Chương 23
Có vẻ là dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng trong nước.
Lý Tích Thần không nghiên cứu cái này, cô không muốn đi, sau khi do dự hai lần vẫn gửi tin nhắn cho Trịnh Vân Phàm: “Không đi nữa.”
Trịnh Vân Phàm đang gọi điện thoại quốc tế, thấy tin nhắn cô gửi đến thì lơ mơ vài giây, còn tưởng cô không đi tư vấn tâm lý, giật mình cúp điện thoại của bạn tốt, gọi cho Lý Tích Thần.
“Vì sao không đi nữa?” Trịnh Vân Phàm chất vấn.
Giọng Lý Tích Thần rất thấp, không có tinh thần, “Chỉ là không muốn đi.”
“Vậy cậu phải làm sao?”
“Không làm sao hết.”
Trịnh Vân Phàm cãi nhau vài câu không đầu không đuôi với cô, cuối cùng mới phát hiện cô không muốn đi buổi hòa nhạc.
“Vậy rất tốt.” Trịnh Vân Phàm nói: “Cậu đưa vé cho tớ, tớ đi thay cậu.”
Trong lời nói của anh ấy mang theo ý cười không che giấu được.
“Cậu đi làm gì?” Lý Tích Thần khẩn trương.
Trịnh Vân Phàm từ trước đến nay không làm nổi chuyện gì đứng đắn, để anh ấy và Lục Tư Việt cùng đi xem một buổi hòa nhạc, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đáng tin.
“Không cần cậu quan tâm.” Trịnh Vân Phàm nói.
Lý Tích Thần: “…”
Cô quyết định vẫn là mình tự đi.
Không ngờ tối chủ nhật cô lại nhìn thấy Trịnh Vân Phàm ở dưới tầng nhà mình, anh ấy đang gọi điện thoại quốc tế, hình như là trao đổi chuyện công ty, thì ra người tiếng Anh không đạt tiêu chuẩn ấy bây giờ đã có khẩu ngữ vô cùng đỉnh.
Lý Tích Thần vốn định đi vòng qua anh ấy, kết quả bị túm lấy mũ, “Đi đâu vậy?”
Lý Tích Thần: “…”
Sau đó cô vẫn lên xe của Trịnh Vân Phàm.
Xe chạy qua đường phố xa lạ, trong xe phát nhạc của Lương Tĩnh Như mà Trịnh Vân Phàm thích nhất, giọng nữ lưu luyến dịu dàng hát những bản tình ca cũ quen tai, gió chạng vạng nhuộm màu vàng nhạt lướt qua xe, Lý Tích Thần ngồi ở ghế phụ nhìn dòng xe cộ qua lại như thoi đưa.
Không biết qua bao lâu, giọng nói đáng ghét của Trịnh Vân Phàm mới vang lên, “Thần, tới rồi.”
Trước khi xuống xe Lý Tích Thần hỏi anh ấy, “Còn cậu?”
“Đi gặp một người bạn.” Trịnh Vân Phàm nói xong hỏi:”Mười giờ kết thúc đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy lúc đó tớ đến đón cậu.”
“Không… không cần đâu.” Lý Tích Thần lắp bắp cự tuyệt,”Tớ và…”
“Tớ biết hàng xóm của cậu cũng có mặt.” Trịnh Vân Phàm dựa vào cửa sổ xe, cười nói: “Hai người vẫn liên lạc. Nhưng mà, cậu cho rằng vì sao tớ phải đặc biệt đi đón cậu chứ?”
Lý Tích Thần: “…”
“Con gái đó.” Trịnh Vân Phàm ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô lại gần một chút.
Lý Tích Thần vừa mới đến gần, tay Trịnh Vân Phàm đụng vào đầu cô, hình như giật mất một sợi tóc của cô.
Lý Tích Thần: “…”
Người có thể nhịn, tóc không thể nhịn.
Cô oán hận nhìn Trịnh Vân Phàm, “Cậu làm gì vậy?”
“Có một chiếc lá.” Trịnh Vân Phàm mở lòng bàn tay ra cho cô nhìn, xong lại cười tiếp lời vừa rồi: “Dè dặt một chút.”
