơ hội vậy.
Nếu năm sau tiết Thanh Minh mà cô tốt lên thì sẽ đi tế bái Lâm An Hiền.
Lý Tích Thần tính toán như thế, nhưng một giây sau cô lập tức nghĩ đến, cô có thể sẽ không chống đỡ được đến tiết Thanh Minh năm sau.
Với trạng thái tồi tệ hiện tại của cô, cơ thể sẽ sớm không thể nào chịu đựng được nữa.
Vì mất ngủ, thỉnh thoảng cô cảm thấy tim co thắt vào ban đêm.
Đó là một cảm giác rất đau đớn.
Biết rõ bây giờ nên đi ngủ, nhưng nhắm mắt lại không ngủ được.
Biết rõ thức khuya sẽ gây ra nhiều loại bệnh cho cơ thể, rõ ràng nhất chính là quầng thâm mắt và rụng tóc, cùng với mụn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, qua đó nhắc nhở cô điều chỉnh trạng thái cơ thể, nhưng nằm ở đó cô cứ luôn cảm thấy lo lắng vô cớ.
Lý Tích Thần từng hỏi Cố Từ, liệu cô ấy có từng như vậy hay không.
Cố Từ nói cô ấy mỗi ngày bận rộn xong nằm xuống giường là ngủ, thỉnh thoảng thức đêm lướt web cũng đều xem những thứ vui vẻ, không cách nào đồng cảm với cô.
Lại là một đêm không ngủ.
Lý Tích Thần đại khái ngủ được một tiếng đồng hồ, sáng hôm sau ngủ bù một lát, gần trưa thì nhận được tin nhắn của đạo diễn Tống: [Cô đã xem “Thư tình” chưa??]
Lý Tích Thần nhìn chằm chằm màn hình, trong chốc lát không hiểu được ý của ông ấy.
Lấy kinh nghiệm làm việc của cô ở công ty thứ hai mà xem xét, ý của ông ấy có lẽ là muốn cô tham khảo?
Nhưng đạo diễn Tống luôn theo đuổi sự độc đáo, lúc trước mua “Chi Hoa” của cô để quay, cơ bản không thay đổi một chữ, hoàn toàn tuân theo phong cách văn chương của cô.
Sự thật chứng minh, rất thành công.
Chần chừ một lúc cô mới trả lời.
[Trần Hi Lý: à, của Iwai Shunji sao? Tôi đã đọc rồi.]
[Đạo diễn Tống: phong cách này của cô có chút giống bộ đó, không tính là rất đặc biệt.]
[Trần Hi Lý: Tôi không sao chép… xây dựng nhân vật, tiết tấu, cốt truyện, không giống nhau…]
[Đạo diễn Tống: Tôi không có nói cô sao chép, chỉ là cảm nhận cá nhân sau khi đọc xong kịch bản, cái sự bi thương này hơi giống, còn cả văn phong nữa, cũng có chút giống với “Chi Hoa” trước đây của cô.]
[Trần Hi Lý: Hả? Có chỗ nào không ổn sao?]
Lý Tích Thần khẽ cắn đầu ngón trỏ, lông mày nhíu lại, ngồi chờ câu trả lời.
Trong khung chat với đạo diễn Tống, ghi chú và dòng chữ “Đối phương đang nhập” luân phiên xuất hiện, quá trình chờ đợi rất khó chịu.
Giống như treo một con dao trên đỉnh đầu, lòng bàn tay Lý Tích Thần toát mồ hôi.
Một lúc lâu sau, đạo diễn Tống trả lời: [Rất ổn, nhưng cần phải sửa lại.]
[Trần Hi Lý: Ồ, muốn sửa phần nào?]
[Đạo diễn Tống: 1-42, từ cảnh 42 trở về sau cốt truyện và nhân vật xây dựng rất tốt, nhưng cảnh 42 trở về trước quá bình thường, thậm chí không giống câu chuyện thanh xuân vườn trường, phong cách trước và sau rất rời rạc.]
Lý Tích Thần mở tài liệu ra xem, cô tổng cộng viết hơn bảy mươi cảnh quay, gần như phải thay đổi hơn phân nửa.
