Chương 3
Thức ăn giao tận nơi đã đáp ứng được hết những nhu cầu cơ bản trong cuộc sống của cô.
Cho dù trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cô có chút hảo cảm với anh hàng xóm vô cùng đẹp trai kia, tiramisu và bánh kem dâu mà anh tặng cũng ngon vô cùng, nhưng cô vẫn không có can đảm ra khỏi cửa.
Cô cũng không biết mình đang trốn tránh điều gì.
Lúc đầu cô còn quan tâm đến thời gian ra ngoài và trở về của anh hàng xóm kia, nhưng sau đó lại quay trở về với tiết tấu sinh hoạt vốn có của mình.
Đối phương 9 giờ đi làm 5 giờ trở về, không phải là người cùng thế giới với cô.
Cô ngay cả nói một câu hoàn chỉnh với người xa lạ cũng vô cùng khó khăn.
Biến cố xảy ra vào hôm thứ bảy.
Buổi tối Lý Tích Thần gửi kịch bản đã sửa lỗi chính tả xong cho đạo diễn Tống, sau đó mới nhắm mắt thả lỏng, điện thoại đặt ở đầu giường đang phát ra tiếng ồn trắng, cô tạo cho mình một không gian vô cùng thích hợp cho giấc ngủ, nhưng mãi đến khi mặt trời sắp mọc thì cô mới rơi vào một giấc ngủ ngắn.
Mặt trời còn chưa kịp chiếu rọi hết những tòa kiến trúc cao tầng, thì cô đã thức dậy.
Điện thoại có cuộc gọi nhỡ.
Chị gái Lý Tích Quân hơn năm giờ sáng gọi cho cô hai cuộc gọi nhỡ, điều này chẳng giống với phong cách của Lý Tích Quân.
Lý Tích Thần có chút lo lắng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà gọi lại.
Chị cô bình thường sẽ không liên lạc với cô.
Hai người tuy là chị em, nhưng cách nhau 5 tuổi, tích cách vô cùng trái ngược nhau, cộng với việc Lý Tích Quân từ lúc học trung học cơ sở thì đã học nội trú ở trường, nên không hề thân thiết với cô.
Chẳng mấy chốc, Lý Tích Quân bắt máy, vẫn như bình thường, giọng nói lạnh nhạt: “Em đang ở đâu?”
Lý Tích Thần: “Đang ở trong căn nhà em thuê.”
“Ở khu nào?” Lý Tích Quân hỏi một câu, chẳng chờ Lý Tích Thần trả lời thì cô ấy đã cảm thấy câu hỏi này vô cùng lãng phí thời gian, thế là nhanh chóng đi vào chủ đề chính, “Hôm nay trở về ngoại ô, có xe không?”
Lý Tích Thần: “Nhà của ông nội?”
Cô còn tưởng là cùng nhau ăn cơm.
Lý Tích Quân im lặng, sau đó đè nén giọng nói, “Ông nội mất rồi, trở về chịu tang.”
–
Ba mẹ của Lý Tích Thần đều có công việc rất vẻ vang.
Ba của cô Lý Uy là sinh viên tốt nghiệp từ trường luật hàng đầu, làm công việc thẩm phán, mẹ của cô Hứa Nhất Ninh sau khi trở thành giáo sư Sinh vật học, vẫn luôn chú tâm vào việc nghiên cứu, tình cảm giữa hai người không tệ, nhưng bởi vì công việc quá bận rộn, rất khó tụ họp với nhau.
Hơn nữa mẹ cô đi công tác quanh năm.
Bên nhau thì ít xa cách thì nhiều cho nên bầu không khí trong gia đình không được gần gũi cho lắm.
Lúc nhỏ mỗi lần nghỉ đông nghỉ hè Lý Tích Thần đều ở nhà ông nội, cô rất thân thiết với ông nội, còn thân hơn với ba cô.
Cô chưa từng nghĩ đến sẽ đột nhiên nhận được tin tức ông nội qua đời, trong ấn tượng của cô sức khỏe của ông rất tốt, tuần trước còn gọi điện thoại nói một bữa cơm ông có thể ăn rất nhiều, mỗi sáng đều đến công viên tập thể dục.