Lý Tích Thần quay mặt đi, lẩm bẩm: “Cậu nói gì vậy?”
Tâm sự thiếu nữ dễ dàng bị người ta nhìn thấu không phải là chuyện vui vẻ.
Cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Nhắc nhở cậu.” Trịnh Vân Phàm vẫy vẫy tay với cô, “Đi đi, sắp mở màn rồi.”
Lý Tích Thần: “…”
“Nghe hòa nhạc cho đàng hoàng.” Trịnh Vân Phàm lo lắng dặn dò, “Ít tiếp xúc thân thể với anh ta, tốt nhất là cũng không nên trao đổi ánh mắt.”
Chẳng biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, Lý Tích Thần cảm thấy Trịnh Vân Phàm đã trưởng thành.
Chính là cảm giác rất kỳ diệu.
Đứa nhỏ bướng bỉnh kia, giờ phút này đang nghiêm túc nhắc nhở cô làm sao ở chung với đàn ông.
Trong mắt anh ấy vô cùng nghiêm túc.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Trịnh Vân Phàm nhìn chằm chằm cô còn đứng tại chỗ, không đứng đắn cười: “Còn không đi? Vậy đưa vé cho tớ, tớ đi xem thay cậu?”
Lý Tích Thần: “…”
Được rồi, vừa rồi đều là ảo giác.
Lý Tích Thần xoay người đi về phía khán phòng âm nhạc, gió mùa hè khô nóng thổi qua hai má, làm bay tóc, cô đưa tay vuốt mái tóc rối tung ra sau tai, không chú ý tới người đứng cách đó không xa.
–
“Thầy Lục, thầy đang nhìn cái gì vậy?” Một thầy giáo cùng khoa đi tới, theo ánh mắt của anh mà nhìn qua, cũng chỉ có dòng người hỗn loạn, không xác định được mục tiêu.
“Không có gì.” Lục Tư Việt thu ánh mắt lại, nói sang chuyện khác, “Lát nữa đi đâu?”
“Về nhà chăm con.” Đối phương cười: “Đàn ông đã kết hôn, còn làm gì nữa?”
“Rất tốt.” Lục Tư Việt lễ phép trả lời, nhìn đồng hồ, đã sắp đến lúc mở màn buổi hòa nhạc, anh đang định tạm biệt đồng nghiệp để đến phòng hòa nhạc, kết quả quay đầu lại gặp một đồng nghiệp khác, ba người cùng nhau tán gẫu vài câu.
Nói tới giữa chừng, Lục Tư Việt thấy người vào sân dần dần ít đi, cười ngắt lời: “Tôi còn…”
“Thôi rồi!” Cô giáo Từ vỗ đầu, “Tôi phải đi xem buổi hòa nhạc, ở đây nói chuyện phiếm với mọi người làm gì.”
“Dàn nhạc giao hưởng mà trường bỏ ra số tiền lớn mời tới đó hả? Mấy giờ vậy?” Một giáo viên khác hỏi.
“Đúng vậy.” Cô giáo Từ luống cuống, “Tám giờ rưỡi mở màn, tôi đi trước đây.”
“Được.”
Lục Tư Việt nhân cơ hội này cũng chào tạm biệt, “Tôi cũng đi đây.”
Anh và cô giáo Từ cùng đi đến cửa kiểm tra vé, cô giáo Từ khiếp sợ: “Anh cũng có vé?”
Lục Tư Việt gật đầu: “Là do bạn tặng.”
Lý do có tấm được vé này còn rất quanh co.
Sau đó anh có hỏi qua cô bé có vé hay không, cô bé lúc đầu không nói lời nào, nhưng rốt cuộc vẫn là người không biết nói dối, vì vậy đành rụt rè gật đầu.
Anh mời cô bé đi cùng, cô bé nói cô bé có thể sẽ không đến.
Có thể, vẫn là có cơ hội.
Anh đến đây cũng coi như đang đánh cược.
Nhưng còn may, anh vừa mới nhìn thấy bóng dáng của cô bé.
Cùng với bạn của cô trêu đùa thân mật ở bên cạnh xe, nhìn rất chướng mắt.
Cô giáo Từ vừa vội vàng đi vào vừa nói: “Vé này khó giành lắm, tôi phải nhờ giáo viên khoa âm nhạc giúp mua vé nội bộ đó.”