Hơn nữa nội dung cảnh 42 trở về trước là cô mỗi ngày nặn như nặn kem đánh răng mới ra được, phần phía sau là đêm gặp anh hàng xóm, cô nghĩ ra một tình tiết nhỏ, sau đó có cảm hứng, hoàn thành tất cả phần phía sau.
Cô vẫn luôn như thế.
Khi có cảm hứng mới có thể viết hay, khi không có cảm hứng thì dùng kỹ xảo, sẽ có vẻ rất nhạt nhẽo.
Không thể không thừa nhận, đạo diễn Tống đọc kịch bản rất chuẩn, lập tức chỉ ra khuyết điểm của cô.
[Trần Hi Lý: Vậy phần phía trước đạo diễn muốn sửa như thế nào?]
Đạo diễn Tống do dự trả lời: [Xem cô muốn viết gì.]
Một lát sau, Đạo diễn Tống gửi tin nhắn: [Có tiện không? Chúng ta nói chuyện qua điện thoại?]
Lý Tích Thần không muốn gọi điện thoại, sợ mình nói không nên lời, nhưng suy nghĩ một chút đây là đạo diễn Tống, hơn nữa chuyện này liên quan đến tiền thuê nhà nửa năm sau của cô, chỉ đành miễn cưỡng mà đồng ý.
Lúc trước hợp tác với đạo diễn Tống rất vui vẻ, cô còn ở trong đoàn làm phim của người ta hơn nửa tháng, đối phương rất tốt, rất săn sóc cô, mỗi đêm sau khi quay xong đều đưa cô đi ăn khuya, biết cô không thích tham gia tiệc rượu, trong đoàn làm phim có người rủ cô đi chơi đều bị Đạo diễn Tống ngăn lại.
Đã lâu không liên lạc, Lý Tích Thần vẫn có chút e dè, lòng bàn tay cầm điện thoại đổ đầy mồ hôi.
Đạo diễn Tống đi thẳng vào vấn đề: “Đều là người quen cũ, tôi cũng không khách sáo với cô. Tích Thần, tôi tìm cô viết kịch bản này vốn là vì cô có thể viết rất độc đáo, nhưng cô không cần có quá nhiều áp lực, vì độc đáo mà mất đi phong cách ban đầu, “Chạc cây” khiến người ta rất kinh ngạc. Nhưng cô không thể cứ viết “Chạc cây” mãi được.”
“Ừm.” Lý Tích Thần nhẹ giọng đáp, chóp mũi toát mồ hôi lạnh.
Căng thẳng, xấu hổ, sợ hãi.
Rõ ràng ông không hề nói những lời gì quá đáng, tất cả quan điểm đưa ra đều có ý tốt, nhưng Lý Tích Thần lại có những cảm giác này.
“Tích Thần, tôi hy vọng cô có thể viết ra một câu chuyện mới.” Đạo diễn Tống “Thời gian lâu một chút cũng không sao, chủ yếu là thị trường cần những điều mới mẻ, chứ không phải là thanh xuân sướt mướt và phong cách đồng nhất.”
Lý Tích Thần cắn môi dưới đồng ý: “Tôi hiểu.”
Giọng nói của cô vẫn còn run rẩy.
Tống đạo nghe ra sự khác thường, thấp giọng hỏi: “Tích Thần, cô bị bệnh sao?”
“Không có.” Lý Tích Thần dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay: “Ông nói… nói tiếp đi.”
Trên thực tế cô không muốn nghe nữa.
Cô sợ nghe tiếp, có lẽ mấy đêm tiếp theo đây ngay cả hơn một tiếng đồng hồ cô cũng không có cách nào ngủ được.
Nhưng phải lắng nghe.
“Tôi chỉ có những quan điểm này.” Đạo diễn Tống nói: “Cô không cần phải có quá nhiều áp lực, viết theo ý tưởng của riêng cô là được.”
Không đợi Lý Tích Thần trả lời đã nói: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Tích Thần mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô điều chỉnh hơi thở vài lần mới gửi tin nhắn cho Đạo diễn Tống: [Tôi sẽ nộp bản thảo vào tháng 8.]