Lý Tích Thần trở về cùng với chị gái.
Châu Lâm- người vừa đính hôn với chị gái cô được nửa năm phụ trách lái xe, chị cô ngồi ở ghế lái phụ, cô cuộn người trong góc ở hàng ghế sau, suốt đường đi không nói tiếng nào.
Người bình thường sau khi xảy ra chuyện như vậy có lẽ đều ôm nhau khóc rống, hoặc là hỏi thăm nhau tình hình, nhưng Lý Tích Quân từ nhỏ đã không phải là người thích khóc, hơn nữa cô là luật sư tố tụng hình sự, công việc bận rộn không xuể, đêm qua có lẽ là tăng ca cả một đêm, sau khi Lý Tích Thần lên xe bèn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý Tích Thần đương nhiên không có khả năng chủ động mở miệng.
Sau khi trở về, Lý Tích Thần mới biết được nguyên nhân ông nội qua đời.
Ông nội ở ngoại ô có một khu vườn lớn, sau khi bà nội qua đời, ông vì muốn chăm sóc hoa cỏ bà nội để lại, nói thế nào cũng không đồng ý chuyển đến thành phố ở.
Nhưng hai ngày trước, vùng ngoại ô thành phố này mưa to, ông nội không cẩn thận bị ngã, đầu đập xuống đường đá, hàng xóm phát hiện liền gọi điện thoại cho ba cô, khẩn cấp đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng mà sau nửa ngày thì xác nhận tử vong.
Lúc Lý Tích Thần đến, hành lang bệnh viện im ắng, trong phòng bệnh cũng rất yên tĩnh.
Không có nhiều người khóc.
Ông nội nằm im lặng trên giường bệnh, không nhìn kỹ còn tưởng rằng ông đang ngủ.
Nhưng khuôn mặt của ông đã chuyển sang màu tái xanh.
Lý Tích Thần tiến lên nắm lấy bàn tay gầy gò của ông nội, lạnh lẽo quá.
Thật kỳ lạ, trong bầu không khí này, cô không thể khóc.
Cô út ở nước Mỹ xa xôi muốn ba chờ cô trở về gặp ông nội lần cuối mới hỏa táng, nhưng thi thể không thể bảo quản quá lâu, hơn nữa gần đây Lý Uy bận rộn công việc, chỉ xin nghỉ được ba ngày, muốn tổ chức một đám tang đàng hoàng cho ông nội, vì vậy đành phải đẩy nhanh tốc độ.
Cho nên chờ hai chị em Lý Tích Thần gặp xong, Lý Uy lập tức sắp xếp người đi hỏa táng di thể.
Người duy nhất khóc lớn trong phòng bệnh là cô út đang gọi video.
Cô khóc nức nở tại sân bay Atlanta.
Mà người trong phòng bệnh, phần lớn đỏ mắt nhưng không rơi lệ.
–
Tang lễ của ông nội được tổ chức vội vàng nhưng không hề qua loa.
Có tang lễ của bà nội lúc trước, chỉ cần tham khảo theo là được.
Những vị khách đến phúng viếng đều là bạn tốt của ba và cô út, cùng với con cháu của một số thân thích phương xa.
Mọi người đều vội vàng tiếp khách, anh rể Chu Lâm cũng hỗ trợ cùng đón tiếp, Lý Tích Thần và Lý Tích Quân đứng trong linh đường, giống như hai cọc gỗ.
Tình cảm của hai người họ với ông nội là như nhau.
Bởi vì cha mẹ bận rộn, vì vậy đa phần đều đi theo ông bà, đặc biệt là ông nội tính cách hiền lành, luôn là người chơi với họ.
Trong trí nhớ của Tích Thần, thời điểm cô thân thiết với chị gái nhất chính là năm bà nội qua đời.
Đêm đó hai người ngủ chung giường, Lý Tích Quân đã trưởng thành nên uống chút rượu, trước khi đi ngủ bỗng nhiên nói: “Lý Tích Thần, em ngủ chưa?”
Tích Thần lắc đầu, mở miệng nức nở: “Chị ơi em không ngủ được.”