Lục Tư Việt lạnh nhạt cười, “Vậy sao?”
Trong lúc nói chuyện đã đi đến cửa phòng hòa nhạc.
Kiểm tra vé vào cửa dĩ nhiên là sinh viên khoa tâm lý học, vừa hay là sinh viên lớp Lục Tư Việt.
“Thầy ơi, thầy đi một mình ạ?” Học sinh chào hỏi anh.
“Còn có bạn thầy.” Lục Tư Việt nói.
Học sinh trả lại vé đã kiểm tra, “Thầy mau vào đi, sắp mở màn rồi.”
Khoảnh khắc Lục Tư Việt vào cửa tìm được chỗ ngồi, màn biểu diễn trên sân khấu đã vang lên.
Trong phòng hòa nhạc yên tĩnh vang lên tiếng nhạc cụ dễ nghe, anh dễ dàng tìm được chỗ ngồi, ngay bên cạnh cô bé.
Trong nháy mắt anh ngồi xuống, cô bé bên cạnh bỗng nhiên liếc mắt, rõ ràng lúc trước còn ỉu xìu làm ổ ở chỗ ngồi, nhưng ngay khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau với anh lại kích động ngồi dậy, cặp mắt nai trong veo kia mang theo ánh sáng.
Quá nhiều cảm xúc pha tạp trong cặp mắt ấy, còn ở trong không gian mờ tối này rơi một giọt nước mắt trong suốt.
Ánh sáng trên sân khấu chiếu xuống, Lục Tư Việt đưa tay lau nước mắt, ngón tay nóng rực.
Lý Tích Thần nhanh chóng ý thức được tình trạng quẫn bách của mình, lập tức quay mặt đi giả chết.
Lục Tư Việt ghé sát vào cô, trong tiếng diễn tấu dịu dàng anh thì thầm bên tai cô, “Khóc cái gì?”
Lý Tích Thần không nói gì.
Lục Tư Việt xoa xoa tóc cô, giọng nói càng thấp, “Có phải em cho rằng tôi không đến không?”
Lý Tích Thần khẽ gật đầu.
Vừa rồi cô cứ ngẩng đầu chờ mong mãi, trước khi tới đây căn bản không hề ý thức được mình cần một người bạn đồng hành đến thế.
Hoặc là, muốn nhìn thấy Lục Tư Việt trong hoàn cảnh xa lạ này như thế.
Có anh ở đây, cô sẽ được bao bọc bởi một cảm giác an toàn khó mà hình dung được.
Nhưng cho đến khi mở màn, chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống không.
Cô biết Lục Tư Việt sẽ không tới.
Nghĩ sâu hơn, hẳn là cô đã bị từ chối rồi.
Đây không phải là một chuyện vui vẻ gì, vì vậy cô nằm lì ra ghế, làm gì có tâm trạng nghe nhạc.
“Em ở đây.” Lục Tư Việt cười khẽ, giọng nói dịu dàng lưu luyến,”Sao anh lại không đến chứ.”
Lý Tích Thần kinh ngạc quay mặt sang, bốn mắt nhìn nhau.
Trong đôi mắt đa tình kia có thứ gì đó cô không hiểu được đang chuyển động.
Trong nháy mắt đó, sự mập mờ điên cuồng nảy sinh.
Cô nghe thấy trái tim trong lồng ngực mình, đập như sấm, âm thanh áp đảo tiếng nhạc trên sân khấu.
“Đừng sợ.” Lục Tư Việt vỗ nhẹ đầu cô, “Tôi ở đây.”
Lý Tích Thần nghe vậy nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo anh.
Ai cũng không ý thức được, khoảng cách của họ lúc này gần như thế, gần như những cặp tình nhân đang nỉ non, đang hôn nhau.
–
“Ôi trời, các bạn ơi!” Tiền Lỗi đang học năm hai tâm lý học điên cuồng spam trong nhóm ký túc xá, “Xem tôi phát hiện thứ gì hay ho này.”
Bạn cùng phòng A: [Ria Sakurai?]
Bạn cùng phòng B: [Ngày mai không cần đi học à?]