Còn hơn nửa tháng nữa, nếu có cảm hứng thì có thể nộp.
Nếu không có… Vậy thì có lẽ sẽ phải bỏ đi.
Cô còn kiến nghị đạo diễn Tống có thể tìm kịch bản của người khác, không nên đặt quá nhiều hi vọng lên người cô, đạo diễn Tống đáp một tiếng được, cũng không biết có làm theo hay không.
–
Sau khi gây ra chuyện xấu hổ như vậy, Lý Tích Thần lại có ý định bế quan lần nữa.
Nhưng qua vài ngày, Cố Từ nhắn tin cho cô: “Tớ đã về Bắc Thành, gặp mặt không?]
Lý Tích Thần lập tức cảm thấy vui mừng.
Cô và Cố Từ cũng đã lâu không gặp, thật sự có chút nhớ cô ấy.
Vì vậy, cô nhanh chóng trả lời: [Ở đâu? Cậu đến nhà tôi à?]
[Ngõa ngõa: không đi.]
Tên wechat của Cố Từ chính là tên ở nhà, khi còn bé mọi người gọi cô ấy là búp bê sứ, sau đó cô ấy đem tên của mình tách ra một nửa, gọi là Ngõa Ngõa.
Cũng rất thú vị.
Lý Tích Thần suy nghĩ một chút: [Nếu không thì nhà cậu?]
Cố Từ gửi cho cô một tin nhắn thoại, có lẽ vừa hạ cánh, xung quanh ồn ào.
“Lý Tích Thần, cậu có muốn gặp tớ thật không vậy? Cậu không thể tìm cho tớ một quán ăn để tụ tập sao? Cứ nhất thiết phải nhà cậu hay nhà tớ sao, cậu biết nấu ăn hay là tớ biết nấu ăn? Cả ngày nghĩ gì vậy?”
Lý Tích Thần: “…”
Cũng đúng.
Hai người đều không biết nấu cơm, ghép lại với nhau chỉ có thể gọi đồ ăn giao tới.
Nhưng mà cô vẫn thử kháng cự một chút, [Thì… không thể vui vẻ ăn đồ ăn giao tận nơi với nhau sao?]
Cố Từ dứt khoát quyết định: “Một tiếng sau, quán ăn nhỏ Hoa Nhạc gần nhà cậu.”
Xem xét tình hình của cô, vài giây sau đó cô ấy lại hỏi: “Hay là tôi đến đón cậu.”
Lý Tích Thần không muốn Cố Từ chạy qua chạy lại: “Để tớ tự mình đi.”
“Cậu có ổn không?” Cố Từ hỏi.
Lý Tích Thần: “…”
Có lẽ…là được?
Có kinh nghiệm ra ngoài hai lần trước đó, lần này cô không có phản ứng gì mạnh.
Bởi vì là đi gặp Cố Từ, nội tâm vui vẻ đã áp chế cảm giác bài xích.
Trước khi ra khỏi cửa, cô còn nhìn cửa đối diện, giờ này vẫn chưa đến giờ anh hàng xóm về nhà, nhưng mà lúc cô xuống lầu vẫn rất run, sợ đụng phải đối phương.
Nếu thật sự gặp phải, thì rất là xấu hổ nha.
Hoặc là có thể cô sẽ chuồn về nhà như một con thỏ một lần nữa.
May mắn thay, không gặp phải.
Cô cũng thành công đến quán ăn nhỏ Hoa Lạc.
Cố Từ sợ cô không dám đi vào một mình, trực tiếp xách vali đứng ở cửa chờ, sau khi gặp mặt chỉ nhàn nhạt đảo mắt nhìn khắp cả người cô, sau đó phun ra một câu đánh giá: “Lại gầy đi.”
Lý Tích Thần phồng má: “Cậu cũng không khác lắm.”
Hai người quen nhau 10 năm, vô cũng hiểu rõ đối phương.
Bây giờ cũng không có gì đáng để trò chuyện, trực tiếp đi vào gọi đồ ăn, tay Cố Từ dừng một chút trên thực đơn, không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Uống rượu không?”