Sau đó Lý Tích Quân ôm cô vào trong ngực, khóc nói: “Tích Thần, bà nội của chúng ta không còn rồi.”
Đó là một vòng tay rất ấm áp.
Đêm tối hôm đó, nước mắt của Tích Thần đều rơi trên bộ đồ ngủ của chị cô, mà nước mắt của chị rơi xuống mái tóc cô.
Nhiều năm trôi qua, họ đã rất lâu không còn gần gũi nhau như vậy rồi.
Thậm chí Lý Tích Quân còn rất ít khi gọi cô là “Tích Thần”, thường là gọi cả họ lẫn tên.
Sau đám tang bận rộn, buổi tối Lý Tích Thần theo bản năng đi tìm chị gái.
Nhưng trên bờ ruộng xa xa ngoài sân, cô nhìn thấy chị rúc vào trong ngực Chu Lâm.
Cô trở về phòng một mình trong gió.
Lúc tối muộn, chị gái trở về ngồi ở đầu giường, một lúc lâu sau đó mới hỏi: “Em lại đổi công việc mới rồi à?”
Tích Thần không muốn trả lời, trở mình giả vờ ngủ.
Ở nhà, cô không bao giờ chủ động đề cập đến công việc của mình.
Nhưng không ngờ rằng đó chỉ là sự khởi đầu.
Sau khi đám tang kết thúc là một bữa ăn tối cùng gia đình, ba cô tìm thấy một nhà hàng rất nổi tiếng ở Bắc Thành.
Nỗi buồn của người lớn đã biến mất, trong bữa ăn tối uống rất nhiều rượu, cứ thế rượu vào lời ra, từ việc học tập của con cái, sự nghiệp đến hôn nhân của đám trẻ.
Mỗi lúc thế này, Lý Tích Thần sẽ cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng không thể tránh được.
Có một chú họ hỏi: “Tích Thần bây giờ làm biên kịch sao?”
Lý Tích Thần kiên trì gật đầu: “Ừm.”
“Có tác phẩm gì không?” Có người hỏi.
Lý Tích Thần nhớ lại những dự án mà mình từng tham gia, đáng để nhắc đến chỉ có bộ phim “Chạc cây” sáng tác khi cô học năm ba.
Bộ phim đã được đề cử giải Kim Tượng.
Nhưng đó là một bộ phim văn học.
Phòng vé rất ảm đạm.
Hơn nữa đã rất lâu rồi, cô chỉ có thể im lặng.
Trong phòng tràn ngập không khí xấu hổ, vị chú họ kia nói: “Trong nhà chúng ta chỉ có một mình Tích Thần làm văn chương, thật quá giỏi.”
Lời khen này phối hợp với biểu hiện vừa rồi của Lý Tích Thần, ít nhiều có chút châm chọc.
Lý Uy chịu không nổi bầu không khí này, mở miệng nói: “Điểm thi thấp mới học trường nghệ thuật, chú đừng tâng bốc nó. Nó so ra còn kém Tích Quân nhiều lắm, hơn nữa, bây giờ nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp có thể có tác phẩm gì?”
Vì thế mọi người lại nhao nhao khen ngợi Lý Tích Quân.
Lời nói cứ như một trận mưa dao rơi vào trên người Tích Thần, chậm rãi cắt sâu vào trong da thịt.
–
Ngày thứ năm cũng giống như bình thường.
Buổi sáng Lục Tư Việt có tiết dạy, sau khi dạy xong ăn cơm ở căng tin trường học, buổi chiều lại đến phòng tư vấn tâm lý của trường đại học.
Là một giáo viên tâm lý, sau khi Sở Giáo dục ra chỉ thị cho mỗi trường đại học phải có một nhà tư vấn tâm lý và phòng tư vấn tâm lý, mỗi tuần anh sẽ dành thời gian đến phòng tư vấn tâm lý khám bệnh.
Lúc đầu, nhiều người từ chối làm tâm lý trị liệu, sợ xâm phạm quyền riêng tư, có một số vết thương riêng tư rất ngại để chia sẻ với người khác.