Bạn cùng phòng C: [Đoán là siêu thị trường học giảm giá.]
Bạn cùng phòng A: 【Chẳng phải cậu ấy đang làm công cho hội sinh viên sao, làm sao lại ở siêu thị? 】
Bạn cùng phòng B: [À ừ, khi nào về thì ghé siêu thị mua khăn mặt giúp tớ. @ Tiền Lỗi]
Tiền Lỗi: [Thầy Lục đang yêu!!!]
Trong nhóm yên lặng hai giây.
Bạn cùng phòng A: [Ai?]
Bạn cùng phòng B: [Thầy Lục nào?]
Bạn cùng phòng C: [Tình địch của toàn dân?]
Bạn cùng phòng B: [Chó má, thầy ấy chỉ là tình địch chung của đàn ông thôi.]
Tiền Lỗi: [Ha ha ha ha! Sinh viên nữ khoa chúng ta phải thất tình rồi, dù sao nam thần đã yêu đương rồi!]
Bạn cùng phòng A: [Không có hình không tin.]
Bạn cùng phòng B: [Cự tuyệt mọi bịa đặt.]
Bạn cùng phòng C: [Nghe nói thầy Lục không theo chủ nghĩa hôn nhân, sao thầy ấy có thể yêu đương được?]
Tiền Lỗi: [Thầy ấy đang cùng sư mẫu nghe hòa nhạc, hai người thật ngọt ngào quá đi.]
Bạn cùng phòng A: [Đậu má! Tớ muốn xem!]
Bạn cùng phòng B: [Chờ một chút, tớ cũng đi.]
Bạn cùng phòng C: [Đang trên đường từ thư viện chạy tới.]
Tiền Lỗi: [… Các cậu không có thẻ nhân viên, hơn nữa người ta đang ở trong đó nghe hòa nhạc.]
Mọi người trong ký túc xá đều im lặng.
Bạn cùng phòng C: [Chỉ là muốn nhìn xem người đàn ông khó theo đuổi nhất toàn khoa sẽ thích người phụ nữ như thế nào thôi mà.]
Tiền Lỗi: [hình ảnh. jpg]
Tấm ảnh anh ấy chụp hơi tối, những vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người.
Lục Tư Việt thoáng nghiêng người, ghé vào tai cô gái nói gì đó.
Chỉ chốc lát sau lại gửi thêm một tấm ảnh, là ảnh Lục Tư Việt giúp người ta lau nước mắt, ánh mắt dịu dàng đến kỳ lạ.
Bạn cùng phòng A: [Đây có còn là lão Lục một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng của chúng ta không?]
Bạn cùng phòng B: [Tớ chợt muốn đem bức ảnh này gửi cho con gái lớp chúng ta, để cho họ nhìn xem, lão Lục không phải là trời sinh cô độc.]
Bạn cùng phòng C: [Cậu đang nói cái gì vậy, người trời sinh cô độc là chúng ta, khuôn mặt kia của thầy Lục làm sao có thể cô độc?]
Mọi người trầm mặc.
Thằng hề lại chính là bọn họ.
Tiền Lỗi: [Trạng thái hiện tại của thầy Lục chính là nhà cũ bị cháy(*), lốp ba lốp bốp.]
(*)老房子着火 (nhà cũ bị cháy): 1 câu nói thường để nói về niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống hoặc muốn nói về những người nhiều tuổi yêu đương như nhà cũ bị cháy, ở đây có ý rằng, thầy Lục đang vào giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, nhà cũ bị cháy thì chỉ có càng cháy càng to, không dập được lửa.
Bạn cùng phòng A: [Chắc chắn rồi, nghe nói người đàn ông này độc thân từ trong bụng mẹ.]
Bạn cùng phòng B: [Đáng sợ thật, quyết định đi xem sư mẫu đáng thương.]
Bạn cùng phòng C: [Tớ đã đứng trước cửa phòng hòa nhạc.]
Rất nhanh, trong nhóm ký túc xá gửi đến một tràng đợi tôi với.
Tiền Lỗi đứng ở đằng kia cầm di động cười, bạn học trong hội học sinh lại gần trêu chọc, “Tương tư rồi à?”