Lý Tích Thần: “…?”
“Thôi…” chữ “đi” của Lý Tích Thần còn kẹt trong cổ họng, Cố Từ đã vừa đánh dấu trong thực đơn vừa nói với nhân viên phục vụ: “Hai chai bia.”
Trong lúc chờ thức ăn, Cố Từ vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, không hỏi tình hình gần đây của Lý Tích Thần.
Lý Tích Thần cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn ăn.
Chờ thức ăn được đem lên, Cố Từ bắt đầu ngấu nghiến.
Lý Tích Thần bị tốc độ ăn cơm của cô ấy làm cho kinh ngạc, sau đó chỉ lo gắp thức ăn cho cô ấy, bản thân cô cũng không ăn bao nhiêu, nhưng có uống rượu.
Lâu rồi không uống, tửu lượng không được tốt cho lắm.
Mới uống hai ly đã đỏ mặt, còn thấy nóng lên, Cố Từ cười cô: “Sao lại giống hai má đỏ ửng của người trên cao nguyên vậy?”
Lý Tích Thần trừng mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó lại ham chén mà uống thêm một ngụm.
Cô có một cái tật nhỏ, uống nhiều rồi sau đó sẽ không sợ người lạ.
Lúc học đại học có một lần uống quá chén còn dũng cảm xông vào ký túc xá nam, kết quả dì quản lý phải nấu trà giải rượu cho cô, chuyện này bị Cố Từ và Trịnh Vân Phàm lấy ra cười nhạo cô rất lâu.
Cho nên sau đó cô cơ bản không uống rượu nữa, sợ làm ra chuyện gì khác thường.
Uống đến mức có chút choáng váng, Cố Từ ngồi đối diện trả lời tin nhắn, dáng vẻ không kiên nhẫn, có lẽ là chuyện công việc.
Lý Tích Thần nâng cằm nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngõa Ngõa, tớ đi vệ sinh xong chúng ta về nhà được không?”
Cố Từ ngẩng đầu nhìn cô: “Một mình cậu có được không?”
Lý Tích Thần gật đầu: “Ừ.”
Nói xong lập tức đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Cố Từ cong ngón tay gõ lên bàn gỗ, nhìn bóng lưng cô, chờ cô rẽ qua mới cầm điện thoại di động của mình rồi đuổi theo.
Sợ cô xảy ra chuyện.
Nhưng lúc này Lý Tích Thần lại vô cùng to gan, cô thuận lợi tìm được phòng vệ sinh, căn cứ vào nguyên tắc nam trái nữ phải trực tiếp đi sang bên trái. Sau khi uống rượu xong bị nghẹt mũi nên hít hít mũi mấy cái, sau đó vén rèm đi vào trong.
Đôi mắt nheo lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút.
Sẽ không vấp ngã.
Nhưng vừa đi được hai bước, trên vai bỗng nhiên truyền đến một sức nặng, trực tiếp đẩy cô đi ra ngoài.
Lý Tích Thần: “?”
Cô lẩm bẩm: “Làm gì vậy?”
Sau đó trong phòng vệ sinh truyền đến một thanh âm cà lơ phất phơ: “Lục Tư Việt, vừa rồi cmn là phụ nữ đúng không?”
Giọng nói của một người đàn ông.
Trước mặt cũng là một người đàn ông.
Lý Tích Thần mơ hồ hai giây, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt lập tức tỉnh táo.
Là…anh hàng xóm.
“Nhìn cho kỹ.” Giọng nói của Lục Tư Việt trong trẻo, dừng một chút lại hỏi: “Uống rượu rồi sao?”
Lý Tích Thần: “…”
Cô cũng không biết mình nghĩ gì, thuận miệng phủ nhận: “Không… Không có.”
Lục Tư Việt nhìn chằm chằm cô, thu lại bàn tay đặt trên vai cô, sau đó cười khẽ, “Cô bé, nói dối không phải là một thói quen tốt.”
Vành tai Lý Tích Thần trong nháy mắt đỏ đến muốn nhỏ máu.