Nhưng sau khi một số sinh viên lấy hết can đảm đến thử, cảm thấy không tệ rồi về chia sẻ với các bạn cùng lớp rằng đó là một cuộc trò chuyện rất thoải mái.
Thực ra, nó không phải dễ dàng như vậy.
Đem vết thương vạch ra trước mặt một người xa lạ như bác sĩ tư vấn tâm lý, khóc lóc nói ra những chuyện khiến người ta sụp đổ, thường người ta sẽ cảm thấy đây là một sự hành hạ.
Nhưng sau khi kết thúc, sẽ cảm thấy thoải mái.
Tuy nhiên, đều là những học sinh sống trong tháp ngà(*) nên vấn đề cũng có hạn, ngoại trừ việc học thì là tình yêu.
(*)象牙塔 (Ivory tower): ẩn dụ như sống một thế giới riêng, tách biệt với xã hội.
Buổi chiều Lục Tư Việt tiếp đón ba học sinh, đều là nữ sinh.
Một là vì áp lực chọn nghề nghiệp, hai là vì yêu đương.
Sau đó, anh cũng chỉ ngồi trong phòng làm việc.
Hơn năm giờ thì nhận được một tin nhắn wechat, là mẹ của Lâm An Hiền gửi cho anh: [Lễ viếng An Hiền dự kiến vào thứ Hai tuần sau, thầy Lục, thầy đến nhé.]
Lâm An Hiền là bệnh nhân của anh.
Người chơi cờ vây thiên tài mà bên ngoài luôn bàn tán thực ra trước mỗi trận đấu đều phải tiến hành khai thông tư tưởng, từ một năm trước anh đã trở thành chuyên gia tư vấn tâm lý toàn thời gian của cậu bé.
Còn Lâm An Hiền thì bị chứng trầm cảm nặng.
Vừa cách đây không lâu, cậu ấy đã chọn kết thúc cuộc sống của mình bằng một cách cực đoan.
Lục Tư Việt chỉ đến bệnh viện một lần, tâm trạng của ba mẹ cậu ấy rất không ổn định, còn tưởng rằng họ sẽ không mời anh đến lễ viếng của Lâm An Hiền.
Dù sao ở một mức độ nào đó mà nói, là anh không thể bảo vệ tốt cho Lâm An Hiền.
Đột nhiên nhận được lời mời, Lục Tư Việt ngồi trên ghế nhắm mắt do dự vài giây mới trả lời: [Được.]
Trái tim bỗng nhiên trầm xuống, anh thu dọn đồ đạc định kết thúc buổi khám chữa bệnh hôm nay, kết quả lại có cuộc điện thoại gọi tới.
Là người ở dưới lầu gọi tới, nói nhà anh có lẽ là bị rò rỉ nước, làm cho trần nhà vệ sinh của bọn họ bị ướt, bảo anh nhanh chóng kiểm tra xem.
Anh lo lắng nhà bị rỉ nước đến ngập, lập tức lái xe về nhà.
–
Khi Tích Thần về nhà đã là chuyện của ngày thứ năm rồi.
Sau khi mọi người trở về làm việc, cô dành một ngày để dọn dẹp lại khu vườn cũ, chủ yếu là để sắp xếp những bông hoa mà bà nội để lại.
Về cơ bản tất cả đều được chia cho hàng xóm, cô chỉ để lại một chậu Ngọc Giá.
Cô mang theo chậu Ngọc Giá kia từ ngoại ô bắt xe trở về.
Nói thật, cô rất muốn đi xe buýt công cộng, so với taxi rẻ hơn một trăm tệ.
Nhưng cô sợ mình đột nhiên tim đập thình thịch, hoặc là xuất hiện triệu chứng khó chịu, ảnh hưởng đến người khác, đành phải bắt taxi.
Mấy ngày không trở về, trong hành lang cũng không có gì thay đổi.
Cô một tay ôm chậu Ngọc Giá còn chưa nở hoa, một tay sờ vào túi áo khoác màu đen.
Thật kỳ lạ…
Trong túi trống rỗng.
Rõ ràng cô đã kiểm tra qua, lúc xuống taxi, chìa khóa vẫn còn trong túi.
Nhưng lại không có.