“Không phải.” Tiền Lỗi cười vẻ thần bí,”Nhìn nhà cũ đang cháy.”
Bạn học: “???”
CP này phải đu thôi (*).
Đường này ngọt quá.
(*)嗑cp: Một từ lóng trên mạng, dùng để chỉ việc yêu thích và ủng hộ một cặp đôi nào đó, thường là các cặp đôi trên màn ảnh.
–
Chủ đề của buổi hòa nhạc hôm nay là diễn xuất kinh điển của bốn bộ phim truyền hình nổi tiếng, âm nhạc quen thuộc vang lên, ngay lập tức kéo mọi người trở lại thời thơ ấu.
Trái tim Lý Tích Thần sau hai mươi phút mở màn mới yên tĩnh lại.
Cô vốn không có tế bào âm nhạc gì, nghe không bao lâu đã buồn ngủ, cô quyết định sau khi trở về phải tải xuống mấy bài nhạc không lời về, quả thật rất có tác dụng thôi miên.
Trong hơn một tiếng đồng hồ, màn hình điện thoại di động của cô sáng lên hai lần.
Một lần Trịnh Vân Phàm gửi tin nhắn hỏi cô: “Có nghe lời tớ không?”
Cô trả lời: [Lời gì?]
Trịnh Vân Phàm: [Tức giận. jpg]
Trịnh Vân Phàm: [Đương nhiên là tránh tiếp xúc thân thể và giao lưu ánh mắt.]
Lý Tích Thần nhớ lại cảnh tượng lúc trước, run tay trả lời: [Không có.]
Cuối cùng vẫn không có can đảm.
Sau đó là khi gần kết thúc, Trịnh Vân Phàm gửi tin nhắn: “Ở chỗ tớ xảy ra chút chuyện, bảo tên đối diện đưa cậu về nhà. Sau khi trở về, gọi điện thoại báo bình an với tớ.”
Lý Tích Thần: […]
Cô cứ cảm thấy Trịnh Vân Phàm nói lời này rất giống lời dặn dò lúc lâm chung.
Nhưng mà cũng là ý tốt, cô đồng ý.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, các diễn viên trên sân khấu cúi chào, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.
Trong nháy mắt đó, đèn trong phòng hòa nhạc sáng lên, mọi người đứng lên đi ra ngoài, trong lúc người đến người đi, Lý Tích Thần sợ hãi nắm chặt góc áo Lục Tư Việt.
“Đợi lát nữa rồi đi.” Lục Tư Việt thấp giọng nói.
Lý Tích Thần gật đầu.
Lúc này cô chỉ muốn ở bên người quen.
“Lát nữa về bằng cách nào?” Lục Tư Việt vì muốn phân tán nỗi sợ của cô mà bắt chuyện với cô.
“Anh… anh…” Lý Tích Thần muốn nói đi cùng anh, nhưng lại không dám, cho nên một câu nói cứ ấp úng mãi, làm sao cũng không nói ra được.
“Về cùng với tôi đi.” Lục Tư Việt nói: “Tiện đường.”
“Được.” Lý Tích Thần cúi đầu đáp một tiếng.
Rốt cuộc đợi đến khi đám đông đi hết, Lục Tư Việt mới nói: “Đi thôi.”
Lý Tích Thần đứng lên, vẫn rụt rè.
Lục Tư Việt đứng trước mặt cô, thấp giọng nói: “Sợ thì cứ túm lấy tôi.”
Vừa dứt lời, cô túm lấy góc áo anh, miếng vải kia đã bị cô túm ra nếp nhăn rồi.
Hai người ra khỏi phòng hòa nhạc, theo anh bước đi trong hành lang dài, kết quả ở khúc quanh tiếp theo, bỗng nhiên đối diện với một khuôn mặt.
Tiền Lỗi mặc quần áo tình nguyện viên, cười mỉm đưa hai ly trà sữa sang, “Thầy Lục, phải đi rồi sao.”
Lý Tích Thần hoảng sợ, trốn về phía sau, Lục Tư Việt cũng bảo vệ cô theo bản năng, tay đặt lên cổ tay cô.
Bên cạnh Tiền Lỗi còn có thêm ba người, đều là học sinh trong lớp của Lục Tư Việt.