Cô buông chậu Ngọc Giá xuống, tỉ mỉ sờ hai cái túi, đều trống rỗng.
Chìa khóa bị mất.
Ý nghĩ này làm cho tâm trạng của cô rơi xuống đáy vực.
Đừng thế chứ.
Cô vừa trải qua những chuyện như vậy, bây giờ chỉ muốn lặng lẽ trở lại không gian của mình để sửa sang cảm xúc mà thôi.
Chẳng lẽ ngay cả về nhà cũng khó như vậy sao?
Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy?
Ngay cả chìa khóa nhà cũng có thể làm mất mãi.
Cô thực sự là một phế vật.
Một phế vật không làm nên chuyện gì cả.
Không thể làm gì được.
Ngắn ngủi mấy chục giây, trong đầu cô hiện lên vô số ý niệm.
Lấy điện thoại di động ra đắn đo muốn gọi điện thoại cho thợ mở khóa, lại nhận được tin nhắn của thầy giáo đã lâu không liên lạc.
[Thứ hai tuần sau là lễ viếng của Lâm An Hiền, em có muốn đi với thầy không?]
Lý Tích Thần nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay trả lời tin nhắn run rẩy.
Bỗng nhiên có người vội vã chạy lên lầu, trong hành lang phát ra tiếng động không nhỏ, nhưng trong nháy mắt đã an tĩnh lại.
Vài giây sau, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, “Chìa khóa của em lại bị mất à?”
Lại.
Đúng vậy, lại.
Cách hỏi này giống y hệt cách mà chị cô hỏi về công việc của cô.
Cô vẫn luôn như thế, không thể làm tốt được bất cứ điều gì.
Cô giống như một phế vật, rõ ràng là cuộc sống đều có cùng một điểm xuất phát, nhưng cô luôn luôn làm không tốt.
Ngay cả chìa khóa cũng có thể bị mất đến hai lần.
“Cho em.” Lục Tư Việt đứng ở phía sau cô cách đó không xa, trong hành lang chật hẹp chỉ có hai người bọn họ, anh vừa vội vàng leo lên bốn tầng cầu thang, lúc này nói chuyện còn có chút thở hổn hển, nhưng vẫn cố gắng hạ thấp âm thanh.
Lý Tích Thần nghe vậy chậm rãi quay đầu, động tác của cô rất cứng ngắc, nhìn thấy vòng chìa khóa trên ngón tay anh, nước mắt liền đảo quanh hốc mắt.
Lục Tư Việt không hề nghĩ tới, chỉ làm mất chìa khóa thôi đã có thể khiến cho cô thành thế này.
Nhưng mà anh đã gặp qua rất nhiều người đến tư vấn tâm lý, lần đầu tiên gặp mặt trên cơ bản có thể phán đoán ra trạng thái tinh thần của một người.
Cô gái này có lẽ đang kìm nén sự sụp đổ của mình.
Cảm xúc đã đạt đến điểm giới hạn.
Anh bỗng nhiên có chút không biết nên nói cái gì, chỉ biết đưa tay nắm lấy chiếc áo blouse có chút nhăn nhúm của mình.
Sốt ruột trở về, nên quên cởi ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Tư Việt đi về phía trước một bước, vươn tay về phía cô, “Cho em chìa khóa này.”
Đôi mắt nai con như được lệ nóng gột rửa, cô ngẩng đầu lên run giọng hỏi: “Anh có thể cho tôi mượn một cái ôm không?”
Hai người chỉ cách nhau có một chút, không đợi Lục Tư Việt trả lời, đầu Lý Tích Thần đã rơi xuống bả vai anh.
Bàn tay Lục Tư Việt đưa chìa khóa cho cô vẫn còn lơ lửng trên không trung. Vài giây sau, anh thu cánh tay lại, bàn tay to rơi xuống mái tóc Lý Tích Thần, khẽ khàng vỗ vỗ.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng mà dễ chịu, giống như giọng nói ấm áp chữa lành trên đài phát thanh lúc nửa đêm.
Nhưng thanh âm của anh còn chữa lành hơn thế.
Anh nói: “Nỗi buồn chỉ có một đêm, qua đêm nay, hãy sống cho thật tốt.”