Lục Tư Việt: “…”
Anh bất đắc dĩ: “Ừm, em vẫn chưa kết thúc à?”
“Phải dọn dẹp đã ạ.” Tiền Lỗi thấy anh không nhận trà sữa, cố chấp nhét cho anh “Em mua dư rồi, mời thầy uống.”
Ba người khác trông mòn con mắt, chỉ hận không thể xuyên thấu qua cơ thể Lục Tư Việt để thấy rõ bộ dáng của Lý Tích Thần.
“Được.” Lục Tư Việt nhận lấy: “Cảm ơn.”
Nói xong thì định đi ra ngoài, Tiền Lỗi bị bạn cùng phòng đẩy lên phía trước hỏi: “Thầy, tiết ngày mai có học không?”
“Không có thông báo đổi giờ thì sẽ học.”
“Cái kia.” Triệu Đặc cà lơ phất phơ rốt cuộc không chịu nổi cậu bạn cùng phòng cứ quanh co vòng vo này nữa, khi Lục Tư Việt mới vừa đi được một bước thì lên tiếng: “Thầy Lục, không giới thiệu một chút sao ạ?”
Cậu ta nghịch ngợm lại còn rất thân với thầy cô giáo, nói xong còn nhướng mày nhìn Lục Tư Việt.
Mọi người nhao nhao ồn ào, ánh mắt tò mò kia căn bản không khống chế được.
“Chào… Chào mọi người.” Lý Tích Thần ngài ngùng chào hỏi bọn họ.
Giọng của cô rất ngọt ngào, mấy đứa con trai nghe xong sửng sốt, sau đó không biết là lực lượng thần bí từ đâu thúc đẩy, đồng loạt lên tiếng: “Chào sư mẫu.”
Lý Tích Thần: “…”
Lục Tư Việt: “…”
“Thầy Lục, sư mẫu đi thong thả ha.” Triệu Đặc cười đưa chocolate trong tay cho Lục Tư Việt, “Em mua trên đường này, thầy tặng sư mẫu đi.”
Cậu ta cứ luôn miệng gọi sư mẫu, nói một cách vô cùng vui vẻ.
Lý Tích Thần không biết nên phản bác như thế nào.
Chào hỏi đã khó khăn lắm rồi.
Lục Tư Việt trừng cậu ta một cái: “Đi đây.”
“Vâng ạ.” Bản năng giao tiếp trâu bò của Triệu Đặc phát tác, “Thầy dẫn sư mẫu đi thong thả ha.”
Lục Tư Việt mỉm cười: “Sáng mai điểm danh, đến muộn trừ hết điểm.”
Mọi người rên rỉ.
Chỉ có Tiền Lỗi cười ha hả: “Biết rồi ạ, tạm biệt thầy và sư mẫu.”
Triệu Đặc cũng nói theo: “Sư mẫu lần sau đến lớp bọn em chơi ạ.”
Lý Tích Thần nghe vậy lảo đảo một cái.
Cứu với.
Tại sao người sợ xã hội lại phải đối mặt với tình huống này.
Cả đời này cô cũng không muốn bước vào đại học Bình Xuyên nữa.
Không ngờ Lục Tư Việt lại là giáo viên ở đây, cô ăn bao nhiêu bữa cơm ở nhà ăn chỗ anh như vậy, bây giờ còn gặp được học trò của anh, ngại muốn chết.
Mà Lục Tư Việt nghe vậy thì quay đầu dùng ánh mắt nhìn học sinh của mình, khóe miệng lại nhếch lên.
Chờ sau khi anh rời đi, Tiền Lỗi nhìn bóng lưng xúc động: “Xứng đôi quá.”
Triệu Đặc lắc đầu chậc một tiếng: “Đàn ông già, đúng là vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm thì mãnh liệt mà.”
Rõ ràng là rất thích nghe cậu ta gọi sư mẫu mà.
Buổi tối hôm đó trong đầu Lý Tích Thần tràn ngập hai chữ sư mẫu, trong lòng suy nghĩ không bao giờ đến đại học Bình Xuyên nữa.
Không nghĩ tới, một ngày nào đó cô sẽ lại tới đây, lại còn lên lớp của chính thầy Lục.
Đó đều là chuyện về sau.